Phần 110
Hoắc gia.
“Tít… tít… tit…”
Trước cửa phòng của Mạn Ni, Hoắc Luật đang cầm điện thoại gọi liên tục nhưng không thể nào liên lạc được với Dục Uyển, cho dù hắn đã gọi hơn chục cuộc điện thoại và gửi hàng tá tin nhắn nhưng không có hồi âm.
Trong lúc hắn đang gọi và nhắn tin liên tục, thì sâu tận đáy của hồ bơi Kỉ gia, có một chiếc điện thoại đang nằm im thin thít. Tính hiệu không thể truyền tải được, Dục Uyển mãi không thể biết hắn đang lo lắng cho cô thế nào.
“Choang…”
Âm thanh vỡ nát của tiếng thủy tinh chạm sàn, đã di dời hết sự chú ý của Hoắc Luật trên chiếc điện thoại vào người đang ở trong phòng, hắn vội vàng cất điện thoại, rồi chạy vào trong phòng với Mạn Ni.
“Két… t…”
Khi hắn vừa đẩy cửa ra thì nhìn thấy Mạn Ni đang trong trạng thái say xỉn. Trên tay của còn cằm một chai rượu đỏ, dưới đất là mãnh vỡ thủy tinh, bước đi của cô chao đảo, suýt nữa Mạn Ni đã giẫm lên mãnh vỡ nếu không có bàn tay Hoắc Luật ngăn lại.
“Mạn Ni! Chị làm gì vậy…”
Tại sao hắn chỉ mới rời khỏi phòng ba mươi phút thì Mạn Ni đã tỉnh dậy và uống gần hết nửa chai rượu. Hắn hốt hoảng chạy đến giật lấy chai rượu đưa cách xa tầm tay của Mạn Ni, nhưng cô lại tràn tới trước, giành lấy chai rượu về.
“Luật! Em tránh ra, chị đang rất buồn… em hãy để cho chị uống, uống say rồi… chị sẽ không phải nghĩ gì hết, không cần bận tâm bọn họ nói gì… trả rượu lại cho chị…”
Trong trạng thái không tỉnh táo, trên gương mặt trắng hồng xinh đẹp là một đôi mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt đáng thương lăn dài trên má.
“Mạn Ni! Sức khỏe chị đã không tốt, bây giờ chị cần tỉnh dưỡng chứ không phải là uống rượu” Hoắc Luật kéo cửa sổ ra, ném thẳng chạy rượu xuống đất.
“Luật! Tại sao em lại ném rượu của chị… híc… híc… ngay cả em cũng giống như bọn họ bắt nạt chị sao”
Mạn Ni bất lực nhìn chai rượu bị ném xuống đất, cô ngã phịch đất ăn vạ, oán trách Hoắc Luật. Nhìn cô khóc đến thương tâm, hắn vừa đau vừa khó chịu. Hoắc Luật bước đến ôm Mạn Ni, hắn muốn an ủi muốn dỗ dành, ngăn đi những giọt nước mắt khiến nó ngừng chảy.
“Mạn Ni! Không có ai bắt nạt chị cả, và em cũng sẽ không để họ làm điều đó… em sẽ luôn bảo vệ chị”
“Tránh ra! Em đừng chạm vào chị…”
Hoắc Luật vừa bước tới thì Mạn Ni lại nổi loạn, cô đầy hắn ra. Sự bày xích này của cô làm hắn rất bất ngờ.
“Luật! Bọn họ nói rất đúng… chị là thứ xui xẻo, chỉ mang lại sự bất hạnh cho người khác, tất cả đàn ông bên cạnh chị đều sẽ bị chị hại chết… Luật, em hãy tránh xa chị ra”
“Hu… u… Chị đã mang sự không may mắn của mình lên người Thiếu Hoành, chị không muốn hại đến cả em… hu… u…”
Mạn Ni đau khổ, cuộn tròn một mình trong góc giường, tiếng khóc của cô đau đến nhói lòng. Người say luôn nói lời thật, thì ra chị Mạn Ni của hắn phải chịu nhiều thiệt thòi đến như vậy, chị luôn mặt cảm về bản thân mình.
“Mạn Ni! Chị không phải như họ nói, chị hãy nhìn em đi… Mạn Ni chị là điều may mắn nhất trên đời này… mọi chuyện xảy ra với Tống Thiếu Hoành không liên quan đến chị”
Hắn chạm tay vào khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của Mạn Ni, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô. Lời lẽ của Hoắc Luật thật dịu dàng ấm áp như thôi miên người khác, nhưng một giây sau đó thì Mạn Ni lại bừng tĩnh đẩy tay hắn ra.
“Không đúng! Thiếu Hoành là do chị hại… là chị hại anh ấy thành ra như vậy, nếu không gặp được chị có thể Thiếu Hoành đã không có kết cuộc này”
“Mạn Ni! Tống Thiếu Hoành chỉ là một tai nạn… và hắn cũng sẽ tỉnh lại” Hoắc Luật lớn tiếng.
“Không thể nào, sáng nay không phải em đã dẫn chị đi gặp Thiếu Hoành sao, em cũng nhìn thấy mà… anh ấy vốn không thể nào tỉnh lại được, em còn muốn lừa chị sao… Thiếu Hoành không còn, thì trên đời này sẽ không còn ai yêu thương chị, sẽ không còn ai quan tâm đến chị nữa… híc… híc…”
“Sao lại không còn ai… còn có dì, dì rất yêu thương chị… và tất cả mọi người ở Hoắc gia ai cũng quan tâm đến chị”
Cô ngẩng đầu lên mỉm cười với hắn, trong tất cả người người Hoắc Luật kể trên, đã thiếu mất một người.
“Vậy còn em thì sao, trong lòng em chị hiện tại ở vị trí nào, có phải mãi mãi đứng sau Dục Uyển… mà không đúng, ngay cả vị trí đứng sau chắc chị cũng không thể có… vì em đã không còn đặt chị vào chỗ này, có đúng không…” Mạn Ni nửa tỉnh nửa say, cô đặt tay lên ngực của Hoắc Luật, trên môi nhàn nhạt ý cười.
“Mạn Ni! Chị thừa biết trong lòng em chị quan trọng thế nào… hay từ trước đến giờ trong lòng chị chỉ có mỗi Tống Thiếu Hoành nên chị mãi không nhận ra được điều đó” Hắn tức giận khi nhìn thấy Mạn Ni tự đày đọa mình, cũng như chuyện cô không ngó ngàng đến tình cảm của hắn suốt nhiều năm, nên có phần hơi lớn tiếng.
Hoắc Luật đẩy Mạn Ni ra rồi đứng dậy, nhưng…
“Ưm… m…”
Hoắc Mạn Ni bất ngờ ôm lấy hắn.
Môi cô cưỡng chiếm môi hắn, mùi vị ngọt ngào mà hắn từng mơ tưởng rất nhiều lần, có thể một lần cắn mút lấy nó. Hơi thở của cô, sự ướt át trong miệng, và cảm giác tê dại mà chiếc lưỡi nhỏ của Mạn Ni đang quấn lấy. Cảm giác thật chân thật. Nhưng có lý nào lại như vậy…
Nếu đây không phải là giấc mơ của hắn, thì chỉ có một lý do để giải thích cho nụ hôn cuồng nhiệt này là chị Mạn Ni đã say.
“Em không phải là Tống Thiếu Hoành… nhưng nếu chị xem em là hắn thì cũng không sao, vì ngay lúc này em không muốn dừng lại”
Hắn ôm Mạn Ni đặt lên giường, nhẹ nhàng đặt cô nằm dưới thân hắn vô cùng chân quý. Nhìn vào khuôn mặt ửng hồng vì men cay và đôi môi sưng đỏ có bao nhiêu động lòng làm say lòng người. Hắn đặt tay lên cặp ngực mềm mại xoa nắn, và nhẹ nhàng cắn mút môi của Mạn Ni.
Mạn Ni mỉm cười, bàn tay cô vuốt ve trên mặt hắn, dọc xuống cổ.
“Vậy thì đừng dừng lại, chị biết em là ai… Luật… đêm nay chị muốn trở thành đàn bà của em”
Hoắc Mạn Ni lật người dậy, đảo ngược tình thế, cô trở thành kẻ nằm trên. Chiếc đầm ngủ chỉ với một động tác của Mạn Ni đã được kéo ra khỏi người cô, thân thể quyến rũ trắng muốt.
“Ưm… m… m…”
“Áh… áh… a…”
Cánh cửa chưa hề được khép lại, hình ảnh nhạy cảm kích tình khiến cho lòng người nhốn nháo, lửa dục dâng trào đang được diễn ra, những âm thanh mãnh liệt, những tiếng thở mạnh, tiếng rên rỉ hòa quyện vào nhau, trên giường hai kẻ trần trụi đang chìm vào trong cuộc yêu.
Ngoài cửa, Hoắc Phi tay ôm lấy Dục Uyển đang say khướt, tay nắm chặt thành nắm đấm. Hắn thật sự rất muốn chạy vào trong phòng, đấm thẳng vào mặt của người anh trai yêu quý của mình. Hắn tức giận vì mình đã buông tay Dục Uyển quá sớm. Nếu hắn có được một chút tình cảm của Dục Uyển nhất định sẽ không làm cô phải thất vọng.
“Áh… áh… a…”
“Áh… áh… a…”
Trong phòng, Hoắc Luật vẫn đang kịch liệt ra vào và Mạn Ni thì sung sướng rên rỉ. Có lẽ bây giờ, dù thiên hạ có sập xuống cũng không ngăn được hoạt động của hai người trên giường kia, bọn họ không hề biết ngoài cửa đang có người đang tức giận, và một người đang tự dằn vặt mình.
“Hic… hic… Luật, em xin lỗi… em đã làm anh phải xấu hổ… em xin lỗi… Luật à…” Trong ngực Hoắc Phi, Dục Uyển vẫn đang khóc thúc thích, tự nhận lỗi về mình.
“Đúng là con ngốc…” Hoắc Phi tức giận chỉ muốn đánh tỉnh cô dậy, để nhìn thấy cảnh đẹp đẽ trước mắt.
Luật! Là anh đã buông tay Dục Uyển ra trước. Thì anh đừng bao giờ nghĩ sẽ có được cô ấy một lần nữa. Em nhất định sẽ không từ bỏ cô ấy.
Để lại một bình luận