Phần 113
Cùng lúc đó…
“Anh cút mau cho tôi”
“Thật kỳ lạ… Đế vương mở cửa ra để kinh doanh, bà chủ như em lại muốn đuổi khách, có lý nào…
Từ xa Dục Uyển đã nhìn thấy đôi nam nữ đang đôi co trước cửa nhà vệ sinh. Người nữ bị người nam ép lên tường, còn người nam thì kìm chặt người nữ không cho đi. Đôi mắt đang sưng búp mở không lên của Dục Uyển, vẫn phải căng ra nhìn.
“Phi Yến! Em khó chịu như vậy, có phải lúc nãy trong nhà vệ sinh… tôi chưa đủ làm em thấy thỏa mãn, hay chúng ta trở vào trong tiếp tục lần nữa cho đến khi em thỏa mãn…” Hắn vừa nói vừa xoa nắn khuôn mặt xinh đẹp của Phi Yến, trêu đùa trong tay.
“Tề Hạo! Anh cút ngay cho tôi…” Phi Yến tức giận đẩy Tề Hạo ra, hắn lại nắm lấy hai tay cô ép chặt lên tường, cúi người xuống sát thì thầm vào tai cô.
“Tôi đã nói rồi… chỉ khi nào tôi chơi chán thì em mới có quyền tự do, cho nên em hãy ngoan ngoãn đừng chọc giận tôi… người chịu khổ chỉ có em thôi”
“Tách… ch…”
Âm thanh lạ mà quen tai, khiến cho Tề Hạo giật mình xoay người lại. Tên chó săn của tờ báo nào, không biết sống chết dám chụp hình của hắn. Nhưng ngoài sự tưởng tượng của Tề Hạo. Dục Uyển đã ở trước mặt hắn, tay cầm điện thoại. Vừa chụp hình xong, lại chuyển ngay đến chế độ video.
“Hoắc Dục Uyển! Cô đang giở trò gì hả” Tề Hạo bước tới giật lấy cái điện thoại của Dục Uyển, nhưng giật hụt vì Uyển nhà ta nhanh tay hơn.
“Chụp hình… anh không biết sao, hình của anh cũng rất ăn ảnh”Dục Uyển vô tư mỉm cười nhìn hắn.
“Cô muốn làm gì” Hắn lên tiếng.
Dục Uyển bước tới, lượn lờ trước mắt hắn, rồi chống cằm suy nghĩ…
“Tề nhị thiếu gia xuất hiện ở họp đêm… còn ở ngay trước cửa toilet nữ âu yếm với tiếp viên của quán bar, tin tức này nhất định rất hot, rất đáng giá phải không”
“Cô nghĩ trò vặt đó có thể dọa được tôi sao…” Tề Hạo ghét nhất chính là bị ai đó quy hiếp, kẻ đó nhất định sẽ không có kết quả tốt.
“Anh thì đương nhiên không… nhưng hỉnh như ông ngoại anh đang tranh cử chức tổng thống, nếu tin tức này xuất hiện trên mặt báo, không biết có giúp ích gì cho số phiếu của ông ngoại anh hay không”
“Cô muốn gì…” Tề Hạo tức giận nhìn Dục Uyển, cô lại mỉm cười bước lại gần hắn.
“Không có gì hết, chỉ thấy anh chướng mắt… muốn anh cút khỏi đây, để tránh ô nhiễm không khí”
“Được… Hoắc Dục Uyển! Cô rất giỏi”
“Thật ngại quá…” Dục Uyển mỉm cười nhìn hắn.
Dục Uyển biết đó không phải một lời khen, là lời cảnh báo của Tề Hạo. Tính lộng hành ngang ngược của hắn còn hơn cả Hoắc Phi. Nhưng hiện tại cô không quan tâm, có bị hắn trả thù hay không. Có lẽ lúc con người ta bị tổn thương, thì lá gan nó cũng to hơn.
Hóa ra cũng có thứ làm cho Tề Hạo phải kiên dè, nhìn hắn rời khỏi. Phi Yến cảm thấy nhẹ cả người. Cô quay sang nhìn Dục Uyển.
“Hoắc tiểu thư! Cảm ơn cô…”
“Không có gì… thật ra mình đã không ưa tên Tề Hạo đó, cậu cũng đừng gọi mình Hoắc tiểu thư, tuổi của chúng ta gần bằng nhau, cậu gọi mình Dục Uyển sẽ dễ nghe hơn”
Sự thân thiện hòa nhã của Dục Uyển làm cho Phi Yến rất bất ngờ. Thật khác xa trong tưởng cô, nó không giống với những lời đồn đại cô nghe được từ mọi người. Kiêu căng tự phụ, tâm địa độc ác, hoàn toàn trái ngược lại.
Cũng phải, chỉ có một Hoắc Dục Uyển phóng khoáng, dễ gần như vậy, mới khiến cho anh ấy ngay cả trong lúc say cũng gọi tên. Không phải một lần, mà rất nhiều lần. Trong cơn say Hoắc Phi đã nhiều lần xem Phi Yến là Dục Uyển.
“Dục Uyển! Cảm ơn cậu”
Nụ cười như tươi hoa, tỏa nắng lấp lánh của Phi Yến thật làm cho người ta ngất ngây. Cùng là con gái nhưng Dục Uyển cũng phải say nắng huống chi bọn đàn ông. Thảo nào, Hoắc Phi và Tề Hạo không ngừng tranh giành nhau.
“Dục Uyển! Chúng ta có thể kết bạn được không”
“Đương nhiên được, cậu xinh đẹp như vậy… không kết bạn với cậu là tổn thất lớn của mình” Dục Uyển có sức đề kháng vô cùng kém với những thứ lung linh xinh đẹp, cho nên vừa nghe Phi Yến muốn kết bạn với mình, cô đã rất vui mừng.
Ngày hôm đó là một ngày vô cùng đặc biệt với Dục Uyển, đánh dấu ngày cô chia tay mối tình đầu và kết giao thêm được một người bạn. Xem ra cô cũng không quá thê thảm.
Những ngày sau đó Dục Uyển càng thường xuyên lui tới Đế vương, nhưng không phải uống rượu giải sầu, mà tìm Phi Yến để tán gẫu. Cô cũng có dẫn theo Lý Nhã vài lần, nhưng chốc lát lại bị Bạch Ngạn Tổ lôi về, nên lần nào đi cô và Lý Nhã đều phải lén lén lút lút.
Giống như hôm nay vậy, cô không thể quang minh chính đại bước vào Bạch gia, chỉ có thể thập thò trước cổng lớn.
“Uyển! Chúng ta đi thôi…”
Dục Uyển vừa ngẩng đầu lên, suýt nữa đã té ngửa. Bởi vì cách cải trang của Lý Nhã ngày càng tiến bộ, đầu đội khăn rằn, lại thêm bộ đồ lao công không biết lôi từ thời tiền sử nào về, nhìn từ trên xuống dưới. Lý Nhã như một bà nhà quê chính hiệu, thật khó nhận ra.
“Xin hỏi… bà thím là ai”
“Là mình, cậu không nhận ra sao…” Lý Nhã tháo khăn trùm đầu ra, mỉm cười nhìn với Dục Uyển, ngay cả Uyển cũng không nhận ra cô, có phải cô đã cải trang rất thành công.
“Mình đương nhiên biết là cậu… nhưng cậu có cần cải trang như vậy không, Bạch Ngạn Tổ không cho phép cậu ra ngoài sao”
“Không phải! Mình chưa có xin phép thiếu gia, nhưng nếu mình nói muốn đi xem phim với cậu, cậu biết mà…”
Ngẫm lại, Bạch Ngạn Tổ lo cũng phải. Lần trước cô bỏ lại Lý Nhã ở rạp chiếu phim khiến hắn lo lắng sốt ruột, có lẽ đã gây ra một nổi ám ảnh lớn cho Bạch Ngạn Tổ.
“Thôi đi đi… bỏ thiếu gia của cậu sang một bên, Phi Yến đang chờ chúng ta ở rạp chiếu phim”
“Ừ… Đi thôi”
Sau khi hai người họ bước lên xe taxi, thì từ bên trong Bạch Ngạn Tổ lại thông thả đi ra.
“Thiếu gia! Có cho người đi theo không”
Có lẽ Lý Nhã sẽ không bao giờ biết, sở thích biến thái này của Bạch Thiếu. Từ lúc Lý Nhã lên mười tuổi, thì trong phòng của cô đã được gắn đầy camera theo lệnh của hắn, từ giường ngủ, nhà tắm, phòng thay đồ… mọi ngõ ngách trong phòng đều có máy quay phim, trực tiếp nối kết với máy chủ trong phòng hắn.
Cho nên mọi hoạt động, sinh hoạt của Lý Nhã, hắn đều nắm gọn trong lòng bàn tay. Hôm nay hắn không ngờ đến, có người giả vờ ngủ, rồi trèo cửa sồ trốn ra ngoài. Trước giờ Lý Nhã như một con mèo ngoan ngoãn, nói gì nghe nấy không biết nối dối. Nhưng từ lúc nào đã bị dạy hư rồi.
“Các người đi theo bảo vệ họ… nếu có chuyện xảy ra, mặc kệ hết hết những người khác… an toàn của Tiểu Nhã quan trọng nhất, nghe rõ chưa”
“Dạ! Thiếu gia”
Để lại một bình luận