Phần 94
Ông Khải lé trầm tư nghĩ lại rồi nói tiếp:
– Mọi người có biết, con người ta có 3 hồn 7 phách phải không?
– Đúng… đúng…
Đám già và trẻ bọn tôi đều có nghe tới chuyện đấy. Thường khi gọi hồn người ta thường hay hô lên như thế.
– Người bình thường như thế, nhưng khi ta gặp mẹ con nhà con ấy… Khi đó ta phát hiện ra ngay một chuyện, đó là mẹ con chỉ có 3 hồn 4 phách mà thôi…
– Trời đất ơi, thế có làm sao không. Chuyện nghiêm trong như thế sao ông không nói cho người ta biết, mẹ kiếp thằng già mất nết!!!
Lão Phú lác bất bình, rú lên chửi ông bạn. Ông Khải lé khoát tay nói:
– Từ từ đã, lũ bọn bay đừng la hét vội, nghe ta nói hết đã.
– Vâng, ông cứ nói rõ cho con…
Tôi vẫn giữ được bình tĩnh, bên cạnh thằng Tuấn Mặt thộn đang run như cầy sấy, vã mồ hôi lấm tấm.
– Con người ta, 3 hồn thì rất quan trọng nhưng phách thì khác, nó rất dễ bị thiếu hụt khi tinh thần con người bị hoảng loạn. Bọn bây có nghe thấy dân gian người ta thường có câu: “Sợ mất vía” không, hoặc là câu “thất hồn lạc phách” ấy. Đó chính vì thế nên chuyện mẹ con mất đi 3 phách ta chỉ thấy là mất hơi nhiều thôi.
Rồi ông Khải lại nói tiếp:
– Hơn nữa, mẹ con lại là người có mệnh bát tự thuần âm, vì thế chuyện này rất dễ xảy ra.
– Vậy bị mất phách thì có làm sao không hở ông? – Tôi lo lắng hỏi…
– Ờ, cái hay là ở chỗ, phách bị mất đi, có thể theo thời gian người ta sẽ bồi bổ lại được. Hơn nữa nhà lại có con là mệnh Thuần dương. Ở cạnh mẹ con sẽ có lợi cho hồn phách, vì thế nên ta không lo lắm và cũng chẳng muốn nói ra. Thứ nhất vì nó khó tin, thứ hai vì sợ mẹ con lo lắng.
– Ơ, vậy chuyện này có thật hả ông? – Thằng Tuấn mặt thộn lo lắng hỏi.
– Sao không, chính thằng ranh nhà mày đang bị lạc mất 1 phách rồi đấy.
– Ối…
Thằng mặt thộn bẩn bựa nghe thấy vậy liền run sợ mà sán lại gần tôi van xin:
– Ối Dũng ơi, cứu tao với…
– Xéo…
Tôi đẩy thằng mặt thộn ra rồi hỏi tiếp ông già:
– Vậy chuyện mẹ con bị mất phách có liên quan tới chuyện kỳ quái này sao hở ông?
– Ừ, nghĩ lại thì thấy cũng có khả năng, vì mất những 3 phách liền, khá nhiều rồi. Hơn nữa, mẹ của mày lại là bát tự thuần âm, hồn phách cực kỳ bổ dưỡng đối với cái thứ ma quỷ… đấy mới là thứ ta nghi ngờ.
– Vậy thì đúng rồi, trời ơi…
– Mẹ kiếp, chuyện này hoang đường quá!!!
Ông Thắng im lặng nãy giờ kêu to có vẻ không tin lắm.
– Không tin giờ cũng phải nên tin thôi. Giờ quan trọng nhất là tìm được Dương Huyền về đây ta kiểm tra mới được.
Thôi chết rồi, nhắc đến mới nhớ, tới tận bây giờ vẫn không liên lạc được với mẹ tôi. Trời đã sắp tối rồi, lẽ ra mẹ tôi phải về nhà rồi mới phải. Có giận dỗi gì thì giận, có bao giờ mẹ tôi bỏ đi đâu được. Một cảm giác lạnh lẽo dọc sống lưng của tôi, mẹ tôi gặp chuyện chẳng lành rồi. Phải chăng chuyện mẹ con tôi giận nhau là một âm mưu…
Lúc này ông Khải lé nói:
– Bây giờ muộn rồi, cậu lo tìm mẹ đi. Còn bọn lão sẽ về gọi thêm người và chuẩn bị mọi thứ, chờ trời sáng ta phải tới hang ổ bọn nó để điều tra mới được.
Thế là đám người tản ra, mấy ông già đi về phía đầu phố với vẻ vội vàng nghiêm trọng, còn tôi thì đang lo lắng bất an khôn nguôi được. Có lẽ chuyện hiểu lầm này đã được sắp đặt trước rồi. Mẹ rời xa tôi ra, cái thứ đó mới dễ dàng hành động được… Trời ơi.
Tôi hoang mang quá, giờ không biết tìm mẹ ở đâu cả. Mẹ ơi…
Tôi và thằng Tuấn mặt thộn phi vào trong nhà, tôi mở cửa phòng làm việc riêng của mẹ để tìm kiếm manh mối. Tôi lật tung hết mọi thứ lên, biết đâu tìm được mảnh giấy hay gì đó để lại, nhưng tuyệt nhiên không thấy già cả…
Đang lúc thất vọng thì bỗng thằng Tuấn mặt thộn chạy tới nói:
– Tao tìm được cái này nè!!
Tôi nhận ra, trên tay nó là một cuốn vở khá dày. Ngoài mặt bìa xanh có chữ Diary lấp lánh.
Nhật ký… Là nhật ký của mẹ…
Tôi vội vàng giật lấy cuốn sách trên tay thằng Tuấn mặt thộn. Rồi vội vàng giở ra xem mà vừa lo lắng khi nghĩ tới cô nàng của tôi còn viết nhật ký giấu tôi, biết đâu lại dại dột viết cả chuyện mây mưa loạn luân của mình vào trong đó thì chết.
Ngày… Tháng…
Hôm nay con trai mình dậy muộn…
Ngày tháng…
Hôm nay con trai mình dậy sớm, nấu bữa sáng cho mình…
Ngày tháng…
Hôm nay được đi chơi với con trai…
Trong nhật ký mẹ chỉ toàn kể chuyện về tôi thôi, điều đó làm tôi hiểu rằng mẹ đã yêu tôi nhiều thế nào và tôi cũng đã làm nàng khổ thế nào.
Tôi tiếp tục lật tiếp từng trang:
Ngày tháng…
Mình lo lắng quá, mình có thể mang thai mất…
Ngày tháng…
Nếu có thai, mình hi vọng đó là của…
Ngày tháng…
Ơn trời, không có chuyện gì…
Sau rồi tôi mới thấy có một chi tiết quan trọng. Trong những tờ cuối cùng, tôi có đọc được…
Ngày tháng…
Mình không hiểu, gần đây mỗi khi ở trường, luôn có một giọng nói thôi thúc mình. Nó luôn muốn mình đi tới sau trường, khu nhà thí nghiệm hoá học… Thật là hâm quá… Chẳng nhẽ mình bị hoang tưởng rồi…
Đọc xong đoạn này, tôi đã biết là ngay bây giờ tình thế đang không ổn rồi. Tôi hét lớn với thằng Tuấn mặt thộn:
– Mẹ kiếp, hỏng rồi. Đi nhanh không còn kịp nữa…
Để lại một bình luận