Phần 121
“Á… a…”
Bên ngoài Phòng y tế. Tiếng hét thất thanh đang vang xa theo dọc hành lang, có thể có người đã vô ý mạnh tay nên khiến cho Dục Uyển đau đến khóc thét.
“Vừa nãy anh đã cố ý đúng không? Cố ý làm cho em đau.”Cô mếu máo nhìn Hoắc Luật.
“Đúng vậy! Phải khiến cho em thật đau… thì lần sao em mới không trèo cao như vậy.”
Hắn lại bình thản như không có gì, ngẩng đầu lên nhìn Dục Uyển. Trên gương mặt băng sơn đó, không thể tìm thấy được một nụ cười.
“Duỗi chân ra”
Nhưng lời nói và hành động của Hoắc Luật luôn không đồng nhất. Cứ nhìn vào thái độ tỉ mỉ, hành động nhẹ nhàng, hắn đang làm với vết thương của Dục Uyển, đủ biết có bao nhiêu ôn nhu, bao nhiêu quan tâm.
“Còn đau không?”
“Không!”
Vì nghĩ Dục Uyển sẽ cảm thấy đau rát khi hắn làm sạch vết thương cho cô, nên Hoắc Luật vừa bôi thuốc vừa thổi nhẹ vào miệng vết thương. Cảm giác mát rượi, làm cho cô không còn cảm thấy đau nữa, mà còn ngọt đến tận bên trong. Phụ nữ chính là loài động vật hảo ngọt, chỉ một chút ân cần, một chút ấm áp từ người đàn ông mình thích, thì lại bị xao động.
“Có gạc và băng keo rồi.” Hoắc Phi hổn hển chạy vào, dù là phòng y tế nhưng không phải lúc nào cũng có đủ tất cả mọi thứ, thỉnh thoảng cũng phải thiếu một lần, đó là lúc này. Hắn phải chạy ra ngoài mua.
“Đưa cho chị”
Vừa rồi Hoắc Mạn Ni cảm thấy sự tồn tại của cô như là kẻ dư thừa trong thế giới của hai người kia. Nếu Hoắc Phi không bước vào, có lẽ cô cũng không có cơ hội để mà lên tiếng. Sau khi Hoắc Luật rửa sạch vết thương cho Dục Uyển, Hoắc Mạn Ni mới giúp Dục Uyển băng lại.
“Mạn Ni! Cảm ơn chị” Dục Uyển lên tiếng.
“Không cần phải cảm ơn, mọi chuyện Luật đều làm rất tốt… chị chỉ giúp em băng lại vết thương” Hoắc Mạn Ni mỉm cười với Dục Uyển.
Co duỗi vài lần Dục Uyển cảm thấy cử động vẫn rất ổn, có thể đứng lên đi lại được rồi, ban đầu vốn đã không có gì, chỉ tại Hoắc Phi làm quá lên.
“Để anh đưa em về”
Dục Uyển còn chưa nói gì để từ chối Hoắc Luật, thì đã có người lên tiếng trước.
“Không cần! Em sẽ đưa Dục Uyển về… tạm biệt.” Hoắc Phi quay sang nắm lấy tay của Dục Uyển lôi đi.
“Đi thôi”
Dục Uyển cũng không kịp xoay đầu lại nói lời “bye bye” với Hoắc Luật, đã bị Hoắc Phi kéo ra tới tận hành lang bên ngoài.
“Từ từ thôi… anh làm gì mà gấp như vậy, tôi vừa bị thương đó.”
“Em cũng biết như vậy sao… xem lần sau còn dám trèo cao nữa không.”
“Là tại ai… nếu không phải anh ném quả bóng của thằng nhóc đó lên cây, thì tôi có trèo lên đó để bị té không?”
“Là em bất cẩn, còn đổ lỗi cho anh.”
Dù cả hai người đa đi xa đến khuất dạng, nhưng tiếng cãi vã giữa họ vẫn còn vọng vào phòng y tế. Đúng là một đôi tiểu oan gia khắc khẩu.
“Luật! Chị…”
“Chúng ta về thôi”
Mạn Ni vừa mở miệng thì Hoắc Luật cắt ngang lời cô. Cô hiểu rõ nguyên nhân hắn khó chịu không phải vì chuyện khi nãy, mà do thái độ thân thiết của Dục Uyển và Hoắc Phi vừa rồi.
Đế vương.
Trên đường Hoắc Phi đưa Dục Uyển về, giữa họ lại có thêm một trận cãi vã khác, nhưng cũng xoay quanh để tài cũ. Hoắc Phi muốn Dục Uyển dọn về Hoắc gia, còn cô lại khăng khăng muốn ra ngoài sống tự lập. Và trận chiến nào cũng có kẻ thắng người thua, kẻ luôn cuộc luôn là Hoắc Phi, hắn bị Dục Uyển chọc tức nên bỏ về nhà.
“Dục Uyển!”
Phi Yến từ lâu đã đứng chờ Dục Uyển, nên vừa nhìn thấy cô đã vội chạy đến, trên mặt hiện rõ dòng chữ “có chuyện quan trọng” nhưng khi nhìn thấy vết băng ở dưới chân của Dục Uyển thì đã quên hết, tất cả chỉ còn thái độ khẩn trương cùng lo lắng.
“Chân của cậu bị làm sao?”
“Cài này… à… chỉ bị trầy xước nhỏ, không có gì nghiêm trọng… mà cậu có chuyện gì sao?”
“Là Lữ Phóng… hắn lại đến tìm người chơi oản tù tì như lần trước, nhưng lần này hắn lại chỉ đích danh cậu, mình nói với hắn… cậu không không phải tiếp viên ở đây nhưng hắn không tin, còn đang làm loạn trong phòng.”
“Dục Uyển! Giờ mình phải làm sao?”
Đế vương là do anh em họ Hoắc bỏ tiền ra, còn Lữ Phóng lại là anh họ của ba người đó. Phi Yến thật sự không muốn làm mích lòng hắn, nhưng không biết phải làm sao để xử lý.
Trong lúc Phi Yến đang căng thẳng thì Dục Uyển lại rất bình thản, còn có tâm trạng tự sướng một mình.
“Không ngờ sức quyến rũ của mình lại ghê gớm như vậy, có thể làm cho Lữ Phóng phải điên đảo”
“Mình đang lo, cậu còn đùa nữa.”
Dục Uyển mỉm cười nhìn Phi Yến.
“Câu biết mình đùa là được rồi, cậu căng thẳng như vậy làm mình càng lo hơn… cậu vào nói với Lữ Phóng… mình sẽ vào tiếp hắn.”
“Dục Uyển! Cậu không phải là tiếp viên ở đây… mình thấy thật bất tiện cho cậu.”
“Phi Yến! Không có gì đâu… chỉ lần này nữa thôi, mình sẽ làm hắn phải lếch ra khỏi đây, lần sau hắn nhất định sẽ không dám đến tìm mình nữa”
Thật ra mọi chuyện không đơn giản như Dục Uyển đã nghĩ, cũng vì một lần, hai lần, rồi n lần tiếp theo nữa, Lữ Phóng đến tìm, đã đẩy danh tiếng của Dục Uyển lên vút tận trời mây. Mức độ chơi bời trác táng của Lữ Phóng đã được xếp hạng, thuộc vào đẳng cấp. Đàn bà hắn chơi qua, đều là những người phụ nữ rất đặc biệt, dung mạo xinh đẹp, có những vũ điệu khiêu gợi, hay khả năng làm tình tuyệt vời có một không hay. Nếu không, sẽ không thể giữ chân được hắn.
Lần này Lữ Phóng lại kiên trì với một người phụ nữ như vậy, khiến cho rất nhiều cậu ấm khác phải tò mò, không biết người phụ nữ thế nào lại được hắn để mắt. Cho nên…
Người đến Đế vương tìm Dục Uyển sẽ càng đông.
Để lại một bình luận