Phần 80
Để Linh Nga về nhà tôi vội vàng phóng xe đi, tôi định đến nhà Trang, nhưng tặng cô bé cái gì bây giờ? Không ngờ là tôi lại sơ ý như vậy, chắc Trang buồn lắm. Tôi liền alo cho Quân
– Tao nghe này, không đến à?
– Chắc không, có ai đứng cạnh mày không đấy?
– Không, tao ra ngoài nghe điện thoại mà, ủa sao mà không đến
– Chả biết nữa, đang tính, mà mọi người ăn xong chưa? Hôm nay có đông người không?
– Toàn người nhà thôi, bạn bè Trang thì có 1, 2 đứa.
– Ừ, mày cứ ở đó đi nhé.
– Thằng hâm này, không đến thật à, tao thấy con bé buồn lắm đấy.
– Con bé không sao đâu, thế nha.
– Thằng dở hơi….$%&*& – nó lải nhải trong điện thoại khi tôi cúp máy.
Nếu tôi đến, chắc chắn Trang sẽ rất vui. Đến giờ này chưa phải là muộn, nhưng tôi muốn làm 1 cái gì đó trong ngày sinh nhật của Trang, không phải là sự im lặng, thay vào đó là 1 món quà ý nghĩa về mặt tinh thần. Về đến nhà khoảng 9 giờ hơn, vì đi cả ngày nên người ngợm cũng hơi bẩn nên đi tắm cho sảng khoái. Dẫu sao muộn thì cũng đã muộn rồi. Tắm xong thì 9 rưỡi, ngồi xem tivi đến 10 giờ tôi alo cho thằng Quân tiếp.
– Về chưa?
– Giờ về đây? Mà không đến thì gọi gì nhiều thế.
– Biết vậy thôi, mà này, có ai hỏi gì tao không?
– Có, 2 bác hỏi thôi.
– Mày trả lời sao?
– Thì tao bảo mày bận.
– Trang có nói gì không?
– Không, con bé thấy nhắc đến mày cái buồn thiu, chả nói gì.
– Ờ. Ở đó tàn hẳn tiệc rồi chứ
– Tàn rồi, thôi đang đi đường, tí về nhà nói sau nhé.
Đặt máy xuống bàn, nhìn cái điện thoại 1 lúc, tôi quyết định gọi cho Trang. Gọi lần thứ nhất máy đổ chuông nhưng không ai nghe máy, lần thứ 2 cũng vậy. Gọi lần thứ 3 thì…
– Alo ạ.
– Em đang làm gì đấy?
– Em đang ở nhà thôi. Có chuyện gì vậy anh.
– Rảnh không?
– Làm gì ạ.
– Đi với anh có tí việc.
– Việc gì thế, mà giờ 10 giờ hơn rồi, em sợ bố mẹ không cho đi.
– Mặc quần áo đi, 15 phút nữa anh đến đón, anh xin bố mẹ cho.
– Vâng.
Tôi thừa nhận ra tâm trạng đang buồn qua giọng nói ngập ngừng, lo lắng của Trang. Vội vàng mặc quần áo rồi phóng xe đi, không quên cầm theo hộp quà mà đã mua cho Trang từ lâu lắm rồi nhưng chưa có dịp tặng. Trên đường đi tôi ghé qua cửa hàng bánh ngọt mua 1 cái bánh nho nhỏ để vừa trong cốp xe. Đến nhà Trang thì thấy cổng mở, tôi vào thấy 2 bác đang ngồi ở phòng khách, thấy tôi 2 bác niềm nở.
– Tùng à cháu, vào đây.
– Vâng, cháu chào 2 bác. Trang đâu bác?
– Nó lên phòng rồi, để bác gọi. Trang ơi, anh Tùng đến này – mẹ Trang gọi to.
– Quân lúc nãy nó bảo cháu có việc bận, không đến được cơ mà – bác trai hỏi.
– Cháu cũng vừa mới xong thôi, à bác ơi, lát cháu xin phép đưa Trang đi vòng vòng tí ạ.
– Ừ, 2 đứa cứ đi đi, khi nào về gọi chị giúp việc mở cửa cho. Mà bác hỏi nhỏ tí, 2 đứa đang giận nhau à – mẹ Trang thì thầm.
– Dạ, tại cháu…
– Thôi không sao, tính nó bác biết mà – bác trai ngồi cạnh vỗ vai tôi động viên.
Trang xuất hiện, cô bé mặc chiếc váy màu xanh, bên ngoài khoác chiếc áo lông, tóc để xõa chứ không cột lên như mọi khi. Khuôn mặt thoáng buồn lững thững bước từ trên cầu thang xuống. Tôi liền đứng dậy.
– Cháu xin phép bác cho cháu với Trang.
– Cứ đi đi – bác gái vẫy tay ra hiệu.
– Con đi lát con về – Trang xin phép.
Ra đến cửa tôi hỏi
– Đi xe em hay đi…
– Em không sang chảnh đến mức như thế đâu, đi xe anh đi. – điệu bộ có vẻ đang giận.
Tôi đưa Trang đi lên hồ Tây, cô bé ôm lấy eo tôi, nhưng cảm giác chỉ là có người ngồi sau, khoảng cách cũng xa hơn mọi lần, không vồn vã, không nhí nhảnh như tôi thường thấy, không khí trầm lặng hẳn xuống
– Anh đưa em đi đâu đấy.
– Đi lượn lung tung thôi.
– Anh hôm nay có chuyện gì buồn à?
– Không?
– Thế sao…
– Không sao cả.
Tôi đưa Trang đến quán café ven hồ vẫn ngồi, Trang ra ghế ngồi trước, còn tôi lụi hụi mở cốp lấy bánh và hộp quà nhỏ. Nhẹ nhàng bước đến nghe thấy tiếng thở dài của cô bé, đôi mắt đang hướng ra hồ, gió thổi vài sợi tóc bay bay, quyện vào mùi nước hoa. Hôm nay cô bé xinh lắm, nhưng có vẻ buồn. Tôi đặt cái bánh xuống bàn. Trang quay lại.
– Gì thế anh?
Tôi lặng lẽ lấy 1 cây nến châm lửa đốt, vì gió hơi to nên tôi phải lấy tay che 1 lúc.
– Bánh sinh nhật đó.
– Em tưởng anh…
Tôi mỉm cười
– Em thổi nến rồi ước đi.
Trang rưng rưng nhìn tôi, 1 giọt nước mắt tràn ra bên khóe mắt
– Thổi nến đi em, anh xin lỗi.
– Anh có biết là… – khóc
– Thổi nến rồi ước đi – tôi đưa tay lau giọt nước mắt đang chảy trên má cô bé.
Trang thổi nến và chắp tay ước, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe.
– Anh xin lỗi vì hôm nay không đến sinh nhật em sớm hơn, xin lỗi vì làm em chờ đợi. Anh biết là…
– Anh thì biết cái gì … – Trang òa khóc
Phản ứng của Trang làm tôi bối rối, đúng là tôi vô tâm vì đã không để ý 1 chút nào, tôi cũng không lí do gì để biện minh cho suy nghĩ và hành động của bản thân. Lúc nào tôi cũng mong những người xung quanh thông cảm, chắc tôi quá đáng lắm.
– Nín đi, anh…
– Em biết anh bận, em cũng không đòi hỏi, nhưng 1 cuộc điện thoại với anh khó đến thế sao?
– Thật ra, anh muốn đến sớm hơn, nhưng anh không muốn đến lúc mọi người đang vui vẻ tổ chức sinh nhật cho em. Dù gì với anh, em vẫn là 1 con người đặc biệt, anh đưa em ra đây cũng có lí do của anh. Anh muốn dự sinh nhật riêng với em, muốn đưa em đi vòng vòng, và muốn chuộc lỗi vì đã làm em đợi cả ngày hôm nay!
Trang vẫn không nói gì cả.
– Anh không biết mua cái gì, tính anh khô khan em cũng biết rồi, anh chỉ mua được chiếc bánh nho nhỏ bằng bàn tay này, anh cũng không phải con người lãng mạn nên anh không mua hoa. Cũng không phải nhà giàu nên quần áo, trang sức, túi xách, bởi những thứ đó em có nhiều lắm rồi. – tôi rút từ trong túi ra bọc quà nho nhỏ – Anh có mua thứ này lâu lắm rồi, nhưng anh chưa có cơ hội tặng em, thật sự nó là cả tấm lòng của anh, giá trị nó không lớn, trông nó cũng không cầu kì lắm. – tôi cầm lấy tay Trang và đặt món quà vào tay cô bé – Em mở đi.
Trang vẫn ngồi đó, vẫn chăm chú nghe từng lời tôi nói, vội vàng lấy tay quệt nước mắt, cô bé từ tốn mở món quà mà tôi đưa.
– Em thử đi.
– Thôi để về nhà em thử, em cảm ơn.
Thứ mà tôi tặng Trang đó là 1 cái trâm cài tóc, hi vọng nó hợp với cô bé
– Đừng buồn nữa nhé, nó sẽ hợp với em lắm đó.
– Hi vọng là thế.
– Hôm nay sinh nhật em, sinh nhật là phải thế này – tôi lấy tay quệt 1 miếng bánh kem dài lên má cô bé rồi cười.
Trang cũng tủm tỉm cười theo
– Em chưa tha cho anh đâu – vừa nói cô bé quệt lại miếng bánh đúng 1 đường vòng theo ria mép lên mặt tôi.
– Công nhận ăn kiểu này ngon – tôi liếm miếng bánh ngon lành.
Dần dần Trang cười trở lại, chắc tâm trạng cô bé cũng vui hơn khi nãy.
– Hôm nay lúc ở nhà sinh nhật, có đông vui không em?
– Cũng đông nhưng mà… thiếu người yêu.
– Ơ, thiếu gì người yêu em, bố này, mẹ này. Quâ….
– Không phải, thiếu người em yêu.
Tôi lảng đi chuyện khác và không đề cập gì đến chuyện đó nữa, tôi và cô bé nhìn nhau, dường như Trang cũng biết ý nên không nói nữa
– Chẳng ai như anh, 10 giờ đêm còn kéo em đi.
– Vậy mới là anh, vì nếu là người khác thì bố mẹ không cho em đi đâu. Vả lại anh nghĩ là những giây phút đầu tiên và những giây phút cuối cùng thường thì sẽ nằm trong kí ức của bản thân mình lâu hơn. Cho nên anh nghĩ em sẽ nhớ lâu hơn, biết đâu sang năm anh lại kéo em đi lúc 12 giờ thì sao.
– Nói là làm đó nha.
– Hề hề – gãi đầu.
Ngồi 1 lát nữa rồi tôi đưa Trang về, ngồi sau tôi Trang thì thầm
– Anh có biết tặng trâm cho con gái cài tóc là có ý nghĩa gì không?
– Không! Hôm trước anh đi mua đồ thấy nó đẹp nên mua cho em thôi.
– Anh về tìm hiểu đi.
– Là sao? Không tặng được à?
– Tặng được
– Thế em nói xem có ý nghĩa gì.
– Em đã nói anh về tìm hiểu đi, có ý nghĩa của nó đấy.
– Ờ.
Thật tình nhìn nó đẹp nên tôi mới mua cho cô bé, chứ chẳng biết ý nghĩa của nó là gì cả. Về đến nhà tôi tìm hiểu thì hóa ra món quà này đã từng là lễ vật của nhà trai đưa sang nhà gái của 1 vài dân tộc. Hơi giật mình nhớ lại khi tôi nói Trang cài thử lên mà cô bé không làm theo. Mà thôi, cứ nghĩ là 1 món đồ trang sức đi, không biết nên chắc không sao. Tôi hơi bối rối khi lỡ tặng nó cho Trang. Haizz! Giờ mà không thở dài thì chẳng lẽ đòi lại quà?
Thấy tôi về thằng Quân hỏi
– Thằng điên, đi đâu mà giờ mới về.
– Chơi.
– Không đến sinh nhật Trang thật à?
– Không!
– Mày đúng là… con bé nó mong mày như thế, sinh nhật mày nó lủi thủi đến tặng quà mày rồi về, mày không biết nghĩ à. Hay mày thành thằng vô cảm rồi.
– Yên tao ngồi nghỉ tí mày – tôi đặt lưng xuống ghế salon.
– Yên cái đầu mày, không yêu thì cũng phải làm cho trọn nghĩa trọn tình, đàn ông đàn ang như mày sau này có vợ vào thì lo được cho ai
– Ơ thằng này hôm nay mày thổi tù và hơi bị nhiều rồi đấy.
– Nghĩ tốt cho mày tao mới nói, còn không tao nói làm gì – nó lại lải nhải.
– Vâng, em xin anh, em vô cảm rồi, anh để cho em thở cái đã ạ – tôi chắp tay lạy.
– Mày điên điên khùng khùng từ bao giờ thế hả Tùng.
– Vâng, em điên, anh ngồi xuống đi em giải thích cho ạ.
– Còn cái gì mà nói nữa, có mỗi cái chuyện sinh nhật, mua 1 món quà nho nhỏ cho con bé mà cũng không làm được, tao alo cho mày từ sớm cơ mà, mày đi đâu từ lúc đó đến giờ.
– Thì đưa Linh Nga về, xong về nhà tắm, rồi đi chơi.
– Chơi đéo gì mà chơi lắm thế
– Mày hôm nay hơi bị hot đấy
– Hot cái đầu mày í
– Ý tao bảo là nóng, nóng tính ấy, hơi lạ nha. Ngồi im vểnh mồm lên nghe tao nói, chưa gì đã phủ đầu tao rồi
– Sao?
– Tao không đến dự sinh nhật ở nhà Trang, nhưng vừa dẫn con bé đi vòng vòng, làm 1 cái sinh nhật nho nhỏ cho con bé rồi. Có bánh, có nến có quà, đủ cả rồi.
– Thế thằng nào vừa nói không đến sinh nhật con bé.
– Ừ thì tao có đến dự đâu, tao đưa Trang đi thôi mà – cười.
– Mày… chỉ được cái lắm chuyện, vòng vo tam quốc.
– Sao, thế yên tâm chưa? Anh chửi em nữa đi anh.
– Đi ngủ – nó lên giọng rồi lững thững đi vào phòng.
Tôi ngồi ngoài phòng khách vắt tay lên trán. Cũng ngẫm cái sự đời, ngẫm nhiều quá rồi nên bây giờ cũng mệt mỏi lắm. Cuộc sống mà, có nơi nào êm ấm mãi đâu, sóng gió rồi cũng sẽ giăng như mạng nhện, ta phải gỡ từng nút một, từng chút một. Nếu bỏ mặc hoặc nản lòng thì những nút thắt đó sẽ siết cuộc sống của bạn ngày càng ngạt thở. Với tôi tình yêu chỉ có 1, nhưng tình nghĩa thì có nhiều lắm. Sống sao để trọn vẹn đôi đường rất khó, nhưng không phải không làm được, tôi vẫn tin những gì tôi làm là đúng, vẫn tin một ngày những yêu thương nó sẽ được đặt đúng chỗ của nó.
Để lại một bình luận