Phần 77
Một buổi tối đẹp trời, tôi có đi làm về hơi muộn. Công việc nhiều nên hơn 7h tôi mới về. Về tới nhà thấy cửa đang mở. Bụng nghĩ là bố mẹ lên, mở cửa bước vào thì không những có cả bố mẹ, vợ chồng thằng Vũ, cu Bin, Quân, Linh Nga, thằng Nhật, Ngọc. Có mặt đầy đủ luôn. Tôi hơi sửng sốt.
– Ủa, sao đông đủ mọi người thế này.
– Ba Tùngggg – cu Bin chạy ra.
– Tùng về rồi à, bố mẹ lên, gọi tất cả mọi người qua liên hoan 1 bữa đấy – Mẹ tôi nói.
– Ra vậy – con tưởng có vụ gì quan trọng.
Huyền và Linh Nga cùng Ngọc vẫn đang lúi húi trong bếp nấu ăn.
– Chào 3 người đẹp, có món gì thế.
– Mấy món anh thích đó. Anh đi thay quần áo đi – Linh Nga nhắc khéo tôi.
– Anh Tùng hôm nay công nhận đẹp trai nhất nhà – Ngọc trêu.
Tôi đi vô phòng thay quần áo rồi đi tắm, bên ngoài phòng khách mọi người vẫn nói chuyện rôm rả. Mọi hôm cái nhà vắng như chùa bà đanh, hôm nay đông đúc nên tôi cũng phấn khích lắm. Có bàn tay phụ nữ vào là cái gì cũng được tươm tất. 2 mâm cơm ngon lành được bày biện đẹp đẽ. .
– Bố, nay bố chủ xị phát biểu đi – tôi nói.
– Không, cái này để Linh Nga – tôi quay sang Linh Nga thấy cô ấy đang đỏ mặt. Còn mọi người cứ tủm tỉm cười.
– Là sao ta? – tôi thấy hơi lạ.
– Hỏi Linh Nga ấy – Mẹ tôi cười.
– Có chuyện gì thế em? – tôi quay sang Linh Nga.
Cô ấy đỏ mặt nhưng rồi cũng cất lời
– Hôm nay, con mạn phép mời 2 bác lên, mời mọi người có mặt ở đây là vì con muốn tổ chức 1 sinh nhật vui vẻ cho người yêu con ạ – Linh Nga ấp úng và nói, nói xong mọi người đồng loạt vỗ tay.
– Gì cơ – tôi há hốc mồm – hôm nay mùng mấy mà sinh nhật.
– Cái thằng, mày chỉ biết làm thôi à. Đến cái sinh nhật của mình còn không nhớ – mẹ tôi mắng.
– Đúng rồi, hôm nay sinh nhật mình. Hề, con cảm ơn bố mẹ, cảm ơn mọi người nhiều nha.
– Tao tưởng mày nhớ sinh nhật chứ, làm ít thôi không não mày có ngày bị liệt đấy. – thằng Vũ đả kích.
– Rồi, cái chuyện làm ăn không tránh được. Thôi mọi người nâng ly, chúc mừng sinh nhật. Cảm ơn mọi người lần nữa.
Tôi ghé sang tai Linh Nga thì thầm.
– Cảm ơn vợ nha.
Cô ấy mỉm cười 1 nụ cười mãn nguyện rồi nói nhỏ .
– Em mà không tổ chức chắc anh cũng quên luôn sinh nhật.
– Thế mới cần người yêu để nhớ chứ – cười.
Mọi người nói chuyện rôm rả, thằng Quân, thằng Vũ và bố tôi bàn chuyện công việc, chính trị cho đến xã hội. Duy chỉ thấy có thằng Nhật là ngồi im từ đầu.
– Nhật, uống đi – tôi gọi.
– Vâng, cháu mời bác, em mời các anh – nó cầm chén rượu lên uống.
– Nhật này, bác không phải bố mẹ cháu nhưng bác có mấy điều muốn nói với cháu – bố tôi lúc này uống cũng ngà ngà.
– Dạ vâng – nó bẽn lẽn.
– Đàn ông dám làm dám chịu, cũng đừng nề hà việc gì cả, cũng đừng đánh bóng bề ngoài quá khi mình chưa có đủ khả năng. Mình hơn người này thì sẽ có người khác hơn mình. Cuộc sống còn dài, còn nhiều cơ hội cho cháu khẳng định. Bác làm giáo viên, mẹ cháu cũng làm giáo viên. Cũng là cái lợi cho cháu, nhưng cũng phải trông vào đó. Người ta lại nói con nhà giáo vừa láo vừa ngu thì không được. Đấy là bác cứ nói thật. Có vấp ngã mới có bài học, và luôn luôn nhớ rằng làm gì cũng phải nghĩ trước nghĩ sau, nhớ đến hậu quả. Nha.
– Dạ vâng, cháu biết rồi.
– Nhớ nhé, thoải mái uống đi, nay sinh nhật anh. Bác cháu mình làm chén.
– Vâng.
– Uống đi em – thằng Quân nói. – Cố lên thanh niên.
Sự hiện diện của Ngọc dường như bố mẹ tôi vẫn chưa rõ, chắc vẫn nghĩ là người ở cùng với Linh Nga.
– À, dạo này xông việc ở cửa hàng mới thế nào – Mẹ tôi hỏi Linh Nga và Huyền.
– Dạ kinh doanh cũng được bác ạ.
– Ổn định rồi thì 2 đứa chuẩn bị mà bố trí cưới xin đi cho bố mẹ nhờ cái.
– Ơ nhưng mà.
– Mày thì suốt ngày nhưng – mẹ tôi chặn họng.
– Đúng đấy bác ạ, bây giờ bác cứ phải ép đi bác – Quân châm chọc.
– Còn cái thân mày nữa đấy.
Đang ngồi nói chuyện thì có điện thoại. Trang tít calling. Tôi đi ra ban công nghe
– Anh nghe này.
– Anh xuống dưới sân đi, em có tí việc – nghe giọng cô bé có vẻ buồn.
– Sao không lên đây.
– Em có việc phải đi luôn.
– Ừ, đợi tí.
Tôi quay vào nói với mọi người
– Con chạy xuống dưới tí, mọi người cứ ăn uống đi nhé
Mọi người lại gọi với theo hỏi ” đi đâu thế” ” mua gì thế” ” có việc gì thế”
Xuống tới nơi thấy Trang đang đứng đợi tôi ở gốc cây, quay mặt ra đường. Tôi nhanh chạy đến
– Hey nhóc, có chuyện gì đấy.
Trang chìa 2 tay đưa tôi 1 cái túi cũng chẳng nói lời nào. Ánh mắt không giấu được vẻ buồn bã
– Gì đây?
– Quà sinh nhật anh.
– Đến rồi sao không lên nhà.
– Em lên rồi.
– Lên rồi sao không vào?
– Em không thích. Sinh nhật vui vẻ nha – Trang quay đi định gọi xe taxi.
– Này.
– Gì ạ – Trang ngoái lại nhìn tôi, đôi mắt rưng rưng như bị tủi thân.
– Anh cảm ơn.
– Không có gì đâu. Em quen rồi. Anh lên nhà đi.
Trang vội vã gọi taxi rồi rời khỏi tầm mắt tôi. Tôi vẫn đứng đó chờ cho cô bé đi khuất. Tôi cảm thấy có thứ gì đó ứ nghẹn trong cổ, cảm thấy mình có lỗi với Trang, cô bé đang cố giấu đi những nỗi buồn. Tôi cũng đang cố giấu đi những giọt nước mắt vì những điều mà cô bé đã làm cho tôi. Từ khi nào, từ bao giờ Trang lại lặng lẽ đến như vậy?
Tôi quay lại bữa tiệc mà mọi người tổ chức cho tôi, dường như có thứ gì đó cắt đứt mạch cảm xúc của tôi. Không hiểu sao tôi lại cứ băn khoăn, cứ trăn trở. Hình ảnh Trang quay đi nó cứ hiện lên trong đầu tôi. Sau bữa cơm, mọi người có mua cho tôi 1 cái bánh, tôi cũng thổi nên và ước 1 vài điều cho bản thân, cho bố mẹ và cho Linh Nga. Dần dần nhờ có Linh Nga nên cái suy nghĩ kia cũng tan biến. Tôi thật sự vui vẻ bên những người thân của mình.
Tàn cuộc, mọi người đi về hết. Tôi cùng Linh Nga đi dạo, tiện đường đưa cô ấy đi về
– Anh đưa tay anh đây – cô ấy chủ động nắm tay tôi.
– Cảm ơn người thương lần nữa nha – tôi quay sang mỉm cười.
– Em cũng đoán anh quên sinh nhật tại vì đợt này anh kêu công việc bận quá trời.
– Thật ra mặc định mấy năm nay anh vẫn 1 mình, sinh nhật anh cũng không nhớ chỉ có …
– Chị Trang nhớ – Linh Nga nhìn xa xăm – Nhưng không sao, em sẽ là người nhớ tất cả những gì liên quan đến anh.
– Lúc nãy Trang có đến gặp, lúc anh xuống.
– Em biết.
– Em không giận anh à?
– Không, vì em nghĩ em may mắn hơn chị ấy khi được anh yêu thương.
– Ừ, mà em này. Em đã bao giờ có suy nghĩ rời xa anh chưa?
– Sao anh lại hỏi thế?
– Em cứ trả lời đi.
– Cũng đôi ba lần.
– Sao nhiều thế – tôi hoảng hốt.
– Vì có nhiều lúc em cảm thấy em kiệt sức. Đến bây giờ em vẫn không hiểu nổi rằng em yêu anh nhiều như vậy. Những lúc em muốn mặc kệ anh, rời bỏ anh. Nhưng em biết anh yêu e, và em cũng thương anh nữa. Anh đã trải qua nhiều chuyện. Em không biết nếu em bỏ anh thì anh sẽ thế nào.
– Ừ, nắm chặt tay anh vào nhé, mùa đông đến rồi đó em!
Đêm đó về tôi cũng nhận được tin nhắn của Q.Nga chúc mừng sinh nhật. Nhớ đến túi quà Trang đưa lúc tối, tôi mở ra. Bên trong là 1 bộ quần áo, 1 chiếc khăn len kèm theo mảnh giấy ” Quần áo em mua, khăn len em đan. Chúc anh sinh nhật vui vẻ, thêm tuổi mới đừng khó tính với em nữa nha”
Không ngờ Trang lại đan được chiếc khăn này, cô bé tiểu thư ngày nào đã trưởng thành thật rồi sao. Thấp thoáng đâu đây sự điềm tĩnh của cô bé. Dù sao thì cũng mừng vì điều đó.
Để lại một bình luận