Phần 96
Một tuần sau đó, Hoắc Phi gần như đã biến mất khỏi thế giới của Dục Uyển. Ngoại trừ lúc ăn cơm và ngồi xe đến trường.
Thì cô không còn nhìn thấy mặt hắn.
Miệng của cô cả tuần nay đã không được hoạt động hết công suất, Dục Uyển gần như quên luôn cả giọng mình như thế nào rồi. Tất cả là tại hắn khiến cô bức rứt như bây giờ.
Hắn cũng không thường đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, cũng không vô cớ gây sự như trước đây, nếu vô tình gặp nhau thì hắn cũng ngó lơ, xem cô như không khí.
Cô thật sự không hiểu mình đã làm gì chọc giận hắn, đáng lý ra cô phải là người giận mới đúng. Nhưng khó hiểu nhất vẫn là mình, tại sao hắn không đến kiếm chuyện cô lại cảm thấy khó chịu, cô nên cảm thấy vui mừng mới đúng nhưng giờ lại cảm thấy thiếu vắng cái gì đó.
“Hây… y… za… a…”
“Cậu thở dài cái gì…” Lý Nhã trả lời qua điện thoại.
“Không biết nữa, cảm thấy cả người không có chút sức sống…” Dục Uyển lăn tròn trên giường, đang nói chuyện với Tiểu Nhã, nhưng tự nhiên tên khó ưa đó lại xuất hiện trong đầu của cô.
“Không phải cậu sắp có hẹn với anh Luật, nên vui mới đúng…”
Vừa nghe Lý Nhã nói xong thì Dục Uyển lập tức giật mình bật người dậy khỏi giường, trời, cô quên mất luôn cả chuyện đó.
“Tiểu Nhã! Mình cúp máy nha… tối về nói chuyện tiếp…”
Dục Uyển vội vàng phóng vào phòng tắm, chảy tóc, soi gương, thay quần áo, mười phút sau đã lao ra khỏi phòng.
Cô vừa chạy ra ngoài thì nhìn thấy Hoắc Phi đang tay ôm một cô gái xinh đẹp, bước ra từ phòng hắn, hắn vẫn như trước, không nhìn đến cô đi xuống lầu.
Cô không hiểu có phải hắn đang mở hội tuyển người đẹp không, mà mỗi ngày ôm về một cô khác nhau, không cô nào bị trùng lập cả.
Hắn còn cười nói với người ta, bộ mặt đó thật khó ưa. Vui như vậy sao, nhưng mà tại sao cô lại đứng đây nghĩ lung tung.
“Alo…” chuông điện thoại vang lên, Dục Uyển liền nhấc điện thoại lên nghe, là Hoắc Luật.
“Vậy… em đến đó trước chờ anh…”
“Tạm biệt”
Hoắc Luật bỏ điện thoại vào túi, rồi rời khỏi tiệm trang sức thì nhận được cú điện thoại khẩn từ Lữ Trị, qua điện thoại giọng nói của bà yếu ớt run rẩy, như sắp khóc. Ba giây sau đó, Hoắc Luật lập tức nhảy vào xe, lái như bay…
Bênh viện Gok.
“Cộp… Cộp…”
Hoắc Luật và Lữ Trị vội vã chạy vào trong bệnh viện, khi đến trước cửa phòng cấp cứu thì nhìn thấy cảnh tượng. Tống Thiếu Hoành được đẩy vào phòng còn Hoắc Mạn Ni thì…
“Chát… t…”
“Chát… t…”
Tống phu nhân, mẹ của Tống Thiếu Hoành giơ tay tát thẳng vào mặt của Hoắc Mạn Ni, hai bạt tay liên tiếp.
“Mẹ! Hãy cho con vào trong với Thiếu Hoành… mẹ…”
“Cô tránh ra” Tống Phu nhân nhân hất mạnh tay, đẩy ngã Mạn Ni xuống đất.
Bà tức giận vì Thiếu Hoành và Mạn Ni đã về nước được hai ngày nhưng lại không về nhà mà đến khách sạn. Sáng nay bà lại nhận được tin từ khách sạn, con trai bà té từ lan can lầu 7. Nếu như nó về nhà, tai nạn này nhất định sẽ không xảy ra.
“Mạn Ni! Chị có sao không” Hoắc Luật lập tức chạy đến đỡ Hoắc Mạn Ni đứng dậy.
“Luật! Thiếu Hoành… Thiếu Hoành anh ấy… hu… u…”
Nghe thấy tiếng khóc và vẽ mặt tiều tụy của Hoắc Mạn Ni, trong lòng hắn cảm thấy rất đau, chị Mạn Ni xinh đẹp của hắn trong thời gian ngắn tại sao lại trở nên đáng thương tuyệt vọng như vậy.
“Không có gì hết… chị yên tâm, Tống Thiếu Hoành sẽ không sao” hắn ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy hoảng loạn của Mạn Ni, giúp cô bình tĩnh lại.
“Chị Tống! Mạn Ni đang mang thai, chị tại sao lại ra tay độc ác như vậy hả…”Lữ Trị xót con nên lên tiếng bảo vệ cho Hoắc Mạn Ni.
“Mang thai sao… cái thai của nó đã mất rồi… hu… hu… giờ lại đến con trai không biết có thể qua khỏi hay là không… Hoắc Mạn Ni mày chính là đồ sao chổi độc ác, ngay từ đầu tao nên cương quyết hơn, không để Thiếu Hoành lấy thứ xui xẻo như mày thì nó đã không bị mày hại” Bà Tống lao đới túm vai túm tóc của Hoắc Mãn Ni kéo dậy, nhưng lần này có Hoắc Luật đẩy ra và Lữ Trị ngăn cản.
“Bà thôi đi! Bà đừng nghĩ mình là mẹ chồng của Mạn Ni thì có thể đánh đập con bé… tôi cho bà biết, cho dù Tống Thiếu Hoành hôm nay có chết đi nữa, đó cũng không phải là lỗi của Mạn Ni”
“Thiếu Hoành không thể chết được, bà câm miệng lại” Tống Phu nhân lớn tiếng hét lên với Lữ Trị.
Tống gia cửu đời đơn truyền, bà chỉ có mỗi Thiếu Hoành là con. Tất cả điều bà làm và cố gắng đều là vì hắn, hắn không còn thì bà cũng không thiết sống trên đời này nữa.
“Thiếu Hoành! Con phải sống, con không thể xảy ra chuyện được”
Hơn hai tiếng sau.
Ánh đèn phẫu thuật chợt tắt, cánh của phòng giải phẫu mở ra. Và Tống Thiếu Hoành được các bác sĩ kéo ra bên ngoài.
“Bác sĩ! Thiếu Hoành thế nào rồi…”
“Tống thiếu gia đã qua cơn nguy hiểm, nhưng tại nạn đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến vùng não bộ… có thể cả đời của cậu ấy chỉ có thể sống như người thực vật”
Sau khi nghe tin chấn động từ bác sĩ, Tống Phu nhân đau khổ gào khóc rồi gục ngã trước cửa phòng cấp cứu. Bà đổ hết mọi tội lỗi lên đầu sao chổi là Mạn Ni, có số mệnh xui xẻo đã khắc con bà, nên quyết định không nhìn nhận con dâu.
Hoắc Mạn Ni bị đuổi trở về nhà mẹ.
Để lại một bình luận