Phần 83
Hơi thở của hắn, mùi hương nam tính mạnh mẽ quen thuộc, xen lẫn hương vị bạc hà dễ ngửi. Tất cả đều làm cô cảm thấy hít thở khó thông, trống ngực đập dồn dập, đặc biệt những lúc hắn nhích lại gần cô. Tim cô chỉ muốn nhảy ra ngoài ngồi.
Những hành động thân mật, những tư thế táo bạo xấu hổ hơn, bọn họ đều đã làm cùng nhau, nhưng Dục Uyển không hề cảm thấy hồi hộp. Chỉ bằng việc hắn đứng cạnh bên, với những cử chỉ nhẹ nhàng đụng chạm, lại làm cho ngực cô nhốn nháo, tim đập mạnh thình thịch.
Xong cô rồi, hình như cô đã thích hắn nhiều hơn hôm qua một chút…
“Thật xấu xí… khuôn mặt của mày thật sự quá xấu…”
Hoắc Luật bất ngờ lên tiếng, hắn nắm lấy cằm của Dục Uyển nâng lên, hút mắt người nhìn nhất vẫn là cái bớt đỏ to, chiếm hết phạm vi nửa khuôn mặt.
Lời nói của Hoắc Luật như tạt một thao nước lạnh vào mặt của Dục Uyển, hãy quên đi lời thú tội vừa rồi của cô, cô chưa bao giờ nói thích hắn.
“Nếu xấu như vậy thì đừng nhìn nữa…”
Dục Uyển hất tay của Hoắc Luật ra khỏi người mình, còn lại vài cúc áo chưa cài xong, cô sẽ tự mình cài, không cần nhờ đến hắn. Cô chưa chê hắn tay chân chậm chạp, hắn dám công khai chê cô xấu, sáng nào tự mình soi gương cô đều bị đả kích nặng, hắn không cần phải đả kích cô thêm.
Lúc Dục Uyển đẩy Hoắc Luật ra, hắn lại nắm tay giật ngược về, chỉ một cánh tay hắn đã ôm trọn lấy eo cô.
“Vẫn chưa cài xong, mày muốn ra ngoài khoe cho thiên hạ biết trên người mày có bao nhiêu dấu hôn sao”
“Tôi có thể tự mình làm, không cần phiền đến anh…”
“Nhưng tao lại muốn bị làm phiền…”
Hắn xoay người Dục Uyển lại và động tay trên áo cô.
“Anh…”
Chỉ có mấy cái cúc, hắn muốn làm thì cô cho hắn làm. Dục Uyển bộ mặt bất cần không quan tâm, cô vênh mặt lên và xoay về hướng khác. Nguyên cả cái bớt đỏ trực diện hướng thẳng vào mặt hắn.
Do Dục Uyển đang nghênh mặt lên trời, nên không thể nhìn thấy Hoắc Luật đang mỉm cười.
Hắn thật sự không hiểu nổi bản thân mình. Tại sao hắn lại bị khuôn mặt không xinh đẹp này làm mất kiểm soát hết lần này đến lần khác.
Cô vừa tinh ranh lại ngang bướng cứng đầu, có lúc thì gan dạ nhưng đôi khi lại rất nhát gan, tính khí thất thường, còn có một khả năng đặc biệt khác, là rất biết cách làm cho hắn lúng túng và phát điên chỉ muốn bóp chết cô.
Nhưng Hoắc Luật phải chấp nhận một sự thật, là sự xuất hiện gần đây của Dục Uyển bên cạnh hắn, đã đem đến cho hắn rất nhiều cảm xúc mới lạ. Dù không biểu hiện ra mặt nhưng Hoắc Luật cảm thấy rất vui vẻ. Những biểu cảm phong phú trên mặt Dục Uyển lại mang đến cho hắn nụ cười. Giống như bộ dạng cô lúc này.
“Xong chưa, tôi còn phải chờ bao lâu nữa” Dục Uyển khó chịu lên tiếng.
“Chúng ta hãy hẹn hò…” Hoắc Luật cắt ngang lời cô đang nói.
“…” Dục Uyển kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đẹp trai sáng chói của Hoắc Luật. Chắc chắn là cô đã nghe nhầm, vừa rồi có lẽ là tiếng nói từ tivi hay radio phòng bên phát ra, làm gì có chuyện Hoắc Luật muốn hẹn hò với cô.
Dục Uyển vẫn không tin vào những lời mình nghe được, cho đến khi Hoắc Luật mở miệng lần hai.
“Xem như là mày đã đồng ý, từ bây giờ chúng ta bắt đầu hẹn hò”
Lần này là Dục Uyển đã mắt thấy, tai nghe. Tất cả lời vừa rồi là được phát từ cái miệng gợi cảm, lợi hại của Hoắc Luật. Nhưng Dục Uyển vẫn không thể tin, cho rằng trong phòng nhất định giấu máy quay, không biết chừng còn có một đám người đang phục kích, chờ cô rơi xuống bẫy.
“Mày đang tìm cái gì” Hoắc Luật khó hiểu nhìn Dục Uyển đang lục tung khắp phòng.
“Máy quay phim… anh giấu ở đâu rồi, đừng cho rằng tôi sẽ bị mắc lừa lần nữa”
“Mày có bệnh không…”
Sau khi lật tung khắp phòng Dục Uyển mới nhận ra. Cô đúng là bệnh thật. Đây là phòng cô không phải phòng của Hoắc Luật. Từ lúc bước chân lên đảo, cô không hề rời khỏi phòng cho đến khi Hoắc Luật bước vào. Nếu có ai đó mai phục trong phòng, thì đó chính là cô mai phục, gài bẫy hắn thì hợp lý hơn.
“Hoắc Luật! Anh thật sự muốn hẹn hò với tôi…”
“Có vấn đề gì sao”
“Tất nhiên là có vấn đề, hẹn hò chỉ là giành cho những người thích nhau, còn tôi và anh thì…”
“Vậy mày ghét tao sao”
Hoắc Luật thật biết cách làm cho người ta điêu đứng, hắn bước tới cạnh cô, dùng khuôn mặt đẹp trai, ánh mắt nồng nhiệt, nụ cười ngọt ngào và giọng nói ấm áp cuốn hút để bức cung cô. Thì có cô gái nào có thể kháng cự được sức quyến rũ chết người này. Hơn nữa, sức chống đỡ của Dục Uyển trước cái đẹp là vô cùng thấp.
“Không có… tôi làm sao lại ghét anh…” Sự thích hắn trong cô, càng ngày càng trướng qua từng ngày, thì làm sao có chuyện cô đột nhiên lại ghét hắn.
“Vậy thì được rồi, chúng ta sẽ hẹn hò”
Dục Uyển có cảm giác đang lâng lâng trên mây. Cô và Hoắc Luật sắp hẹn hò, nằm ngủ cô cũng sẽ mỉm cười mà bật dậy. Nếu đem chuyện này nói ra ngoài, sẽ không có ai tin, ngay cả cô còn chưa thể tin được mà.
“Tối nay 9h đến phòng tao, tao có thứ này cho mày xem…”
Dục Uyển cũng rất mong chờ sự bất ngờ mà Hoắc Luật sẽ đem đến cho cô. Trước 9h thì cô đã có mặt ở trước cửa phòng hắn.
Cửa không khóa, Hoắc Luật đúng là rất tỉ mỉ, mở cửa sẵn chờ cô. Dục Uyển vui vẻ bước vào.
Nhưng cô không ngờ, điều cô nhìn thấy lại là cảnh Hoắc Luật cùng một người phụ nữ trần truồng đang quấn chặt lấy nhau trên sàn. Họ còn hôn hít một cách mãnh liệt.
Hóa ra đây chính là sự bất ngờ mà cô mong đợi.
Hoắc Luật, anh đúng là một tên khốn.
“Rầm… m… m…”
Thật ra, nếu Dục Uyển nán lại thêm 5 giây nữa, cô sẽ nhìn thấy cảnh tượng Hoắc Luật bật người dậy, đẩy cô bạn thân của Tô Lâm ra khỏi phòng.
“Tôi đếm từ một tới ba, cô nhanh chóng mặc quần áo vào… rồi biến khỏi đây, trước khi tôi ném cô ra khỏi cửa” Hắn giận dữ lớn tiếng, lúc nãy nghe tiếng gõ cửa hắn còn tưởng là Dục Uyển, vừa mở cửa ra thì người này đã cởi sạch quần áo lao vào hắn.
“Hoắc Luật! Thật ra từ lúc gặp anh ở lễ khai giảng, em đã thích anh…”
“Một…” Hắn lạnh lùng cắt ngang.
“Hoắc Luật! Em…”
“Hai…” Không cho người ta cơ hội thổ lộ, hắn cắt ngang lần thứ hai.
“Ba…”
Lúc hắn xoay người lại thì người con gái đó đã đi mất. Đuổi được người đi. Hoắc Luật vội vã ra ngoài ban công, chỉnh sửa lại vị trí kính viễn vọng và cẩn thận lau sạch óng nhòm. Tất cả sự chuẩn bị này của Hoắc Luật là muốn cùng Dục Uyển ngắm sao băng.
Nhưng cho đến lúc sao băng rơi, Dục Uyển đã không xuất hiện.
Để lại một bình luận