Phần 98
Lúc này đang khoảng 9h hơn…
Tôi và thằng Tuấn mặt thộn đang lò dò tiến lại gần cái căn phòng hội trường kín như bưng ở tầng 2 và đang bàn nhau xem cái tiếng rì rầm đó là cái gì. Thằng Tuấn mặt thộn nói:
– Mày ơi, có vẻ nhưng ở trong đó đông người lắm. Hay ta cứ ở bên ngoài canh chờ ông Khải tới nhỉ? Chứ tao sợ ma lắm hic hic…
Tôi trợn mắt lên với cái ý tưởng của thằng này. Lòng tôi thì đang nóng như lửa đốt vì mẹ tôi đang không biết thế nào. Tôi trừng mắt nói với nó:
– Không thể chờ được, tao phải tìm cách mở cửa vào mới được. Mẹ tao, có thể mẹ tao đang ở trong đó và đang gặp nguy hiểm đấy.
Nói rồi tôi bắt đầu lúi húi đi thật chậm men theo xung quanh căn phòng để tìm cửa vì trời đang tối mịt mùng rồi. Đám mưa lộp độp rơi xuống, té vào hành lang làm tôi phải né sát vào tường. Tiếng rì rầm bên trong làm tôi cảm giác khó chịu vô cùng. Muốn đập cửa xông vào trong ngay lập tức nhưng tôi biết là cái nhà này tất cả các khung cửa sổ đều có song sắt hết cho nên chẳng có hi vọng đập được cửa sổ mà nhảy vào đâu, vì thế mới bắt buộc phải tìm được cái cửa chính.
– Uỳnh!!!
Ánh chớp nháng lên một cái rồi sau đó là một tiếng nổ kinh thiên động địa, tiếng sấm to quá làm tôi giật nẩy cả mình nhưng đúng lúc đó, nhờ ánh chớp nên tôi đã trông thấy cái cánh cửa vào của căn phòng.
Nhưng sao lại có tiếng động gì thế này?
– Cạch… cạch… caạch…
Tôi và thằng Tuấn mặt thộn tim đập bình bịch khi nhìn thấy, từ đằng sau cách cửa phòng hội trường có tiếng lạch cạch, rồi cánh cửa rung lên bần bận. Nó đập ra đập vào như là bên trong có ai đó muốn thoát ra.
– Cạch… cạch… cạch..!!
Lúc này, tôi bèn quay lại thì thầm nói với thằng Tuấn:
– Mày, hình như có người đang định đi ra…
– Chết rồi, làm sao bây giờ.
Tôi trấn an nó rồi nói luôn ý định:
– Từ từ, đừng lo. Bây giờ tao với mày mỗi người nấp ở 1 bên cửa, chờ nó đi ra thì nhào tới đập. Nhớ chưa…
– Lại đánh nữa à? – Thằng Tuấn mặt thộn hiện giờ bỗng trở nên hưng phấn lạ thường, có lẽ vì thằng này vừa mới được đập người ta 1 trận đã tay nên đang ảo tưởng sức mạnh.
– Còn gì nữa, cái bọn ở đây vào cái giờ này thì làm gì còn thằng nào tốt đẹp nữa hả mày.
– Ừ, mày nói cũng phải…
Nói rồi thằng mặt thộn đó xắn tay áo lên mà nép vào bên mép trái cửa, 2 tay cầm gậy chắc chắn chuẩn bị hạ thủ. Tôi thì núp bên cánh phải cửa, nín thở chuẩn bị sẵn sàng.
Lúc này, cánh cửa có vẻ như bị lực tác động ở bên trong mạnh hơn, nó bắt đầu kêu “Rầm rầm” nhưng đã bị tiếng gió mưa gào thét bên trong át đi gần hết.
– Rầm!!!
Bỗng nhiên cánh cửa bật tung ra, thật may mà nó là loại mở vào bên trong chứ nếu không thì hoặc là tôi hoặc là thằng Tuấn chắc chắn là vỡ mặt rồi. Lúc này, một bóng đen dáng vẻ gầy gò nhào ra thật nhanh, có vẻ hoảng hốt luống cuống lấy thăng bằng sau khi cánh cửa bị bật vào. Chỉ chờ có thế, thằng Tuấn mặt thộn giở gậy lên định phang xuống nhưng tôi đã phản xạ nhanh hơn nhiều. Tôi thấy cái bóng đen đó đang loạng chạng muốn ngã bèn dùng thân người nhào tới, đè nó ngã ra dưới hành lang rồi bẻ quặt tay nó ra sau lưng.
– Oạch… ối… ối…
Tôi gằn giọng nói với nó:
– Thằng chó, mày là ai? Chúng mày đang làm gì ở bên trong đó hả?
Cái bóng đen đó giãy giụa yếu ớt rồi rên rỉ nói:
– Ối huhuhuhu… tha cho tôi… tôi không làm gì hết… tôi không biết gì đâu…
– Bốp..!! – Vì cay cú nên tôi mới mặc kệ chẳng biết là ai, nắm tay đấm 1 đấm xuống đầu lão này và nhận ra đầu thằng cha này bị hói.
– Ối đừng đánh… đừng đánh… tôi xin đấy, tôi là hiệu trưởng đây!!! – Có vẻ như còn chưa thấy thuyết phục, lão này lại nói tiếp – Tôi còn là đặc phái viên của Bộ đấy!!! Ối…
Tiếng cái bóng đen van xin rên rỉ mà tôi nghe thấy giọng ngờ ngờ như là người quen. Một giọng của người đàn ông trung niên. Đúng lúc này, một cột sét đánh xuống làm sáng trưng cả bầu trời đen tối mịt.
– Đoành!!!
Cùng lúc, nhờ ánh sáng tôi mới phát hiện ra, cái bóng đen mà tôi đang không chế chính là ông hiệu trưởng mới. Lão này cũng đang mở trừng trừng mắt nhìn tôi với vẻ khiếp đảm:
– Ơ… là em à?
– Hả, thầy biết tôi sao?
– Sao lại không biết? Cậu là con trai của cô Dương Huyền… Á…
Nhắc tới tên Dương Huyền, ông này bỗng dưng ngừng lại sợ hãi không dám nói gì nữa. Tôi thì lại đang nóng vội vì muốn cứu mẹ, bèn mặc kệ ông này là ai, cứ xách cổ lên gằn giọng mà dọa:
– Tôi mặc kệ ông là hiệu trưởng nhé, mẹ tôi đâu rồi? Các ông đã làm những chuyện gì ở đây!!! Mẹ kiếp…
Ông hiệu trưởng không ngờ lại chẳng quan tâm tới cái giọng dọa dẫm của tôi mà ánh mắt kinh hoàng nhìn vào phía bên trong căn phòng tối om, rồi sau đó mới quay lại nói với tôi:
– Trời ơi, từ từ đã. Phải tránh xa cái chỗ quỷ quái này ra đã… tôi xin cậu đấy. Rồi tôi sẽ trình bày.
Tôi thì đang tức giận hét lên:
– Từ từ cái gì nữa. Có mẹ tôi ở bên trong không? Bọn ông đã làm gì rồi…
Lúc này thằng Tuấn mặt thộn trấn an:
– Rồi, đừng ở đây nguy hiểm lắm mày, bọn người ở trong không khéo nhìn thấy được bọn mình đấy. Cứ né qua góc hành lang xem thầy hiệu trưởng trình bày cho rõ đã.
Lão hiệu trưởng cũng gật đầu lia lại bảo:
– Làm ơn, đưa tôi ra xa chỗ này đi, tôi sợ lắm huhuu!!!
Thế là chúng tôi kéo ông hiệu trưởng ra cái chỗ góc hành lang gần cầu thang. Chỗ này khuất rồi nên tôi thả lão hiệu trưởng ra để ông ta trình bày câu truyện. Ông này ho khù khụ mấy tiếng rồi lại hốt hoảng bám vào người tôi kể lể:
– Lũ… lũ người ở trong kia bị điên hết cả rồi… có ma… có ma đấy, sợ lắm!!!
– Sao, trong đó có những ai, đông không? Ma nào? Thầy nói rõ ràng cho tôi nghe xem nào? – Tôi nóng lòng hỏi…
– Có… giáo viên… khoảng 20 người… bọn họ bị điên hết rồi…
– Mẹ tôi đâu? Có mẹ tôi ở bên trong không?
Nuốt nước bọt cái ực, ông hiệu trưởng nói tiếp:
– Có… có… có những 2 người cơ…
– Hả? 2 người nào?
– Hai… hai cô Dương Huyền… có những 2 người… trời ạ, là ma chứ sao lại như thế được!!!
– Thế là thế nào?
– Tôi cũng không biết nữa!! Trong đấy toàn bộ bị ám hết rồi… không ai biết gì hết đâu!!!
Để lại một bình luận