Phần 100
Nhưng bỗng nhiên, ở phía bên kia cánh cửa có một tiếng đập rầm rầm kèm theo tiếng người nói:
– RẦM… RẦM… mẹ kiếp, cửa khóa rồi. Có thằng nào khóa ở bên trong…
Ông hiệu trưởng như người chết đuối vớ được cái phao, ông mặc kệ cái thứ là người hay ma quỷ kia vẫn đang bò trườn tới trước mình, ông quay lại dùng hết sức đập cửa kêu cứu.
– Rầm… rầm… Cứu… cứu… cứu tôi với… có ma… cứu tôi với… nó định giết rôi đây này… mở cửa cho tôi với…
Bên kia cánh cổng có tiếng người láo nháo đáp lại:
– Ồ, có người đằng bên kia. Mau bảo người ta mở cửa đi.
– Cứu… mở cửa cứu tôi với… Tôi sắp bị nó giết rồi… ai đó mở cửa cho tôi. – Ông hiệu trưởng lại la lên vội vã.
Nghe thấy mấy tiếng đập ầm ầm vào cửa nhưng rồi cửa vẫn chưa mở ra. Bên kia có tiếng thở hồng hộc nói:
– Ông kia, cổng này bị khóa rồi. Ông mở chốt bên trong đi, ở ngoài không mở được…
– Ối trời ơi, lạy các ông cứu tôi với. Con ma nó sắp giết tôi rồi, không mở được cửa đâu. Tôi lạy các người cứu tôi với…
Lúc này bên kia bỗng im lặng, còn cái sinh vật kinh tởm ma quái kia thì đã bò sát tới chân ông hiệu trưởng. Bàn tay lạnh như băng của nó bắt đầu rờ lên cái ông quần của ông hiệu trưởng. Ông này bấy giờ đã sợ tới cứng cả người lại, không nói được gì nữa, nước tiểu không kiềm chế được cứ thế mà vãi ra chảy xuống ống quần. Mà cái chuyện buồn cười và may mắn cho ông này, khi mà bàn tay con ma đó chạm tới cái ông quần của ông thì nó bỗng nhiên rụt tay lại có vẻ e dè. Tiếng Ợ… ợ… ợ kéo dài lại vang lên sởn cả gai ốc, còn nó thì từ từ đứng dậy, một cái mồm đỏ như chậu máu cùng cái lưỡi đỏ lòm thè ra từ cái đám đen đen như là tóc đã bết lại che hết cả khuôn mặt. Một thơi thở lạnh lẽo bốc theo mùi mốc meo kinh tởm phả vào mặt ông hiệu trưởng.
Nhưng lúc này, ông hiệu trưởng đang ở tình thế “chó cùng đường cắn bậy”. Vì thế nên cái IQ của ông tự nhiên hẳn là phải rất cao. Ông này nhận ra rằng cái nước tiểu của mình có tác dụng. Vì thế không ngần ngại chút nào, ông này nhanh chóng kéo khóa quần, vạch con cu của mình ra ngay trước mặt con ma kia, rồi dùng hết sức bình sinh rặn ra được 1 tia nước tiểu đái vào mặt nó:
– Hú… Hú… Hú… hú…
Con ma đang ngoác cái miệng ra, dòng nước tiểu phóng thẳng vào cái mồm của nó. Kỳ lạ là, từ chỗ nước tiểu đái vào, khói bốc lên nghi ngút như phải bỏng. Con Ma rú lên một hồi dài, 2 cái tay dài ngoẵng của nó ôm miệng lùi lại mà quàn quại, lăn lộn.
Lúc này, hẳn các bạn cũng đoán ra được, cái đám người bên kia cánh cổng chính là đám ông Khải lé. Lúc trước đang loay hoay mở cổng nhưng không được, lại nghe thấy tiếng người la hét cầu cứu nên cũng không biết làm sao. Cho tới khi có tiếng Hú kỳ lạ không phải là người ở phía bên kia thì ông Khải lé đã biết được tình thế đang nguy cấp thế nào. Ông này hét lên:
– Này ông kia, có chuyện gì đang xảy ra thế…
Bên kia chỉ nghe thấy tiếng thở dốc, đập cửa bình bịch rồi nói:
– Có ma… nó định giết tôi… tôi đái vào nó nên nó sợ… Nhưng… ôi đm chết tôi rồi… cứu tôi… nó lại bò đến rồi…
Bên kia, cái sinh vật kinh tởm đó lại căm tức, ngoác cái mồm cùng cái lưỡi lở loét, nước tiểu của ông hiệu trưởng như là axit đổ trực tiếp vào mồm nó vậy, giờ đây nó bốc khói vả gây lở loét, từng mảng thịt chảy ra trên miệng cái thứ quái vật kinh tởm đó. Kinh hoàng, ông hiệu trưởng bèn vạch cu ra định đái thêm phát nữa. Con quái vật kinh tởm kia thấy thế lại đâm ra sợ hãi, lấy tay che mặt nhưng rồi phát hiện ra, lão kia cố rặn nhưng không đái được ra giọt nào nữa. Nó ngoác cái miệng đỏ máu cười khành khạch rồi hằm hằm bò tới…
– Cứu mạng… tôi không đái được nữa… hết nước đái rồi… cứu mạng, nó giết tôi mất… Á á á á á..!!
Thấy tiếng la thất thanh ở phía bên kia, có lẽ ông Khải lé đã phần nào xác định được tình huống. Ông này dặn ông Thắng đang cầm mấy cái bịch ni lông đen đen nói:
– Này, quăng 1 túi sang cho nó… nhớ ném đúng chỗ có tiếng kêu ấy nhé.
Ông Thắng gật đầu, vội vàng co tay ném cái bịch ni lông sang…
Lúc bấy giờ, con quái vật kinh dị kia đang trườn lên trên người của ông hiệu trưởng, thè cái lưỡi dài ngoằng ra liếm liếm lên con cu đang teo lại vì sợ của ông hiệu trưởng mà cười khành khạch kinh tởm vô cùng. Còn ông này thì sợ tới mức sắp ngất đi, trong đầu chỉ còn ý nghĩ:
– Nó… mình sắp bị cưỡng hiếp rồi… bị con ma tởm lợm này hiếp chết thì nhục quá… thủ tiết cả đời, thế mà… huhuhuhu…
Tưởng rằng chỉ bị cưỡng hiếp thôi, nhưng nào ngờ đâu, con quái vật kia sau khi liếm vài cái dọa nạt ông hiệu trưởng thì nó há mồm ra, nhè cái dương vật quý hóa của ông hiệu trưởng mà cắn tới. Sợ quá ông hiệu trưởng chỉ biết hét lớn:
– Á Á Á Á á á á á á á á á á á á..!!
– Phập… Oạch..!!
Một thứ chất lỏng âm ấm, tanh tưởi bắn lên tận mặt ông hiệu trưởng.
– Máu, chắc chắn là máu. Thế là nó cắn đứt cu mình rồi… – Ông hiệu trưởng vô thức nghĩ.
Nhưng… ông này lại không thấy đau đớn gì cả, ngược lại, con quái vật kia rú lên đau đớn rồi bật ngược lùi lại phía sau. Bấy giờ, ông hiệu trưởng mới hé mắt ra quan sát. Trước mắt ông này là một đám khói trắng bốc lên như hơi nước, con quái vật kia thì ôm mặt gào khóc rồi quằn quại đập chân tay rầm rầm xuống nền sân lát gạch. Sờ vào chym mình thì vẫn còn đấy, ông hiệu trưởng mới cảm thấy hú hồn nhưng rồi phía bên kia cổng nói với sang gấp gáp làm ông cũng phải hoàn hồn lại gấp:
– Ê, trúng đích rồi hả. Nhìn thấy cái túi tôi ném sang không, nhặt lên nhanh đi…
Ông hiệu trưởng bối rồi nhìn xuống dưới đất, vì trời tối đen ngòm nên ông này chẳng thấy gì hết, chỉ thấy xung quanh có mùi tanh tưởi quen quen. Rồi nhờ ánh chớp lóe lên thì ông này mới thấy trước mặt mình là một cái bọc ni lông đã bị vỡ ra, phía dưới chảy lên láng đám nước màu đỏ. May quá, mặc dù bị vỡ ra nhưng nó vẫn chưa chảy hết, vẫn còn ⅓ nằm ở trong túi. Mặc dù trong lúc hỗn loạn như thế này ông hiệu trưởng cũng chẳng biết được cái chất lỏng ở trong túi đó là cái gì nhưng hiệu quả của nó thì ông đã biết rồi, nó là cái thứ đã làm con quái vật kia đau đớn hơn cả nước đái của ông. Vì thế ông này mới vội vàng hét to:
– Thấy rồi, nhặt được rồi, làm thế nào đây?
Bên kia vọng sang tiếng trả lời:
– Còn nhiều không, nếu còn nhiều thì rẩy 1 vòng xung quanh chỗ đứng để tránh được con ma. Số còn lại thì hất hết lên cổng, chỗ bị khóa ấy nhé… Nhanh lên, trời mưa nên không cầm cự được lâu đâu.
Tiếng mưa và tiếng sấm ì ùng làm cho ông hiệu trưởng nghe câu được câu không nhưng ít ra cũng biết mình phải làm gì. Vì lo lắng không mở được cửa nên ông này tranh thủ lúc con quái vật kinh tởm kia còn đang đau đớn, đã cầm cái túi hất chất lỏng đó vào chỗ khóa của cánh cổng. Kỳ lạ là có một làn khói trắng từ đó bốc lên rồi bay biến đi rất nhanh.
Ông Hiệu trưởng đang ngạc nhiên vì cái chất lỏng kỳ lạ này thì đằng sau, tiếng thở hồng hộc của con ma làm cho ông này biết nó đang quay trở lại, vì thế làm theo hướng dẫn, ông đổ nốt chỗ còn lại xuống dưới chân mình làm thành một vòng tròn ngay trước cổng, sau đó thở phào nhẹ nhõm vì cảm thấy an toàn.
– Làm xong chưa? – Phía bên kia có giọng hỏi…
– Xong rồi… ôi cứu tôi với, nó… nó tới rồi…
Vừa đáp trả lời xong thì ông hiệu trưởng cũng ngay lập tức bị cánh tay thối rữa gầy nhẳng của con quái vật tóm lấy mà kéo đi.
Vừa mới hú hồn vì tưởng mình đã được an toàn, nào ngờ lại bị úp ngay phút cuối. Ông hiệu trưởng khốn khổ khóc rống lên tuyệt vọng.
– Ối huhuhu, cứu… cứu… Á Á Á Á á á á a sá ấ á á!!!
Rồi từ từ, ông này bị kéo lết vào trong bóng tối vô tận…
Vì sao cái chất lỏng kia đến phút cuối lại không linh, hẳn là tới lúc chết ông hiệu trưởng cũng còn thắc mắc. Nhưng thực ra, cái chất lỏng kỳ diệu có thể tác động được tới con ma đó chính là máu của con gà trống nhà ông Khải lé.
Gà trống là một trong những loài được người xưa gọi là linh cầm. Gà trống đón mặt trời hướng đông trong cả cuộc đời của nó, là loài linh cầm chí dương, có hơi nóng của mặt trời ở trong máu. Vì thế trong dân gian thường truyền nhau rằng máu gà trống có thể trừ tà ma. Chính vì thế khi cái bịch máu gà trống nhà ông Khải lé quẳng vào đầu còn ma, máu chảy ra làm con quái vật ấy sợ chết khiếp, đau đớn mà lùi lại. Nhưng còn cái vụ vẩy máu gà xuống quanh chỗ đứng để bảo vệ mình cũng không phải là sai, nhưng khổ nỗi, hôm nay lại là cái ngày mưa gió bão bùng, máu gà ông hiệu trưởng vẩy xuống đất hầu hết bị nước xối đi mất ngay lập tức, thành thử vận rủi đến, con ma dễ dàng bắt được ông đặc phái viên tội nghiệp này.
– Xoạt… xoạt…
Trong lúc ông hiệu trưởng bị lôi vào sâu trong sân trường, trong ý thức đang dần dần mơ hồ đi thì cánh cổng trưởng bỗng được mở toang ra. Một ánh sáng chói lòa chiếu thẳng về phía mình làm ông lóa cả mắt. Đằng sau ông, lực kéo ở chân cũng mất dần đi.
– Yêu nghiệt, đừng có chạy!!! – Tiếng ông Khải lé thét lớn…
Rồi một bịch máu gà nữa được ông Thắng vốn là cao thủ phi tiêu ném ám khí quăng tới, như là đòn trí mạng với con quái vật kia…
– Boopsppppp… xèooooo!!!
Một đống máu gà tóe lên người cả con ma lẫn ông hiệu trưởng. Một tiếng gào rú không cam tâm rồi từ đó bốc lên một làn khói trắng nhanh chóng tan biến vào trong cơn mưa…
Ông hiệu trưởng người ướt sũng đang nằm đó thở hổn hển không đứng lên được nữa, cả người vừa lạnh vừa đau nhức rên rỉ khóc lóc cho tới khi đám ông Khải lé đi tới kéo ngồi dậy, cả đám xúm lại kéo ông hiệu trưởng vào trong căn phòng bảo vệ, hiện giờ nó đã có điện trở lại.
Thấy còn có nước nóng, ông Phú lác rót cho ông này cốc nước nóng uống cho hoàn hồn, sau đó hỏi chuyện.
Ông Hiệu trưởng vừa khóc lóc vừa kệ lại sự tình mọi chuyện, kể lại chuyện thoát ra khỏi căn phòng ma ám như thế nào, gặp 2 thằng thanh niên liều mạng ra sao. Rồi cuối cùng chạy tới nơi này và gặp ma như thế nào… câu chuyện kể câu được câu mất nhưng cũng đủ để đám ông già hiểu ra chuyện. Kể xong, ông hiệu trưởng mới thắc mắc hỏi:
– Các cụ ơi, cái con ma vừa rồi nó muốn bắt tôi là thế nào vậy, sao trên đời này lại có thứ kinh dị như thế hả?
Ngay cả đám ông Phú lác cũng ngóng lên chờ câu trả lời của ông Khải lé, đơn giản vì quả thực bọn họ chưa thấy chuyện như thế này bao giờ cả, quá là hoang đường. Riêng ông Thắng là người ném chết con ma thì con sợ run như cầy sấy vì lần đầu gặp ma lại còn ném chết nó nữa, sợ nó đếm về ám mình.
Thấy mọi người sợ hãi như thế, ông Khải lé chỉ vuốt râu cười đắc ý rồi nói:
– Mấy ông không phải sợ đâu. Nó đúng là ma thật đấy, chắc là oan hồn nào đó chết ở cái trường này nhưng chưa siêu thoát. Bình thường chúng nó chẳng dám mà cũng chẳng thế tác oai tác quái như thế này được. Chắc chắn là có chuyện gì đó tác động lên nó thì nó mới có khả năng như thế.
– Thế oan hồn sao mà nhìn kinh tởm t hế? Nó có phải là người không?
– À à, cái này thì các ông đừng sợ, bản chất bọn này chỉ là một đám oán khí mà thôi. Bình thường nhìn chỉ như đốm lửa ma trơi, nhưng không hiểu sao nó lại đủ mạnh để biến ảo dọa người như thế thôi.
– Nhưng tôi thấy nó kéo được thằng cha này đi cơ mà – Ông Thắng chỉ ông hiệu trưởng mà hỏi, ông này thấy thế cũng gật đầu lia lịa.
– Ừ, nhưng cũng chỉ đủ sức tác động được 1 chút như thế thôi. Mục đích của chúng nó đều là muốn dọa cho nạn nhân sợ vỡ tim mà chết. Chứ bọn này chẳng làm được cái gì đâu. Hất một chút máu gà lên là nó chết queo rồi. Nhưng…
Cả đám thấy ông này chần chừ liền gặng hỏi:
– Nhưng sao…
– Ờ, cái mà tôi thấy lạ ở đây là. Chuyện mà oan hồn đủ mạnh để hiện hình như thế này là cực kỳ hiếm, hầu như là không thể xảy ra, cho nên hầu như cả đời người may mắn lắm mới trông được thấy 1 lần. Sao tự nhiên lại trùng hợp thế…
Để lại một bình luận