Phần 95
Câu lạc bộ Judo – Dahlia.
“Zá… a…” Hoắc Phi xoay người, túm lấy tay của một đội viên, quật mạnh xuống sàn.
“Bịch…”
Chắc là đau lắm, mọi người bên dưới đều ớn lạnh rùng mình, nhăn mặt không dám nhìn.
“Thật đáng sợ…”
Đó đã là người thứ bảy trong buổi tập ngày hôm bị Hoắc Phi đánh ngã, bốn người còn cũng không muốn lại trở thành bao cát tiếp theo cho hắn xả giận. Nên khi Hoắc Phi vừa chỉ tay xuống dưới, gọi tiếp người thứ tám bước lên thì người nọ lại đùng đẩy cho người kia.
“Mày lên đó đi…” Bạn hiền nhìn Hoắc Phi đang chìa ngón tay ra, ngoắc gọi mình, liền đẩy vai của người bên cạnh.
“Tại sao lại là tao, nó kêu mày mà…” Người bên cạnh lên tiếng.
“Vì mày là đội trưởng, bảo vệ an toàn cho các thành viên trong câu lạc bộ là trách nhiệm của mày”
“Vậy ai sẽ bảo vệ an toàn cho tao, mày không thấy nó mạnh cỡ nào sao”
Tên đội trưởng đang đau đầu nghĩ cách để không biến mình thành bao cát, thì nhìn thấy Dục Uyển từ bên ngoài cửa bước vào. Một tia sáng xoẹt qua trong đầu hắn, chạy đến giữ Dục Uyển lại.
“Dục Uyển! Anh chợt nhớ mình có hẹn, em ở lại tập với Hoắc Phi… khi nào tập xong thì khóa cửa phòng lại giùm anh, chìa khóa anh giao cho em…” Sau khi đặt sâu chìa khóa vào tay của Dục Uyển thì hắn bỏ chạy nhanh như tên bắn.
“A… Anh đau bụng quá… phải đi ra ngoài giải quyết, em ở lại mạnh khỏe…”
“A… a… Bọn anh cũng có hẹn… bọn anh về trước, em bảo trọng…”
Cái gì đây, cái gì mà “mạnh khỏe” “bảo trọng”. Dục Uyển còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì tất cả đã biến mất. Câu lạc bộ chỉ còn cô và Hoắc Phi thì tập cái gì chứ.
“Hoắc Phi! Hay là chúng ta cũng…” Dục Uyển vừa đi đến trước mặt của Hoắc Phi.
“Bịch… ch…”
Cô vẫn chưa nói hết câu đã bị hắn quật mạnh xuống. Một trận long trời lỡ đất, cô đã nằm sấp dưới sàn. Hoắc Phi lạnh lùng đi lướt qua người cô, hắn không để tâm Dục Uyển còn nằm dưới sàn.
Cô thật sự không thể nhịn hắn được nữa, mới sáng ra cướp son môi của cô không trả, tiếp theo giành chỗ ngồi của cô, bây giờ không nói gì hết quật cô một cái chí mạng rồi bỏ đi.
“Zá… a!!!”
Dục Uyển đuổi theo Hoắc Phi. Cô vung tay đấm tới tấp vào mặt hắn, thân thủ của Hoắc Phi cũng rất nhanh nhẹn, hắn cứ lùi cứ né, cứ lùi cứ né. Tất cả cú đấm của Dục Uyển, chẳng có cái nào có thể đánh trúng vào người của hắn.
“Á… A…”
Cô không tin, không có cái nào đánh trúng hắn. Tức giận Dục Uyển vung chân lên đá thật cao, một vòng xoẹt qua ngang mặt của Hoắc Phi, hắn cúi người xuống tránh đòn, hại cô mất đà, trẹo chân nên té cái rầm xuống đất.
“A… a… Cái chân của tôi… đau quá…” Dục Uyển lại nằn lăn ra đất, ôm cái chân kêu la ầm ĩ.
“Có sao không, đưa tao xem” Hoắc Phi khẩn trương vọt đến, hắn nắm bàn chân nhỏ nhắn của Dục Uyển lên xem, lại bị cô đá văng ra.
“Tránh ra! Ai cần thứ thất thường như anh quan tâm… tôi không biết anh bị làm sao, lúc thì đối xử rất tốt với người ta… lúc lại nổi điên giận dỗi, tôi đã làm gì anh hả…” Cô hét lên.
“Mày không biết thật sao…”
“Tôi không biết… không biết… không biết đó…” Dục Uyển ương bướng, liên tiếp hét vào mặt hắn.
Hoắc Phi bất ngờ sáp tới, đặt tay sau gáy của Dục Uyển kéo gần khoảng cách giữa họ, môi hắn mạnh mẽ chiếm lấy môi cô, thô bạo hôn xuống.
“Ưm… m…” Cô đánh túi bụi vào ngực Hoắc Phi, nhưng hắn không hề dừng lại vẫn cắn vẫn mút theo ý mình.
“Bây giờ có hiểu hơn không…”
“Chát… t…”
Dục Uyển tát thẳng vào mặt của Hoắc Phi, ngay sau khi hắn vừa buông cô ra, rồi bỏ đi. Anh xem tôi là đồ vật để trêu đùa sao, muốn làm gì thì làm…
“Tao thích mày… con ngốc”
Để lại một bình luận