Phần 55
5h sáng hôm sau, Thùy Linh thức giấc sớm nhất, thấy chàng thanh niên tuyệt vời của mình ngủ, thân hình cường tráng đẹp như một bức tượng điêu khắc làm nàng thoáng đỏ mặt gượng ngùng như một cô gái còn trinh trắng vậy. Đang muốn vuốt ve thân hình tuyệt mỹ đó một lần nữa thì nàng bỗng nhớ ra cái việc quan trọng nhất. Mục đích chính của nàng khi bày ra chuyện ngày hôm nay.
Khẽ mở cửa phòng để cho Dũng không tỉnh giấc, Thùy Linh khoác tạm một cái áo của nàng ngày hôm trước, rồi khẽ bước qua phòng bên cạnh. Nơi mà cái kế hoạch đen tối và bẩn thỉu của nàng có lẽ đã thành công…
Ngập ngừng đứng trước ngưỡng cửa. Dáng vẻ bình tĩnh nhưng lúc này trong lòng nàng lại đang đấu tranh quyết liệt tới mức nào chứ. Nàng nhớ lại cảnh làm tình hôm qua với con trai của Dương Huyền, quá tuyệt vời, quá hạnh phúc đối với nàng. Một người tình tuyệt vời và lý tưởng đối với mình. Có lẽ trong thâm tâm của mình, Thùy Linh không muốn có chuyện ngày hôm nay phải xảy ra. Dạo gần đây, khi tiếp xúc với Dương Huyền nhiều hơn, được cô ta kể lể, tâm sự những câu chuyện trong cuộc sống. Những câu nói, những cử chỉ, hành động của Dương Huyền đều lọt vào mắt của Thùy Linh. Bây giờ nghĩ lại, nàng mới ngày càng phát hiện ra nàng đã hâm mộ cái tâm hồn trong sáng và thanh khiết của cô ta biết bao. Thực sự là một người đáng để làm bạn…
– Ghét cô ta sao? Thầm tự diễu mình, Thùy Linh biết, nàng không còn ghét Dương Huyền nữa, có gì thì chỉ là đố kỵ và ghen ghét mà thôi. Với chuyện của lão X, nàng cũng chẳng hể mảy may nghĩ tới một chút nào. Giờ đây mới thấy, vì cái hiềm khích từ hồi còn bé mà giờ nàng đang rắp tâm hãm hại người ta. Còn Dũng nữa, nàng không muốn cậu bé đó đau khổ chút nào. Có lẽ sau hôm nay, nàng không còn dám gặp lại cậu ta nữa. Người tình lý tưởng của mình sẽ chỉ mãi mãi là mơ ước mà thôi…
– Có nên không? Bản thân Thùy Linh đắn đo trước khi mở cửa phòng của Dương Huyền và cậu con trai. Nhắc tới nó, Thùy Linh lại càng cảm thấy mình nhơ nhuốc hơn khi mà nàng lợi dụng cả con trai của mình làm quân cờ để thực hiện kế hoạch bẩn thỉu này. Nó không có lỗi gì cả…
– Vậy có nên không…
Thùy Linh mở khẽ cánh cửa phòng không có khóa, ánh đèn ngủ mờ mờ nhưng vẫn nhìn rõ. 2 thân thể trần truồng đang ôm nhau ngủ. Thùy Linh có thể nhìn thấy cái thân hình hoàn mỹ, đẹp tới mức tinh xảo của Dương Huyền, cái thứ mà nàng luôn ganh tị. Quả thật, Dương Huyền quá đẹp, kể cả đối với bản thân mình, Thùy Linh vẫn còn cảm thấy bị nó cuốn hút. Chẳng vì thế mà cánh đàn ông, ai gặp được cô ta cũng phải say như điếu đổ. Dương Huyền đang ôm con trai nàng ngủ, bộ ngực tuyệt đẹp của cô nàng áp vào má thằng bé, trông nó ngủ có vẻ hạnh phúc vô cùng.
– Không ngờ cô ta cũng dâm đãng như vậy – Thùy Linh thầm nghĩ – Không biết ngày mai tỉnh dậy cô ta sẽ nghĩ gì?
Thùy Linh muốn chụp một bức ảnh làm bằng chứng, lúc đó thì không thể cãi lại được nàng nữa. Nhưng không hiểu Thùy Linh nghĩ sao nữa. Có lẽ là lòng tốt? Hay là không muốn cậu bé kia phải đau khổ? Hoặc giả như nàng muốn giữ lại tình bạn, một người bạn thực sự? Vậy là Thùy Linh từ từ khép cửa lại, để mặc mọi chuyện cho họ tự giải quyết.
Sáng sớm, tôi ngủ dậy, đầu vẫn còn hơi choáng, người thì cứ lâng lâng. Hôm qua quả thực là say rượu ghê thật, chẳng biết cái gì hết.
– À, cháu dậy rồi đó hả? – Tôi đang đứng nhìn ra cửa sổ thì giật mình bởi tiếng của cô Thùy Linh ở đằng sau.
– Cô… cô… vâng… – Tôi ấp úng đáp…
Còn đâu cái thái độ liều lĩnh, mạnh bạo tối hôm qua nữa. Không phải rượu làm tôi quên hết, tôi vẫn còn nhớ rõ từng chi tiết một chuyện đã làm với Thùy Linh ngày hôm qua. Thật vậy, hiện giờ nó đang như một bộ phim chiếu lại trong đầu tôi vậy. Chết cha…
– Cô… Chuyện hôm qua… – Tôi lại lúng búng muốn nói xin lỗi. Mặc dù người chủ động mới là cô Thùy Linh cơ mà.
– Dũng, không nói nữa… – Mỉm cười, cô nàng không muốn nói chuyện hôm qua.
Nhưng với bản thân tôi, thằng bé không biết cái kế hoạch quỷ quyệt của Thùy Linh thì vẫn nghĩ rằng nàng là người thiệt thòi. Nên tôi mới nghiêm chỉnh nói:
– Cháu sẽ chịu trách nhiệm…
Mở to mắt ra ngạc nhiên vì cái thái độ nghiêm nghị của tôi, Thùy Linh phì cười không nói gì, trong đầu nàng đang cảm thấy cậu bé như tôi thật là thú vị biết bao. Nhưng rồi chợt nhớ tới mẹ, cảm giác lo lắng và bất an bỗng dâng lên trong lòng. Tôi hốt hoảng nhìn cô Thùy Linh hỏi:
– Cô, mẹ con đâu? Sao không thấy mẹ con?
Thùy Linh giả vờ lắc đầu nói:
– À, cô hôm qua cũng say quá, không chú ý mẹ con ở đâu nữa, chắc là vào phòng ngủ cùng thằng Đức rồi.
Sau đó là điệu bộ cắn móng tay, sau này mới biết cô nàng nói dối thường hay làm động tác này. Tôi nhớ lại cái ánh mắt dâm đãng của thằng ranh đó, sao mẹ nó dễ thương thế mà thằng con thì khốn nạn vậy. Tôi thầm nhủ nhưng rồi vội vàng lao ra cửa đi tìm…
– Mẹ…
Tôi lao ra ngoài phòng gọi, ngó xung quanh thì thấy ngay phòng bên cạnh cửa đang hé mở. Linh cảm cho tôi biết mẹ đang ở ngay bên này, vì thế tôi chẳng còn lòng nào mà e ngại cái gì cả. Nhớ đêm qua say rượu mẹ và thằng ranh con kia đã trót làm chuyện gì thì hỏng mất (tôi thực là ích kỷ phải không?).
– Cạnh… rầm…
Cánh cửa bị đẩy ra hơi mạnh, đập vào tường cái rầm.
– Ơ, con…
Tôi thấy ngay mẹ Dương Huyền xinh đẹp của tôi đang ở trong phòng, nàng đang quấn cái khăn tắm quanh thân mình. Có lẽ là vừa tắm xong, và mẹ đang giật mình hốt hoảng vì tôi đột ngột phi vào phòng. Sau đó tôi hiểu ngay khi nhìn bên cạnh, thằng ranh con, Đức, đang trần như nhộng và đang gáy say sưa.
– Ah… con…
– Mẹ…
Tôi lặng cả người đi khi gặp cái tình huống trớ trêu này. Trong đầu tôi lúc này, mọi chuyện đã bắt đầu hỗn loạn…
Mẹ tôi ăn nằm với người khác?
Đó là cái điều tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra được, mẹ lại dễ dãi đến như vậy ư? Có khi nào, trót sa ngã với tôi rồi, giờ đây nàng thấy rằng chuyện làm tình với người khác nữa cũng chỉ là bình thường thôi sao… Trong đầu tôi đầy những suy đoán hỗn loạn như vậy. Cái cảnh tưởng mẹ tôi làm tình với thằng nhóc đó làm tôi không thể chịu được:
– Đức, cô sướng quá… nữa đi con… nữa đi… ah… ah… ah…
Cái thân hình tuyệt đẹp kia của mẹ đang ôm riết lấy thằng nhóc, làn da mịn màng trơn bóng của nàng áp sát vào người nó. Cái miệng nhỏ xinh cùng đầu lưỡi ướt át và dâm đãng của mẹ liếm khắp người nó, đá lưỡi với thằng ranh đấy. Rồi cảnh thằng ranh con đó cưỡi lên người mẹ tôi mà dập lia lịa, tiếng rên ư ử ngay bên cạnh khi tôi cũng đang làm chuyện tương tự với mẹ của nó. Tất cả hình ảnh đó thoáng lướt qua đầu óc tôi. Khốn nạn thật…
Trong tôi bây giờ đang đấu tranh giữa 2 luồng ý nghĩ, một là nổi giận với mẹ, quát tháo và chửi bới, căm thù cô Thùy Linh vì có lẽ chính cô ta gây ra chuyện này. Lôi thằng ranh con khốn nạn đó ra tẩn cho một trận rồi bỏ đi. Có nên hay không? Hay là im lặng, để mọi chuyện về nhà mới xử lý đấy. Chuyện này tôi cảm giác thấy mình như bị cắm sừng vậy, mặc dù chưa rõ ràng chuyện xảy ra như thế nào nhưng hiện giờ chuyện xảy ra ở trước mắt tôi thì không phải là giả được. Nhưng thì sao chứ, khi mà ngay phòng bên cạnh tôi cũng vừa mới làm tình với Thùy Linh, mẹ của thằng Đức chứ. Tôi chơi mẹ của nó, nó thì làm tình lại với mẹ của tôi. Có tư cách gì mà tôi nổi giận với ai chứ…
Mâu thuẫn xảy ra trong nội tâm làm tôi đứng đực ra ở đó nhìn mẹ, nàng đang bối rồi quấn cái khăn tắm và kéo cái chăn lên che cho thằng Đức, cái con cu của nó còn đang ngỏng dậy và dựng lều lên trước mắt 2 mẹ con tôi. Rồi mẹ đưa mắt nhìn tôi như xin lỗi và nói:
– Ra ngoài đi, để mẹ mặc quần áo vào đã…
Nghe cái giọng nghèn nghẹn của mẹ, tôi cảm thấy chuyện này không ổn rồi, có lẽ đã có chuyện xảy ra thật. Với khuôn mặt đang kiềm chế tới nóng bừng cả lên. Tôi đi ra khỏi cửa rồi khép lại…
– Cạch…
Tôi không muốn đợi ai nữa, cũng không muốn gặp ai nữa. Tôi sốc thật khi gặp một chuyện như thế này. Nên nhớ thằng tôi mới 18 tuổi mà thôi, không thể nào già dặn và kinh nghiệm như người lớn tuổi được. Vì thế cái chuyện gặp sốc là đương nhiên. Mà thằng con trai khi gặp mấy cái chuyện này, thường trước tiên là bỏ đi cái đã… Vì thế tôi không chờ mẹ hay cô Thùy Linh nữa mà bỏ xuống tầng, đi ra khỏi nhà nghỉ, cứ thế đi lang thang không biết mình đang làm gì nữa…
Để lại một bình luận