Phần 58
Sáng sớm hôm sau, thứ 2 rồi nên phải đi học, tôi dậy sớm hậm hực đi về nhà với cái băng quấn ở cổ tay. Mẹ kiếp, giờ tôi mới hiểu ra ngoài xã hội kiếm miếng ăn nó khó thế nào. Ăn được con gà của người ta, bù lại bị xin 1 bát tiết… Hôm qua, lúc ăn xong đang phè phỡn thì tôi bị 5 lão già lôi ra cười hì hì xin ít máu. Ít gì mà ít chứ, lấy ra cả bát máu, ông Khải lé hì hì bảo. Máu của tôi giá trị lắm…
Trước khi về nhà lão Khải còn giả vờ nhân đạo dạy:
– Mẹ mày là người tốt, đừng có làm gì để mẹ mày buồn nghe chưa!!!
Tôi về nhà sớm, lúc ấy chắc mẹ chưa dậy, tôi có chìa khóa vào nhà cất ở chỗ giấu mọi khi của gia đình.
– Cạch…
Cửa hé ra, tôi ngó vào trong nhà, tối om và im lặng. Mẹ vẫn còn đang ngủ. Tôi chuồn nhẹ nhàng lên phòng, thay quần áo rồi lại chuồn xuống đánh răng rửa mặt. Sau đó lại nhớ ra quên chưa cầm cái cặp sách, bèn chạy lên phòng lấy. Chạy lên chạy xuống làm tôi thấy mệt vl, lại hơi choáng nữa vì vừa bị “cắt tiết” xong. Đang thở hổn hển đi xuống dưới nhà thì tôi giật mình thấy ngay mẹ. Nàng đang lạnh lùng ngồi trên ghế dưới phòng khách. Thế là tôi đành nín thở, nhẹ chân đi xuống.
Từ trên cầu thang nhìn xuống, mẹ tôi đang ngồi đó im lặng 1 mình. Hôm nay nàng mặc 1 chiếc áo dài, làn vải mong manh để hở rõ thấy mẹ mặc đồ lót gì ở bên trong. Chắc hôm nay hội ở trường lại được 1 phen mát mắt đây.
Nàng ngồi đó, lạnh lùng và trầm tư, 2 tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa. Chắc mẹ đang mong tôi về, mẹ có lẽ không muốn tôi bỏ buổi học. Tiếng bước chân của tôi lại gần làm mẹ phát hiện ra. Nàng quay người lại, tôi thoáng thấy nét vui mừng trên khuôn mặt tinh khiết của nàng. Nhưng chỉ thoáng qua, sau đó mẹ lại quay lại bộ mặt lạnh lùng với tôi nhưng không giấu được đôi mắt sưng mọng ngấn nước. Chắc là tôi hôm qua mẹ khóc nhiều. Có lẽ nào tôi hiểu lầm mẹ? Giờ đây tôi cũng thấy mình thật trẻ trâu làm sao. Sống với mẹ bao nhiêu năm rồi, mẹ là một người nghiêm chỉnh và tư cách như thế nào chứ? Mặc dù trong chuyện giường chiếu thì mẹ thật là cuồng nhiệt và say đắm, có phần dâm đãng nữa. Nhưng trong những chuyện khác, nàng luôn là một người mẹ chuẩn mực, 1 cô giáo gương mẫu, 1 người vợ dam dang. Có lẽ nào chỉ vì chút rượu mà mẹ lại có thể buông thả như thế được? Có không nhỉ, tôi cố chống chế mình không sai rằng khi nghĩ lại thấy trong phim cũng nhiều trường hợp con gái say dễ bị dụ dỗ lắm mà…
Bối rồi khi 2 mẹ con nhìn nhau mà không biết nói cái gì. Lúc đó tôi chỉ biết lúng búng trong miệng:
– Mẹ… chào mẹ…
Mẹ tôi nghe thấy vậy, nàng lạnh lùng quay mặt đi không thèm nhìn tôi mà nói:
– Hôm nay con tự đi học, mẹ không đi cùng con đâu…
Rồi ngần ngừ một lúc nàng nói tiếp:
– Tôi không làm đồ ăn sáng đâu, tự đi mà ăn lấy…
Nói rồi, mẹ đứng lên, khoác cặp sách rồi mở cửa bước ra ngoài. Lúc sau thấy tiếng xe máy nổ rồi đi xa dần…
Tôi vẫn đứng đực ở đó mà không rõ chuyện gì xảy ra. Tưởng mẹ phải xà vào lòng tôi mà xin lỗi, kể lể chuyện này hiểu lầm các kiểu chứ, sao lại có chuyện quay sang mặt lạnh rồi giận lại tôi thế này. Tôi chột dạ:
“Chết rồi, hay là cô Thùy Linh kể chuyện tối hôm đó của tôi với mẹ rồi…”
Nghĩ vậy mà lạnh cả người, chết rồi, làm sao bây giờ…
Giờ là tới lượt mẹ giận tôi rồi…
Vậy là 2 mẹ con tôi đang giận nhau…
Cả buổi học hôm đó tôi chỉ ngồi ngẩn ngơ lo nghĩ về cái chuyện hôm trước, để mặc cho lũ con trai trong lớp đang chảy nước miếng nhìn mẹ tôi đứng trên bục giảng. Mà nhiều lần nhắc rồi nhưng mẹ chẳng chú ý, cái body quá đẹp của mẹ khi mặc áo dài vào làm nó trông quá là sexy, nội y của nàng lấp ló bên trong trông còn khiêu gợi hơn cả lúc khỏa thân nữa.
Lòng tôi sầu lo hơn bao giờ hết, bố đi công tác có 1 tháng thôi, thời gian này lẽ ra mẹ con tôi phải tranh thủ quấn quýt lấy nhau không rời chứ, sao thành ra giận dỗi nhau thế này. Tất cả là cái cô quái chiêu Thùy Linh kia, lớn rồi mà con ham chơi… Nhưng… cũng phải công nhận cô nàng thật tuyệt khi ở trên giường, về khoản giường chiếu, cô ấy chủ động hơn mẹ nhiều…
Nghĩ tới đó bất giác tôi nhếch miệng cười mà không chú ý tới ánh mắt sắc như dao của mẹ đang tia về phía mình. Vẫn còn đang mơ màng tiếp thì bỗng tôi có tin nhắn điện thoại, của ai nhỉ? Nhưng ngó vào một cái thì tôi biết ngay:
– Dũng à, cô Thùy Linh đây, xin lỗi con nhiều vì chuyện hôm trước, cô có chuyện muốn nói với Dũng. Hẹn con 3h chiều này tại quán cafe… Nhé!!! – Kèm theo đó là biểu tượng hình trái tim đầy ẩn ý.
“Móa, chết cha rồi, cô ấy muốn gặp mình làm gì?” – Tôi toát mồ hôi thầm nghĩ. Đúng là trót làm chuyện vụng trộm một lần mà lo sợ tới tổn thọ 10 năm.
“Hay là… chết rồi… hôm trước bắn hết vào bên trong cô ấy, nhớ cô ấy có thai thì làm thế nào? Hay là cô ấy bắt đền mình…” – Thằng trẻ con như tôi vò đầu bứt tai suy nghĩ.
“Làm thế nào bây giờ, chiều nay có nên gặp lại cô ta hay không đây??”
Bao nhiêu suy nghĩ ở trong đầu nảy sinh, tôi đã chẳng còn chú ý gì tới chuyện mình đang ngồi trên lớp học nữa. Cô bạn ngồi bên cạnh thấy tôi cứ ngồi cúi gằm xuống bàn vò đầu bứt tai, lầm rầm cái gì đó thì đâm ra lo lắng, cô nàng sợ cậu bạn Dũng đẹp trai của mình bị dở hơi rồi bèn nhẹ nhàng nhắc khéo:
– Này, này cất điện thoại đi, dùng trong lớp cô phạt đấy…
Tôi thì đâu có nghe cái tiếng nhắc nhở thỏ thẻ của cô bé kia chứ, đang nhìn vào màn hình điện thoại mà than thở thì bỗng có tiếng quát:
– Cậu Dũng, cậu đang làm cái gì đấy!!!
Rồi cô giáo Dương Huyền, mẹ tôi, thân hình thướt tha trong bộ áo dài mong mảnh phi tới bất ngờ, giật luôn cái điện thoại của tôi đi và còn không quên dùng quyển sách giáo khoa cầm tay đập cho tôi 1 phát vào đầu.
– Bốp… dám dùng điện thoại trong giờ học à!!!
Giật mình hơn là đau, tôi bỗng ôm đầu định chửi thề:
– Đ…
Thì bỗng nhiên thấy vẻ mặt lạnh lùng của “bà mẹ giận dữ” đang trừng trừng nhìn mình.
May… may… may mà chưa kịp chửi…
Mẹ tôi là thế, ở trên trường mẹ vẫn luôn nhẹ nhàng và duyên dáng nhưng ở trong giờ học thì khác, cực kỳ nghiêm khắc và ghê gớm. Cho nên bọn học sinh mặc dù ngả ngớn và hay trêu chọc mẹ nhưng trong giờ học thì không đứa nào dám ho he cái gì cả… cho nên, cả là con trai yêu quý của mình, mẹ vẫn không bao giờ tha. Đã nhiều lần tôi bị mẹ gõ đầu trước lớp rồi…
Hiện giờ thì càng nguy cấp hơn, khi mà tin nhắn của cô Thùy Linh thì lại chình ình ngày ở giữa màn hình. Mồ hôi của tôi túa ra như tắm, người cứng đơ. Lũ bạn bên cạnh thì cười hô hố, nhiều em ngồi xa ghen tức vì cậu bạn Dũng đẹp trai đang nhắn tin tán tỉnh con nào thế? Có xinh được bằng mình không… Nhưng tôi không quan tâm tới mấy chuyện đó mà vẫn cứng người không dám nhìn mẹ, xem mẹ đang làm gì. Cực kỳ may mắn khi mà nàng không ngó xem điện thoại có gì mà hùng hổ đi lên bàn giáo viên ngồi xuống… rồi… mở điện thoại của tôi ra liếc vào…
Xong phim…
Hiểu lầm lại càng thêm nặng khi tôi cảm thấy khuôn mặt lạnh lùng của mẹ liếc xéo nhìn tôi có thêm 1 vẻ căm ghét và cực kỳ u uất…
Thế rồi cả buổi học trôi qua đối với tôi chẳng có đọng lại cái gì hết, thẫn thờ ngồi cho tới khi bọn trong lớp về hết. Lạ một cái, thằng Tuấn mặt thộn dạo này như bóng ma, bình thường như trường hợp này, nó sẽ bám theo tôi gặng hỏi cho bằng được, không thì cũng ra vẻ bạn thân mà an ủi. Nhưng lần này thì không, nó lỉnh đi mất lúc nào tôi không hay, mà dạo này thấy nó hay nói chuyện với cả các ông giáo lắm. Thằng này do được tuyển thẳng vào trường Đại học Quốc gia rồi cho nên nó chẳng cần thiết phải lo lắng thi thố gì nữa, nhưng chuyện nó hay được các thầy gọi đi nói chuyện gì đó thì hơi lạ, hôm thì mấy ông dạy hóa, hôm thì có cả ông dạy sử, dạy văn… Lạ thật… Nhưng lúc này tôi có hơi đâu mà chú ý.
Hôm nay có một chuyện lạ rằng, ông thầy Hiệu trưởng cùng ông Giang tin học đều nghỉ đột xuất, cho nên mẹ tôi phải ở trường trực buổi chiều thay ông hiệu trưởng. Chuyện đó làm mẹ bực tức ra mặt, tôi biết nếu như không có chuyện gì xảy ra thì chiều nay chắc chắn mẹ sẽ bám theo tôi tới chỗ hẹn với cô Thùy Linh trong tin nhắn cũng nên.
Thế là trưa hôm đó tôi về nhà một mình, mẹ tôi đi trực ở trường nên không về nhà ăn cơm trưa nữa, mẹ một phần vì tránh mặt tôi, một phần thì muốn ở lại ăn cùng với mấy cô giáo viên nhà xa hay ở lại buổi trưa. Thêm một chuyện nguy hiểm nữa khi mà mẹ vẫn chưa trả tôi cái điện thoại. Nhỡ cô nàng Thùy Linh kia nhắn tin gì tình tứ thì chắc tôi chết luôn mất… Từ người bày trò giận dữ với mọi người, giờ đây tôi lại là thằng lo sợ mình bị phát hiện ra tội lỗi hơn bao giờ hết.
Nhưng gì thì gì, 3h chiều tôi cũng có mặt ở quán cafe sáng nay Thùy Linh hẹn. Một bóng dáng yểu điệu quen thuộc làm tôi nhận ra ngay Thùy Linh đang ngồi ở 1 góc trong quán. Nàng luôn đéo cái kính râm to đùng ra vẻ quý phái và tôn lên cái làn da trắng nõn của mình, mặc một cái váy trắng tinh khiết và bắt mắt, cũng không kém phần hở hang khi mà cái váy hầu như để lộ cặp chân trắng cùng cái lưng trần của cô nàng ra cho bàn dân thiên hạ chiêm ngưỡng. Quả là một cô gái dũng cảm (hoặc là lẳng lơ)…
– Lại đây, lại đây nào… – Thùy Linh vẫy tay gọi tôi với nụ cười tươi nở trên môi nàng.
Tôi gật đầu rồi đi về phía cô nàng, cố làm ra vẻ mặt hờn giận của người đàn ông bị úp sọt. Đến khi tiến tới gần, Thùy Linh mới bỏ cái kính xuống, đôi lắm tinh tường soi mói nhìn tôi rồi mới cười nói:
– Ngồi đi con…
Tôi ngồi bịch xuống trước mặt cô nàng, vẻ mặt vẫn giận dỗi và bất cần đời vô cùng hằm hằm nhìn cô ta.
– Cô còn gì phải nói nữa… tôi không có gì phải nói chuyện với cô nữa.
Thấy thái độ bất mãn của tôi như thế, Thùy Linh che miệng để cố không bật cười phá lên, cô nàng liếc cái đôi mắt lúng liếng mà đầy lẳng lơ nhìn tôi mà nói:
– Sao thế Dũng? Sao con lại giận cô… con thưa biết hôm đó chúng ta đều say cả mà?
Với thái độ ngạc nhiên và có phần còn ủy khuất, cô nàng còn nói thêm làm tôi cứng cả hỏng:
– Hix, Dũng có biết cô là phụ nữ đã có chồng, con rồi không? Người đáng trách phải là con đó… huhuhu…
Cái thái độ giả vờ khóc lóc vờ vĩnh đó tôi biết thừa, nhưng mà chuyện này khốn nạn thật, giờ đây sao tôi cảm giác như chính mình mới là thằng khốn nạn gây ra moi chuyện rối rắm như bây giờ vậy hả. Cô ta còn giỏi tới nỗi lật ngược lại tình thế ngoạn mục như thế chứ. Mọa, giờ tôi cảm giác như chính tôi là thằng đã hiếp dâm cô nàng vậy…
Nghĩ thế tôi tức uất tới mặt đỏ tía tai, suýt nữa thì gào lên nói:
– Cô nói cái gì chứ? Mọi chuyện không phải tại cô sao? Ai bày ra cái trò uống rượu..?
– Huhuhu… Dũng to tiếng… cô sợ…
Ôi mẹ kiếp, khốn nạn hết chỗ nói, tôi biết mình to tiếng rồi, khách khứa bên cạnh người ta sẽ chú ý sang, bèn ngồi bịch xuống tức giận thở phì phì. Thùy Linh thấy thái độ tôi như thế thì cái cô nàng quái chiêu này bắt đầu giở bài nói dối như cuội ra mà giả vờ hỏi:
– Hôm đó rượu say, cô đâu có biết gì, mà người thiệt thòi là cô chứ có phải là Dũng đâu, sao con lại giận cô được chứ… hic… hicc… Con mạnh bạo với cô lắm… con làm cô khóc đấy…
Móa, mấy cái thằng cha ham hóng chuyện ngồi bàn bên cạnh nghe cô ta tỉ tê như thế thì dỏng tai lên nghe làm tôi càng thêm bực mình, bèn đứng dậy nắm phắt lấy tay của cô nàng mà kéo đi chỗ khác kín đáo hơn.
– Ối… – Bị bất ngờ cô nàng thốt lên thất thanh.
Vậy là 2 chúng tôi như một đôi đang giận nhau bỏ đi chỗ khác. Nhưng may thay, cái quán cafe này có cái tầng trên kín đáo và còn vắng người nữa. Nên tôi không phải dắt cô ta ra đường làm gì cả…
Đến khi ngồi yên vị đối diện nhau, Thùy Linh lại với cai vẻ mặt ủy khuất của mình, lườm lườm nhìn tôi nói:
– Con bỏ tay của cô ra, đau lắm…
Lúc này tôi mới giật mình, đỏ mặt ngai ngùng bỏ tay cô nàng mà tôi đang nắm chặt này ra. Mọa, lại mắc lỗi rồi…
– Thằng Đức con cô đâu rồi… – Tôi giả vờ nhìn đi chỗ khác rồi đánh trống lảng hỏi Thùy Linh…
– Hả? Đức nó đi học, con hỏi có việc gì… À HIỂU RỒI… hihih…
Lúc này Thùy Linh mới giả vờ như hiểu ra mọi chuyện, mới hiểu ra tôi đang thực sự giận nàng cái gì. Cô nàng cười khanh khách rồi bỗng nhiên đưa tay ra véo má tôi mà nói:
– Thằng con trai ngốc này, con nghĩ thằng Đức con cô với mẹ con… có làm chuyện giống chúng ta à…
Tôi giận dỗi đẩy tay cô nàng ra mà nói:
– Hừ… chính cô cũng biết rồi còn giả vờ…
– Há há… hahahahahahahhahahahah – Thùy Linh ôm bụng cười rũ rượi.
– Cô cười cái gì??? – Tôi thấy bị tẽn tò những vẫn chày cối giận dữ nói…
– Haahaha… cô cười… cái đồ ngốc con ấy…
Rồi vừa lấy tay lau nước mắt vì cười quá nhiều, cô nàng duyên dáng nhìn tôi kể lại câu chuyện mà cô nàng đã bóp méo đi ít nhiều:
– Dũng này, Đức nhà cô mới có bao nhiêu tuổi hả con… nó còn trẻ con mà, bé xíu đâu có được như Dũng (đoạn này cô ta lẳng lơ nháy mắt với tôi ngang nhiên). Với lại, mẹ con là người lớn rồi, mẹ con coi Đức cũng như con của cô ấy, làm sao có chuyện gì xảy ra được chứ. Con không tin cô gọi nó tới nói chuyện với con nhé…
Rồi với dáng vẻ ngại ngùng, Thùy Linh nói tiếp:
– Khác… khác với cô, cô bị con hấp dẫn thật sự, con đẹp trai, lại ra dáng đàn ông nữa… con biết đấy… chồng của cô… huhuhu…
Sau đó là cô nàng rưng rưng nước mắt nắm lấy tay tôi kể lể về cuộc sống gia đình lạnh nhạt thế nào, cô phải vất vả nuôi thằng Đức ra sao… Rồi với những lời khen tâng bốc tôi lên tận mây xanh, dần dần cô nàng đã thành công trong việc làm cơn giận của tôi bay biến đi đâu mất mà sau đó lại còn hợp pháp hóa cái quan hệ giữa tôi và cô nàng. Chuyện cứ như thể ai cũng trong sạch không còn một hạt bụi ấy. Cái cô nàng quái chiêu này, với miệng lưỡi dẻo quẹo có khi nàng nói nàng còn trinh ai cũng gật đầu cho là phải cũng nên…
Sau cùng, với tác dụng thông não của Thùy Linh, tôi phấn khởi ra về, như một thằng đàn ông ngoại tình mà cho rằng mình là người trong sạch hơn ai hết và mừng vì cô vợ của mình chưa cắm sừng mình. Và hơn nữa, xác định được mẹ không có chuyện gì với thằng Đức là chuyện tôi mừng nhất…
Phen này phải đi ăn mừng thôi…
Thế là tôi vui mừng chạy tót về nhà, nhưng đi qua ngã 3 thấy mấy lão già gọi lại, tôi đang vui, nghĩ rằng về nhà cũng chỉ có 1 mình nên qua ngồi chơi cùng mấy ông già, tiện thể tập tành một chút chứ dạo này lại bỏ bê luyện công rồi…
Để lại một bình luận