Phần 88
Đã 2h trưa tháng 5, ngoài sân bệnh viện ve đang kêu gào, mời gọi bạn tình để tìm những cuộc tình chóng vánh trước khi lìa đời. Động vật nhỏ nhoi còn ham muốn là thế, nữa là con người chúng ta. Lặng yên ngồi suy nghĩ như thế, tôi phần nào hiểu được tâm lý của ông hiệu phó lúc này, hiểu được ẩn ý của ông ta trong câu nói lúc nãy… Trên đời này, có những chuyện ta khát khao muốn có được, nhưng rồi cả đời chẳng thế với tới, đứng nhìn trong nuối tiếc cho tới khi già đi rồi chết. Vì thế, tôi mới thấy được mình là thằng đã hạnh phúc biết thế nào, tại sao phải nghi ngờ, tại sao phải đau khổ??
Thằng Tuấn mặt thộn cũng ngồi im lặng bên cạnh, nó vẫn còn không dám ngồi gần tôi mà ngồi né sang một bên, cũng thẫn thờ suy nghĩ chuyện gì đó. Nhiều lần nó liếc sang tôi như muốn nói cái gì, nhưng sau đó lại thôi. Tôi cũng chẳng muốn gặng hỏi nó nữa, vì chỉ chút nữa thôi, manh mối đầu tiên tôi phán đoán có lẽ sẽ được khẳng định…
1 tiếng sau…
Tôi đang ngồi thì chợt nghe thấy tiếng ồn ào ở phía đầu bên kia hành lang, rồi bóng dáng mấy người quen đang vôi vàng đi tới.
– Có thật là thế không? Hê hê tôi từ bé đến giờ chưa bao giờ được thấy mấy chuyện này…
– Ừ, nghe lão này chém gió đã nhiều rồi nhưng chưa được tận mắt thấy…
– Hé hé, tối nay được ăn thịt gà rồi…
– Trật tự đi, đang ở bệnh viện đấy. Cứ đến rồi khắc biết…
Giọng nói ồn ào nghe rõ là ông Phú lác, và giọng trách mắng là của ông Khải lé. Còn đằng sau là 2 ông già nữa đi cùng. Có 4 ông tất cả, còn vắng ông Thắng chuyện múa điếu cày chắc là bận việc gì nên không đến được.
Một đám mấy ông già mất nết, đi tới đâu là hò hét tới đó. Nhưng thấy đám mấy ông này làm tôi cảm giác thấy yên tâm hẳn lên. Tôi bật đứng dậy, vẫy tay ra hiệu mấy ông này tới. Đám này vội vã đi nhanh chân hơn.
Tới gần tôi mới thấy buồn cười. Cả đám mấy ông già lôi thôi mặc quần áo bộ đội màu xanh ngả vàng, đội mũ cối. Riêng lão Khả lé thì trông dị hợm hết sức khi mà lão này kiếm đâu được cái khăn quấn của sự trên chùa, quả tóc bạc dài đáng tự hào thì búi lên như đạo sĩ. Chân đi giày Bata mày tím than. Một thay đang đút vào trong ngực giấu giấu cái gì đấy. Thoạt nhìn giống mấy ông thầy phép nửa mùa ở trên vùng sâu cùng xa. Bên cạnh đó là ông Phú lác, ông này thì ăn mặc bình thường thôi nhưng bên tay cầm theo một cái túi đựng thứ gì đó màu đỏ trông gớm chết… Cả đám đó đang hớn hở như vớ được cái thứ gì hấp dẫn lắm mà chạy tới.
– Ở đây, ở đây… – tôi vẫy tay ra hiệu cho đám này nhỏ giọng lại.
Ông Phú lác nhảy tới, hùng hổ nói:
– Đâu đâu, để đấy cho tao vào…
Sau đó là cả đám lão già nhao nhao lên. Ông Khải lé giang hay tay chặn đám kia lại rồi ra vẻ đức cao vọng trọng nói:
– Để yên, tôi vào trước, rách việc quá…
Rồi nhấc chân định bước tới cửa thì đằng sau bỗng có tiếng quát:
– Mấy ông kia, làm cái gì thế, tránh đường cho người ta đi nào… gr ừ…
Chúng tôi quay đầu lại nhìn, thì ra đằng sau đang có 2 mụ y tá mặt hằm hằm sát khí đang đẩy cái bàn chứa đầy thuốc và kim tiêm đi tới. Thấy bọn tôi quay lại, một mụ trông bề ngang to hơn bề dài mở miệng quát một thôi một hồi:
– Các người có biết đây là bệnh viện không hả, trật tự cho người bệnh nghỉ, rõ chưa. Rồi dẹp dẹp ra cho người ta đi nào… hừ…
Thế rồi mấy mụ y tá này đi xuyên qua đám người với vẻ rất khó chịu. Đến lúc đi ngang qua lão Khải lé thì mụ này phải quay sang nhìn với ánh mắt nghi hoặc vì lão này ăn mặc chả khác gì bệnh nhân tâm thần cả. Thế rồi mụ này chỉ tôi mà nói:
– Cậu kia, đưa ông cậu đi chỗ khác chơi đi, đang giờ làm việc rồi…
Câu này làm ông già Khải lé đâm ra phẫn nộ, cái tay đang giấu ở trong ngực định rụt ra, để lộ ra một cái kiếm gỗ màu xỉn xỉn rồi vung lên như muốn đập vào đầu mụ y tá đi phía trước, nhưng rồi kiềm chế được.
– Cạch… xoạch… xoạch… xoạch…
Tiếng cửa mở và 2 bà y tá đẩy xe đi vào trong. Đúng lúc cửa mở, ông Khải lé bỗng dưng nhíu mày lại như có phát hiện gì đó. Quay lại nhìn tôi cùng lúc tôi cũng nhìn lại ông ta, khẽ gật gật đầu rồi hất về phía phòng bệnh. Như thế là ông này đã khẳng định rằng ở trong căn phòng đó đã có vấn đề rồi.
Cuối cùng, cả đám lại phải ngồi chờ mấy mụ y tá tiêm thuốc, rồi truyền dịch các kiểu. Sau rồi một đoàn bác sĩ cả già cả trẻ đều có hết kéo đền rầm rộ. Ai nấy đều nhìn bệnh án của ông hiệu phó chỉ trỏ một hồi sau đó là trao đổi thì thầm với nhau, rồi đến tranh cãi chán chê. Sau rồi lại lôi ông hiệu phó đáng tội ấy ra chích thêm ít máu, đo huyết áp rồi lại tới bắt mạch… có ông mang cả bộ kim châm cứu ra cắm lung tung nữa. Thành thử chúng tôi phải ngồi đợi rõ là lâu…
Trong lúc ngồi chờ đám bác sĩ đó khám bệnh, ông Khải lé bỗng thấy được thằng Tuấn mặt thộn đang lúi húi đứng trước cửa phòng nghe ngóng. Ngó nhìn cái bộ dáng của nó, bỗng nhiên lão ta tiến tới gần, hít ngửi sát người thằng bé làm nó giật thót cả người. Cơ thể đang yếu đuối tí nữa thì nghẻo mất.
– Đi ra đây…
Nói trống một câu, ông Khải lé kéo thằng Tuấn mặt thộn ra chỗ có ánh nắng. Rồi bóp mồm nó cho nó há miệng to ra, nhưng lại không nhìn vào trong mà lại né né ra như tránh cái mồm thối của thằng này vậy. Sau một lúc nghiên cứu thằng này, bỗng lão này bật cười ha hả như trúng được lô vậy, vuốt râu gật gù ra vẻ tiên phong đạo cốt lắm nhưng thức ra cái khuôn mặt đến già rồi kèm theo cái mắt lé thì vẫn không giấu đi đâu được cái vẻ lưu manh vốn có.
Mấy ông già kia thấy thế thì tò mò, sán lại gần hỏi nhỏ:
– Thế nào? Thế nào? Có đúng thật là có không?
– Từ bé đến giờ tôi chưa được thấy bao giờ… Có thật không đấy?
Cái bộ dáng đắc ý của lão này làm tôi cũng nôn nóng muốn hỏi cho ra chuyện, vì thế bèn đứng lên vẻ mặt nghiêm túc hỏi:
– Sao hả ông? Thằng bạn cháu có bị sao không?
Thấy tôi hỏi thế, đám người kia lại tập trung nhìn thằng Tuấn mặt thộn tội nghiệp đang hoang mang đứng giữa trời nắng. Thằng này thấy bị chú ý thì đâm ra hoảng sợ, đang lùi dần về phía bóng râm thì bị ông Khải lé quát to:
– Đứng lại, cấm được đi vào bóng cây!!
Thằng bé bạn tội nghiệp đành phải mếu máo đứng lại chỗ nắng. Mà cảm giác được thằng này đúng là có vẻ sợ ánh nắng lắm thì phải. Vì cái thời tiết nóng nực như thế này cho nên tôi cũng không để ý mà cũng chẳng thế biết được, ai mà chẳng sợ nắng nóng cơ chứ. Nhưng cái cảm giác thằng Tuấn mặt thộn nó sợ không phải vì nắng nóng mà như là sợ vì một thứ bản năng gì đó.
Sau rồi, ông Khải lé giơ tay chỉ vào thằng mặt thộn nói:
– Mắt thâm quầng, người gầy nhớt, da xanh, tóc bị xơ. Sờ vào người lúc nào cũng thấy lạnh. Lại sợ nắng. Miệng thở ra khí lạnh mà người ta gọi là âm khí đấy…
Đám chúng tôi chú ý lắng nghe rồi ông Phú không nhịn được hỏi:
– Thế… thế là nàm thao?
Lại tạo dáng tiên phong đạo côt, vuốt vuốt bộ râu bạc đắc ý của mình, lão Khải lé phán:
– Dạng như thế ắt là trúng tà rồi.
Sau đó nhìn về phía tôi gật gù một lần nữa như thể khẳng định phán đoán ban đầu của tôi là đúng. Lúc này mấy lão già kia nhao nhao lên chỉ trỏ thằng Tuấn mặt thộn như con thú kiểng trong sở thú vậy, sau rồi quay lại hỏi lão Khải lé…
– Mẹ ông, lần này có chắc thật không đấy. Mấy lần bọn tôi bị lừa rồi…
– Lần này chắc chắn luôn… – Lão Khải lé đỏ mặt khẳng định.
Có lẽ lão già mất nết này đã nhiều lần đi lòe người khác rồi cũng nên. Vì thế nên ông Thắng múa điếu cày mới lên tiếng:
– Tôi vẫn không tin được, nhìn thằng oắt này cùng lắm là bị đói ăn nên mới thế này thôi… trúng tà cái khỉ gì…
Lão Khải lé thấy bị khinh thường thì quắc mắt nhìn ông bạn rồi nói:
– Ông không tin thì tôi thử cho mà xem…
– Thử thế nào? – Ông Thắng nghi hoặc hỏi…
– Thằng kia lại đây ông bảo!!! – Lão Khải lé không trả lời nữa mà vẫy tay gọi thằng Tuấn mặt thộn lại gần.
Thằng ku tội nghiệp kia rón ren tới gần mà nơm nớp lo sợ, cả người co rúm lại, mắt hết liếc người này rồi tới người kia, sau đó lại nhìn tôi với ánh mắt van xin cầu cứu, nhưng tôi vẫn cứ làm ngơ. Ai bảo có chuyện mà còn giấu bố…
Kế tiếp, ông Khải lé bảo ông Thắng:
– Bây giờ tôi nhờ ông ra nắm lấy tay nó đi… không phải cãi… cứ làm đi.
Ông Thắng lườm ông Khải lé một cái rồi mới đi tới nắm lấy tay thằng Tuấn mặt thộn mà bóp chặt, thằng này sợ gần chết nhưng không biết làm sao, chỉ đành đứng đo cam chịu. Lúc này, ông Thắng hất hàm hỏi:
– Sao, tôi cầm tay nó rồi đấy, thì được cái gì nào?
– Từ từ…
Lão Khải lé chăm chú nhìn rồi bỗng hướng về phía thằng Tuấn mặt thộn hỏi:
– Sao rồi cu, có thấy cảm giác gì không?
– Khoong… không ạ!!! – Thằng mặt thộn lắc đầu nói…
– Có thấy lạnh trong người phải không?
– Vâng…
Để lại một bình luận