Phần 17
Ngoại truyện…
Hôm trước vừa cafe với em K, sơ qua về em này, mình quen em cũng thời gian lâu rồi, cỡ hơn 2 năm ấy, em này thì không liên quan đến em nào trong tất cả các phần mình nhắc đến, ngày xưa cũng có qua lại với em, em cũng nặng tình lắm, nhưng mình thì mải chơi, một thời gian chán rồi cũng chủ động nói lời chia tay với em, lúc mới chia tay em gọi điện, nhắn tin dữ lắm.
Nhưng một khi mình đã quyết dứt rồi thì chẳng có gì thay đổi cả, cũng 1 phần là em có nhiều mối quan hệ khá phức tạp, mình nói 1 vài lần không thay đổi nên chấm dứt ngay, mặc em khóc lóc, trách móc mình. Ngẫm lại mình cũng phũ với em thật, bỏ em đi ngay lúc em dành cho mình tình cảm nhiều nhất. Về sau, cũng thỉnh thoảng mình có liên lạc với em K, chủ yếu là nói chuyện linh tinh, khuyên bảo em 1 vài điều, cũng cafe 1 – 2 lần gì đó, không đề cập gì đến vấn đề xưa, nhưng nhìn vào mắt em, mình biết, em vẫn yêu và hận mình lắm
Thời gian gần đây nghe nói em cũng có người yêu rồi, mình mừng thay cho em, người yêu em hiền lành, mặc dù còn trẻ nhưng nhìn khá chín chắn, thôi cuộc đời em cũng nhiều sóng gió rồi, mong em được yên lành về sau. Nói cho các bác biết là Em K này không phải con nhà ngoan hiền đâu, cũng 1 thời ăn chơi ngụp lặn kinh lắm, không thiếu món gì.
Tồi hôm ấy, em hẹn mình đi cafe, trong người cũng hơi mệt, không muốn đi lắm, nhưng đứa em mình ( có quen với em K ) cứ nằng nặc gọi điện kêu mình đi, em K kêu qua đón em, uh thì đón, thân này osin nó quen rồi
Đi vòng vòng khoảng hơn 20 phút thì đến nhà em, trên đường đầu óc cứ suy nghĩ lung tung, cảm xúc xưa đôi lúc ùa về, dù gì cũng đã có thời gian mình và em K rất vui vẻ bên nhau, mình và em, hiểu nhau từ tâm hồn đến thể xác ( các bác tự tưởng tượng nhé ). Đợi em trước ngõ, rút điếu thuốc ra châm, hít 1 hơi sảng khoái thì thấy em đi ra, vẫn nụ cười ấy, khuôn mặt ấy, đôi mắt hơi nheo lại nhìn mình.
Em K cao khoảng 1m68, chân dài, trắng và đặc biệt rất thon, vòng 1 hơi bé, nhưng vừa vặn, body thì khỏi tả, miễn chê đảm bảo em mà quyến rũ thằng đàn ông nào thì khó mà có cửa qua khỏi, ngày xưa lần đầu thấy em qua 1 đứa em họ hôm đi chơi, mình dường như đã mê mẩn rồi Lúc mới tiếp xúc thấy em khá kiêu, nhưng càng gần em, mình biết em cũng là 1 người sống tình cảm, có điều em K cố tạo cho vẻ bề ngoài cứng rắn, lạnh lùng. Khi mà mình chạm vào được cảm xúc của em cũng là lúc mình có được em.
Em cười với mình, nụ cười nhẹ nhàng, làm mình đôi chút xao xuyến, em mặc váy body, màu nude, ôm sát cơ thể, từng đường cong hiện lên, em làm mình nóng hết cả người, lúc ấy bao nhiêu ý nghĩ xấu hiện ra em vẫn vậy, xinh đẹp và quyến rũ, mỗi lần em mặc gợi cảm, đều thu hút rất nhiều ánh nhìn của đàn ông. Mấy ku sinh viên với mấy bác uống nước gần đó cứ xuýt xoa nhìn em K, mình thì tưng hửng, quen rồi, nhìn thấy hết rồi thì còn gì mà xuýt xoa nữa. Quay sang ngó thấy có cu chắc là SV, hình như thèm nhỏ rãi hay sao ấy, nhìn em không chớp mắt, mình phì cười… em lon ton chạy lại gần mình rồi hỏi
– Cười gì em hả? – Em lươm lườm mình.
– Uhm, thấy em vẫn xinh đẹp như ngày nào, anh thấy vui vui.
– Chuyện, em lúc nào mà chả thế. – Em nghênh cái mặt lên nói với mình.
– Lên đi em, em không thương em thì thương anh cái.
– Ơ hay, em làm gì mà anh nói thế? – Vừa nói em vừa leo lên xe mình
Mình rồ ga đi, quây khẽ đầu nói với em
– Em có muốn mai Dân Trí đăng bài hiếp bạn gái, cướp xe bạn trai không? ?
– Anh vẫn vậy, lúc nào cũng đùa được. – Em đánh đánh vào người mình.
– Với 1 người xinh đẹp và gợi cảm như em, nếu anh không biết em, cũng không chắc là có điều gì đáng tiếc xảy ra đâu. – Mình trêu em.
– Lâu lắm rồi em mới gặp lại anh, anh cũng không có nhiều thay đổi. – Giọng em trầm ngâm.
– Uh, có chăng cũng chỉ là khác về cuộc sống, công việc thôi. Anh vẫn cũ như ngày nào ấy mà. Em thì sao? Lát có gì mới kể cho anh nghe nhé
– Vâng, ai chứ anh là em khai hết. – Em cười hihi
Đi đường thì em cứ ngồi sát vào mình, em không dám ôm, mà chỉ bấu nhẹ vào eo, cằm thì để lên vai mình. Chắc có lẽ, em vẫn dành cho mình rất nhiều tình cảm, thấy tình hình có vẻ không thoải mái lắm, mình nghĩ ra cách trêu em, lấy tay bất ngờ xoa đùi em, ai bảo cái tội chân đẹp lại mặc váy ngắn, cưỡng thế nào được phải không các bác
– Anh làm gì vậy. – Em gạt tay mình ra, giọng nói có vẻ hơi giận dữ.
Mình nhún vai, nói với em
– Em mượn vai anh, thì anh mượn chân em 1 lát, công bằng mà, với lại…
– Làm sao?
– Mát thật đấy, điều hòa nhà anh phải nhường em đôi phần. – Mình cười với em
– Lần nữa em đánh đấy. – Em nói mà cứ cười cười với mình, không khí cũng có phần đỡ căng thẳng, đường đến quán cafe cũng gần rồi, mình với em cứ đùa nhau suốt quãng đường đi.
Vào quán, gọi 2 ly cafe, mình châm thuốc, em K bất chợt hỏi:
– Anh vẫn hút thuốc à, bỏ đi, không tốt đâu anh.
– Em có bỏ được người yêu em không?
– 2 Vấn đề không liên quan.
– Có đấy, với anh thuốc là người yêu rồi. Em không bỏ được người yêu em, anh cũng không bỏ được người tình 50 năm của anh được.
– Không nói lại với anh được. Ngang lắm…
– Em với người yêu dạo này sao rồi?
– Vẫn vậy thôi, người yêu em hiền, biết quan tâm em lắm.
– Vậy tốt rồi, thế năm nay cưới chứ?
– Em cũng tính vậy, nhưng chả biết trước điều gì đâu anh.
– Sao vậy em, có vấn đề gì à?
– Không có, nhưng bọn em cũng chưa ổn định hẳn… công việc ấy.
– Uh, em tính lấy được thì lấy ngay đi, không lại giống anh, của ôi thiu đắp chiều rồi
– Thế mà đầy người vẫn vơ cái của ôi ấy đấy. – Em nhìn mình như trách móc
– Tại dùng chất bảo quản tốt, dễ đánh lừa gia vị người tiêu dùng thôi. – Mình cười cười với em.
– Anh thế nào? Công việc ổn chứ?
– Ừ, vẫn vậy thôi em, công việc đôi lúc nhàm chán, nhưng anh quen rồi, sáng đi tối về. Sắp mọc rễ đến nơi rồi.
Nói chuyện cũng rất nhiều, gió bão cứ gọi là bay tứ tung, tâm sự từ chuyện cổ tích đến hiện đại, em cũng nhắc nhiều đến quá khứ, nhưng mình thì lảng đi, cái gì qua thì đã qua rồi, mình không muốn nhớ đến nhiều nữa. Tâm sự đến bạn trai, tình yêu 1 lúc, bỗng dưng em trầm ngâm nói với mình.
– Anh nói cho em xem, làm sao để không thấy chán khi yêu 1 người?
– Em đang nói về người yêu em?
– Vâng.
– Sao lại như vậy, người ta rất tốt với em mà?
– Chính vì cái tốt đó anh à, người ta lúc nào cũng chiều chuộng em, đôi lúc là em muốn anh ấy tức giận, quát mắng em cái gì đó, nhưng lúc nào cũng chỉ cười, em muốn gì là làm ngay, em mắng anh ấy dù em biết em sai, nhưng anh ấy vẫn chỉ cười và dỗ dành em, em cần 1 người đàn ông biết che chở, biết quan tâm yêu thương chứ không phải 1 con rối chỉ chạy theo những nhu cầu của em.
Nói các bác đừng buồn, câu này mình trích gần như nguyên văn đấy, hiền quá, lành quá, thường là chịu thiệt thòi trong tình yêu. Đàn ông nên mạnh mẽ, đừng để đứa đàn bà nó nắm gáy, dù là nó yêu mình đi chăng nữa, lâu dần rồi nó cũng sẽ chán và coi thương mình
– Anh mong em trân trọng những gì em đã có, tình yêu không cần lớn lao, chỉ cần em yêu quí những điều nhỏ nhặt người ta dành cho em hàng ngày, tự khắc em sẽ thấy tình yêu đó đẹp và luôn tươi mới… Sống không chỉ là tình cảm, mà còn cần lí trí nữa, em hiểu ý anh nói chứ?
– Dạ, em hiểu. Nhưng em đôi lúc thấy chán lắm…
– Cứ phải trai hư như anh thì mới nhớ, mới vui à? – Mình trêu em, câu chuyện có vẻ hơi căng thẳng rồi.
– Vâng, xưa bên anh, em thấy vui lắm. – Mình không dám nghĩ là em vẫn nhớ đến mình sau bao ngày như vậy, thấy thương em thật, mình tệ quá phải không các bác. Thở dại châm 1 điếu thuốc, mình nói với em K
– Em phải nghe anh, sống bằng hiện tại, chứ không phải quá khứ.
– Em biết. – giọng nói em trầm ngâm, vừa là sự cam chịu, vừa là sự trách móc.
Mình đành rẽ câu chuyện qua hướng khác.
– Em biết ngày xưa, khi bên em anh thích gì nhất không?
– Em không.
– Ăn tiền của em.
Ngày xưa mình chơi với em, chỉ thích rủ em đánh bạc, em chả bao giờ thắng được mình, có lần bị mình chăn cho hết gần củ, ức lắm mà gà nên không làm gì được mình, tiền thì tất nhiên mình lấy 1 ít, rồi cũng trả em, xong đưa đi ăn uống, chơi cũng hết, nhưng có điều là trêu em suốt, em cũng máu ăn thua nên càng trêu càng sướng.
– Á à, đểu thế.
– Biết quá muộn rồi, may mà hối kịp đấy. Hehe.
Tám với em thì cũng thấy muộn muộn, mình bảo em đi về, Trước khi về em có chốt 1 câu
– Anh chỉ để yêu và đi chơi, còn lấy thì em sẽ chọn người đàn ông như người yêu em bây giờ.
Trên đường đi em lại ngồi sát mình, khuôn mặt xinh xắn đôi lúc còn ghé sát vào má mình nữa, nãy về em cứ đòi chụp hình mình với em up lên face, nhưng mình kiên quyết không cho, phiền phức lắm, gây hiểu nhầm càng mệt, mình đã không quay lại thì không muốn bất kì sự hiểu lầm đáng tiếc nào đến với em K. Bỗng dưng em vòng tay ôm mình thật chặt, cằm dựa hẳn vào vai mình.
– Em nhớ cảm giác này.
Mình im lặng không nói gì với em, biết nói gì trong lúc này?
– Anh thì sao?
– Trước khi nói, anh hỏi em 1 điều nhé
– Vâng.
– Em có yêu người yêu em không?
– Em không biết nữa, em chẳng thấy có cảm giác nhớ nhung hay vui mừng mỗi khi gặp mặt, dường như đó là trách nhiệm, em chấp nhận vì có lẽ anh ấy mang lại cho em cảm giác an toàn.
– Hãy quay lại với anh ấy đi, người tốt không đáng bị đối xử vậy đâu, anh đã là 1 phần quá khứ rồi.
– Em biết chứ, nhưng anh biết không, đã qua rất nhiều thời gian, từ lúc anh đi, em không ra ngoài, không đi chơi với bất kì người đàn ông nào, hàng ngày chỉ mong nhận được 1 tin nhắn hay 1 cuộc điện thoại của anh. Sao anh lại ác vậy? Anh có biết đến cảm xúc của em không?
Em K nói mà như nức nở, Haizzz, số mình đến nản.
– Anh xin lỗi… – Mình thở dài.
– Anh biết là em rất muốn gặp anh, nhưng mỗi lần gặp rồi em lại cảm thấy sợ…
Mình chẳng nói gì nữa, mặc kệ em cứ ôm, cứ nói suốt dọc đường đi… Về đến gần nhà em, em ôm mình thật chặt, dường như sợ sau hôm nay, mình sẽ biến mất… Xuống xe em nói
– Hôn em 1 cái được không?
– Em lại gần đây.
Em bước sát lại mình, mình nhẹ nhàng ôm rồi hôn phớt vào má em, có lẽ vậy là đủ các bác nhỉ, mình không muốn đánh thức hết những cảm xúc trong em, em K là 1 cô gái sẵn sàng vứt bỏ tất cả để chạy theo những đam mê, mình không muốn có lỗi với em lần nữa
Về nhà, mở điện thoại ra, nhắn cho em 1 tin là mình đã về, thói quen thôi các bác, đưa ai đi mình cũng về nhắn 1 tin cho họ yên tâm
– Em rất muốn nói điều này với anh, nhưng em không dám nói thành lời… Em rất nhớ anh…
– Anh biết, em ngủ sớm đi. Đừng thức muộn. Mình rep cụt ngủn cho em
Vậy là kết thúc 1 buổi tối thật dài và đầy biến động.
Để lại một bình luận