Phần 57
Ở nhà Thùy Linh tối hôm đó.
– Hả, nói cái gì?
Thùy Linh nghe thằng Đức bẽn lẽn nói mà nàng không thể tin được. Cái điều nó nói ra làm cho nàng không biết là nên vui hay buồn nữa.
– Thật không làm được gì hả? – Thùy Linh nhịn cười hỏi lại thằng con.
– Dạ, con… huhuh… con xin lỗi…
– Thôi thôi… không phải xin lỗi gì cả… (may quá!!! – Thùy Linh thầm nghĩ) kể cho mẹ xem nào? Chuyện gì xảy ra?
Thế là thằng cu Đức, với vẻ tiếc rẻ của mình, kể lại chuyện tối hôm qua khi nó đưa cô Dương Huyền lên tới phòng nghỉ.
– Con… con đưa cô ấy lên phòng… cô ấy nặng mà lại nói nhiều quá. Được cái là thân người cô ấy dựa vào con thơm lắm… hic… Lúc con đưa cô Dương Huyền nằm xuống giường, tưởng cô ấy ngủ rồi thì con định làm như mẹ hướng dẫn thì bỗng nhiên cô ấy bật dậy. Cô ấy ôm lấy con rồi nói rằng: Cô ấy quý con lắm, giờ chán lắm rồi cô muốn chơi bài…
– Hả? Cái gì? Chơi bài á??? Rồi sao nữa – Thùy Linh há hốc miệng ra mà hỏi.
– Con… con… không biết làm cách nào… đành mua 1 bộ bài về…
– Hả, chạy đi mua thật – méo cả mặt, Thùy Linh bực mình với thằng con ngố của mình.
– Nhưng con của mẹ nhanh trí lắm – Thằng Đức chống chế nói – Con nói rằng, chơi bài chán lắm, chơi bài cởi quần áo mới vui. Con nói bừa thế thôi nào ngờ cô ấy chơi thật, còn vẻ mặt rất là đắc thắng nữa.
– Ặc… – Thùy Linh hết nói nổi gì nữa cô cháu nhà này. – Thế sao nữa???
– … Con thua… – Thằng Đức đỏ mặt xấu hổ nói.
– Ừ rồi sao nữa… – Thùy Linh hấp tấp hỏi, vì rõ ràng nàng nhìn thấy Dương Huyền trần truồng ôm nó ngủ mà.
– Rồi… cô ấy nôn ạ… Cô ấy nôn ra hết cả quần áo của cô ấy lẫn của con… thế là phải cởi hết quần áo ra. Heeee còn nhìn được ngực của cô ấy, đẹp tuyệt vời mẹ ạ, nó to thế này này… – thằng Đức nhớ lại sung sướng mà miêu tả cho mẹ nó nghe.
– Bốp… kể tiếp đi… – Gõ vào đầu thằng con 1 nhát, Thùy Linh nôn nóng muốn nghe nốt.
– Huhu… rồi sau đó, cô ấy vứt hết quần áo xuống sàn, chui vào trong chăn rồi bắt con vào cùng…
– Rồi thế nào? Con không làm được gì à?
– Dạ… dạ… con… cô ấy… ôm cứng lấy con… con không cựa quậy được, chắc là cô ấy say quá rồi…
– Sau đó thì sao?
– Ơ… dạ… sau đó cô ấy lảm nhảm nói: “Để mẹ hát ru cho con ngủ nhé…”… chắc cô ấy tưởng con là anh Dũng. Sau đó cô ấy cứ ôm con mà hát… Rồi… rồi… con… con… nghe cô ấy hát hay quá nên ngủ mất… huhuhu mẹ tha lỗi cho con… con biết lỗi rồi…
Nói tới đây thì thằng Đức cũng mếu máo rồi, một phần vì sợ phụ lòng mẹ nó mà một phần thì cũng tiếc rẻ vì bỏ lỡ cái cơ hội may mắn nhất trong đời nó như thế. Còn Thùy Linh, nàng nuốt nước bọt vì căng thẳng, nàng hỏi nốt câu cuối:
– Vậy thôi hả? Con không làm gì được cô Dương Huyền cả sao?
– Dạ… lúc con ngủ dậy thì đã không thấy cô ấy đâu cả rồi.
“Uhm… có lẽ lúc đó Dương Huyền chạy đi tìm Dũng rồi.” – Thùy Linh thầm nghĩ.
– Mẹ…
Thằng Đức lí nhí gọi, nó đang chờ sự quát mắng của mẹ nó vì làm hỏng việc, đang định nói để mẹ nó tha tội cho thì nó thấy Thùy Linh gõ nhẹ vào đầu nó và nói:
– Đồ ngốc…
Thằng cu ngẩn người ra vì thái độ nhẹ nhàng ấy của mẹ nó, nó không hiểu gì cả. Còn Thùy Linh, nàng quay người đi để không cho con thấy nụ cười mỉm trên môi của mình. Không ngờ, sự tình lại không như nàng nghĩ. Áy náy vì có lỗi với mẹ con Dương Huyền không con nữa, nàng thở phào nhẹ nhõm. Sau chuyện tối hôm qua, nàng hối hận rất nhiều, nàng không muốn hại người bạn tốt như Dương Huyền nữa và cả Dũng, người tình trong mơ ước tuyệt vời của mình.
Nàng tưởng mọi chuyện thế là hết, nàng vĩnh viễn không còn cơ hội làm lại nữa, nhưng may mắn làm sao, không có chuyện gì cả. Mà chuyện lại đâm ra có lợi đối với mình nữa chứ.
Thứ nhất: Con mình chưa có làm gì với Dương Huyền, nàng bớt đi áy náy vì tội lỗi của mình.
Thứ hai: Mẹ con Dương Huyền đang giận nhau vì hiểu lầm, Dũng còn trẻ, có lẽ nó sẽ buồn và nàng sẽ có cơ hội quyến rũ nó nhiều hơn.
“Mà quả thật mẹ con nhà này thân với nhau thật đấy, giống như chị em hơn là mẹ con…” – Thùy Linh có một cái suy nghĩ kỳ quặc là như thế.
“Mà đến giờ vẫn còn hát ru cho con ngủ nữa… haizzzz…” – càng nghĩ cô nàng càng thấy, đến cả làm mẹ cũng thua Dương Huyền mất rồi. Nàng không biết hát ru cho con, hồi mới sinh thằng Đức nàng cũng không khéo léo trong khoản này mà toàn phải nhờ bà ngoại giúp.
Đó, chuyện tối hôm đó là như thế, người được sướng chắc chỉ có tôi với Thùy Linh thôi, mẹ Dương Huyền của tôi thì vô tội mà còn bị hiểu lầm nữa, khổ thân mẹ. Đã vậy tôi còn giận dỗi với mẹ nữa. Nhưng hiện giờ chưa biết sự thật nên tôi vẫn còn giận mẹ nhiều. Nhưng hối hận khi không về nhà bởi vì trót dại ở nhà ông Khải lé nên hiện giờ tôi đang gặp phải một tình huống khôn khổ: 4 Ông cao thủ võ lâm đang giữ chặt lấy người tôi, bịt miệng tôi lại. Còn trước mắt tôi là lão Khải lé độc ác, ông này đang cầm 1 con dao bầu to tướng đi tới cười hè hè nói:
– Ngoan nhé, ông xin tí tiết…
Để lại một bình luận