Phần 75
– Cái gì, bà nói lại tôi nghe xem nào? – tôi sửng sốt
– Ông cưới tôi đi – nó thì vẫn tỉnh bơ
– What the fu … Bà bị hâm à, bị dở người à. Chắc trêu.
– Tôi nghiêm túc đấy – nó cứng rắn.
– Bà nghĩ sao tôi với bà lấy nhau, đêm qua bị thằng nào đá xong giờ nói nhảm à.
– Không, tôi cực kì nghiêm túc, cực kì thẳng thắn với ông – ánh mắt nó không hề có chút gì là đùa cợt cả.
– Không được đâu – tôi lắc đầu lia lịa.
– Có gì mà không được chứ, ông có người yêu đâu, tôi cũng thế, tôi với ông …
– Stop … bà mà nói câu nữa tôi đứng dậy đi luôn đấy. Giờ nói lí do cho tôi nghe xem nào. Tại sao mắt đỏ hoe, tại sao bà nói với tôi thế?
– Tôi mệt mỏi lắm. Tôi …
– Có gì thì nói đi, tôi có phải bạn thân của bà không vậy?
– Mấy hôm nay tôi không dám ngủ, bố tôi bị …
– Bố bà bị sao thế – tôi giật mình
– Bố tôi bị ung thư gan giai đoạn cuối rồi, bố tôi sắp đi …
– Gì cơ? Bố bà! Bị lâu chưa? Sao đang khỏe mạnh mà?
– Tuần trước tôi về, thấy bố tôi gầy lắm, mẹ tôi thì giấu, bố tôi thì ốm cứ nằm, nghỉ làm cả tháng nay rồi. Tôi hỏi mãi bố mẹ tôi mới nói. Hôm trước bác sĩ bảo chỉ còn được vài tháng nữa thôi, bệnh viện trả về rồi – nó vừa nói vừa khóc.
– Thế sao giờ này bà còn ở đây, bà còn bảo tôi lấy bà nữa, bà bị dở người à?
– Tại bố tôi nói muốn nhìn thấy con rể … để bố tôi yên tâm … mấy hôm rồi, tôi không ngủ được … cứ nhắm mắt lại là … tôi sợ lắm …
– Tôi hiểu, nhưng tôi với bà không đi xa hơn được đâu! Bà còn phải nghĩ cho bà, cho cuộc sống của bà, nếu tôi là 1 thằng đểu, lúc đó bà lấy lầm người thì sao?
– Bây giờ tôi chỉ nghĩ được thế thôi, tôi vừa sợ, vừa lo, tôi sợ bố tôi sẽ bỏ tôi đi, tôi muốn làm 1 điều gì đó.
– Nếu bố bà nghĩ cho bà thì ông sẽ không ép bà đâu, chính bà tự làm khó mình đó chứ, ai chẳng muốn dựng vợ gả chồng cho con cái để yên lòng, tôi nghĩ bà nên về chăm bố đi.
– Mẹ tôi đuổi tôi đi, không cho tôi ở nhà, cứ nhìn thấy bố tôi lại khóc, tôi cần lắm 1 người chồng, tôi …
– Bà bình tĩnh đi, còn sống là còn hi vọng. Sao bà lại như thế chứ.
– Mấy hôm nay cứ nhắm mắt lại tôi lại nghĩ đến bố, tôi sợ cái cảm giác lúc bố tôi … mà tôi chẳng thể làm gì được – nó vừa nói vừa quệt nước mắt.
– Tôi nghĩ bà dừng cái suy nghĩ lấy chồng lại đi, bà phải chọn lựa người chồng tốt, người đàn ông xứng với bà, bà đốt cháy giai đoạn thế này không được, và chính tôi cũng không cho phép bà làm điều đó, bố bà có ép đâu, bà đang tự huyễn hoặc mình đó thôi.
– Biết là thế nhưng giờ tôi bất lực rồi, bố tôi cưng tôi lắm, ông làm mọi thứ vì tôi, tôi thì chẳng được tích sự gì hết.
– Đừng có nghĩ tiêu cực như thế. Tôi nghĩ bà nên về quê với bố đi.
– Nhưng mà công việc … tôi mới đi làm nữa…
– Việc có thể không làm việc này thì làm việc khác. Tôi có thể nói với chú Quang nếu sau này bà quay lại bà vẫn có việc làm. Bố mẹ mình chỉ có 1 mà thôi. Những lúc như thế này bà nên về để đỡ đần mẹ và em.
– Tôi …
Tôi hiểu cảm giác của nó lúc này. Nó vẫn còn sốc, ai rơi vào hoàn cảnh đó cũng thế thôi. Còn gì đau đớn hơn khi phải đếm ngược từng ngày đến cái chết. Còn gì đau đơn hơn khi không được khóc trước mặt người thân lúc sắp xa lìa mình. Đau lắm chứ, thắt lòng vào không thể nói thành tiếng. Tôi hiểu nó lắm, nó mạnh mẽ nhưng bản năng của 1 đứa con gái rồi cũng sẽ có lúc yếu mềm.
– Mai ông dẫn tôi đi mấy nơi để đi lễ nhé, tôi chẳng có ai đưa đi cả.
– Ừ.
Thật sự với nó, sự cảm thương của tôi không nói thành lời, vì nó quá thân, sau nữa là với nó lúc này, tinh thần còn đang bấn loạn, nó chưa thể xác định được tâm lí rằng bố nó chắc chắn sẽ đi xa, sớm hơn những gì nó nghĩ. Dù tôi có an ủi lúc này cũng không bằng chính nó tự giải thoát cho bản thân. Tôi sẽ làm, làm những gì để nó nhận ra rằng nếu bố nó đi xa, chưa phải mọi thứ sẽ hết mà là 1 sự khởi đầu mới, 1 tâm lý vững vàng để đương đầu với cuộc sống này.
Ngay ngày hôm sau tôi đưa nó đi chùa và lên phủ Tây Hồ đi lễ. Không biết suy nghĩ của nó thế nào, nghĩ cũng tội con bé. đi làm về lủi thủi một mình, người yêu thì không có, chẳng biết nó chia sẻ với ai ngoài tôi. Nhìn nó thỉnh thoảng tôi cũng chảy nước mắt. Nghĩ đến mình thì tôi cũng còn may mắn hơn nó, trong thâm tâm tôi cũng đã có lúc nghĩ mẹ tôi sẽ bỏ tôi mà đi, có đợt mẹ tôi nằm viện cả tháng trời hồi sinh viên, những lúc như vậy tôi cũng buồn, cũng có suy nghĩ như nó, nhưng tôi còn may mắn và cảm ơn ông trời vì mẹ đã ở lại bên tôi. Dù có bây giờ ngày phải tiêm 3 lần 1 ngày, tôi vẫn tin rằng mẹ tôi sẽ ở lại trừ khi biến chứng sang bệnh khác.
Đi lễ xong tôi kéo nó ra quán cafe ven hồ.
– Tôi nghĩ kĩ rồi ông ạ.
– Sao, nghĩ gì?
– Tôi sẽ về với bố đến lúc bố tôi đi. – nó khảng khái và có vẻ rất tỉnh táo.
– Ừ, về thì hơn.
2 đứa nhìn ra xa, lênh đênh vài con cá chết ở ven hồ, dạt ra rồi lại bị gợn sóng đẩy vào làm tôi lại suy nghĩ. Nó là đứa cứng rắn, tôi tin rằng nó biết làm gì để yên lòng cho bố nó.
– Tôi dựa vào vai ông được không?
Nó dựa vào vai tôi, tôi biết nó đang khóc, ánh mắt nó vẫn nhìn thấy bờ bên kia, nó đã trải qua mấy đêm dài, nó biết sự sống mong manh đến nhường nào, nhưng nó nhìn bờ bên kia và đang hi vọng rằng nó cũng sẽ nhìn thấy bố nó như nhìn được bờ bên kia vậy, dù có thế nào, nó vẫn đang nghĩ sẽ có 1 phép màu, rằng 1 ngày bố nó sẽ không rời xa nó.
– Ông biết không, tôi đã từng chỉ có 1 người bạn thân duy nhất là ông, tôi có người yêu nhưng tôi đã yêu mù quáng, tôi bỏ bạn bè, tôi không liên lạc với 1 thằng con trai nào hết. Ông đừng bỏ tôi đi nhé.
– Ừ, hãy coi đây như là 1 giấc mơ, bà phải sống hạnh phúc, có thế bố bà mới yên lòng. Khóc được cứ khóc đi.
– Tôi muốn nói với bố tôi nhiều điều lắm, muốn làm nhiều thứ lắm. Tôi sợ phút giây phân ly lắm – càng nói nó lại càng chảy nước mắt.
– Thế tôi mới nói bà mạnh mẽ, có vấn đề gì nói tôi. Con gái yếu đuối là chuyện bình thường, nhưng tôi tin bà sẽ khác. Mặc dù nước mắt nuốt ngược vào trong sẽ rất đau. Bà hãy bản lĩnh lên.
…
Vài hôm sau tôi gặp chú Quang
– Trà nó xin chú nghỉ rồi chứ ạ?
– Ừ, đơn còn trên bàn kia kìa. Chú cũng định đang hỏi cháu, nó có chuyện gì à? Hay nó không bằng lòng với chế độ của công ty.
– Bố Trà bị ung thư, giai đoạn cuối rồi, cũng chả biết được mấy tháng nữa, nếu lúc nào nó quay lại làm thì chú xem xét hộ cháu với.
– Khổ, nó nghỉ chỉ ghi lí do là có việc gia đình, thỉnh thoảng nói chuyện với mẹ nó cũng không thấy gì.
– Người ta giấu mà chú.
– Ừ, mà dạo này cháu với Trang thế nào?
– Vẫn thế chú ạ – tôi lập lờ cho qua chuyện
– Hôm trước ông Tuân có gọi chú đi uống rượu, ông í ngại với cháu lắm đấy, vì cái Trang …
– Cái đó không sao đâu chú, chuyện bọn cháu cứ để cháu giải quyết.
– Ừ, nó về chú cũng đỡ vất vả vì nó quen việc rồi, còn cháu làm gì thì làm, để ý đừng để làm phật lòng ông Tuân nha.
– Vâng.
Chưa bao giờ chú Quang nói với tôi như thế này. Phật lòng? Chắc hẳn là nhắc khéo thằng cháu đây! Tôi cũng lờ mờ đoán được ý của chú Quang, để khỏi ảnh hưởng đến công việc. Suy cho cùng thì ông nào cũng thế, có tiền thì có quyền, có quan hệ thì có việc. Muốn giàu thì phải tính toán, nó gần như là quy luật rồi, cái không may của tôi là để thứ tình cảm lập lờ dính vào công việc.
Cái Trà thì bỏ việc về quê chăm bố, tôi thì bận rộn chạy theo guồng quay của công việc nên cũng bận tít mù. Có ngày chủ nhật được nghỉ thì thằng Vũ gọi tôi đi cafe. Tôi đi ra khỏi nhà thì thằng Quân cũng không có nhà nên đi 1 mình, đến quán nhìn ngay cái bản mặt vênh vênh đang rít điếu thuốc. Bên cạnh nó là cu Bin ngoan ngoãn cầm cốc sữa uống. Nó nhìn thấy tôi nhảy tót xuống.
– A, ba Tùng
– Ừ, chào Bin nha, con đang uống gì đấy.
– Con đang uống thữa( sữa) – nó vẫn còn đang ngọng.
– Con bảo bố Vũ bỏ thuốc đi.
– Bố bỏ thuốc i – nó lay lay thằng Vũ, nghe chết cười, cái má nó phúng phính chỉ muốn bẹo cho phát.
– Mày toàn xúi dại trẻ con thế hả thằng kia.
– Xúi gì, đi uống cafe dẫn cả con đi, vợ bắt dẫn đi để khỏi tán gái à – tôi trêu.
– Có con mới dễ tán, chứ ai như mày, mãi đếch lấy được vợ. Không biết bây giờ đang mốt single dad à.
– Thôi đi bố, tán xong về Bin nó mách cái Huyền nó lại vặn cổ từ trước ra sau. Làm màu. Em ơi cho anh nâu đá – tôi gọi đồ uống.
– Không uống nước cam nữa à – thằng Vũ lại xoáy.
– Có, nỡm ạ, uống tùy lúc thôi chứ, biết rồi còn hỏi – tôi trêu lại nó.
– Vậy cơ, à tao vừa gọi thằng Quân, tí nó ghé đấy.
– Ờ, chả biết đi đâu từ sáng, ngủ dậy đã không thấy mặt mũi nó đâu rồi.
– À, nó vừa bảo tao đưa con bé Trang đi mua đồ, shopping gì gì đấy, đang ở Tràng Tiền.
– Có khi nào … – tôi với thằng Vũ nhìn nhau tầm 3 giây rồi đập tay nhau cười 1 phát.
– Được thế thì còn gì bằng. haha
Tôi ngồi chơi với cu Bin 1 lúc thì thấy con fortuner màu trắng đỗ huỵch trước quán cafe, nhìn cái là biết thằng Quân và Trang đến. Từ hồi đi làm, hôm nay tôi mới để ý nó ăn mặc phong độ ra phết,quần áo sơ vin tươm tất, wax vuốt tóc bóng lộn. Trang xuống xe nhanh nhảu chạy vào.
– Hi người đẹp – Vũ chào.
– Em chào anh – vừa nói xong Trang kéo ghế xích lại chỗ tôi, vòng tay qua tay tôi.
– Ở đây có mấy anh, chào mỗi 1 người thế? – Tôi liếc mắt – còn đại ca đang ngồi đây nữa này – tôi chỉ sang cu Bin
– Hì, bin à, sang cô bế nào con – thằng bin nhất quyết không chịu sang mà cứ ngồi cạnh tôi chơi ipad.
– Anh, em mua cho anh này – Trang lôi trong túi ra 1 lọ nước hoa.
– Gì đây? – tôi ngạc nhiên.
– Em vừa đi mua cho anh đấy.
– Dùng đâu mà mua.
– Em nó mua cho còn sĩ, nhận đi.
– Bao tiền đây? – tôi quay sang hỏi.
– Ít tiền mà.
– Rảnh nhờ, tiền để làm việc khác đi, toàn đi mua linh tinh.
– Anh thì có chăm chút đến bản thân bao giờ đâu, hôm trước em qua thấy anh hết nước hoa nên em mới mua đó, mùi này cũng dễ chịu lắm.
– Mà hỏi thật lọ này bao nhiêu thế?
– Em mua thì anh cứ dùng đi, anh hỏi tiền làm gì?
– Được giá thì bán.
– Ít tiền ấy, anh cứ dùng đi.
Thằng Quân đậu xe xong cũng đi vào
– Mày thành tài xế từ bao giờ thế? – tôi hỏi
– À thì tiện đường … – ấp úng.
– Thôi khỏi giải thích, mà em bắt nạt nó vừa thôi, cả tuần nó có 1 ngày nghỉ để nó nghỉ ngơi chứ – tôi quay sang nói với Trang.
– Em có bắt anh í đi đâu, em bảo rảnh thì đưa em đi mà.
– Vâng, nói thế bố bảo nó cũng không ở nhà. Đàn bà con gái các cô thì kiểu gì chẳng nói được.
– Thôi, khó tính vừa thôi, bảo sao mãi không lấy được vợ, uống gì em, uống gì mày – thằng Vũ hỏi
– Em sinh tố bơ.
– Đen đá đi. – thằng Quân vẫn đậm chất nhẹ nhàng, nhưng hôm nay tôi nhìn nó có vẻ hơi khác.
– Sao, sáng giờ chàng và nàng đưa nhau đi đâu?
– Anh này! – Trang đập vai tôi – em nhờ anh Quân đưa đi mua ít quần áo với mua cho anh lọ nước hoa thôi
– Em không mua cho nó cái gì à?
– Ơ hay, anh í chả mua cho em thì thôi.
– Sao mua cho anh làm gì? – tôi cố tình vặn.
– Biết rồi còn hỏi – cúi đầu ngượng.
– Đấy nha Quân, mai mày phải mua quà cho Trang đi, lúc nào rảnh tao dẫn mày đi.
– Thôi tao xin.
Thằng Vũ cũng lờ mờ đoán được ý của tôi nên cứ ngồi tủm tỉm cười.
– Mày cứ đi với tao, nhát như cáy thế bao giờ mới có người yêu.
Trang thì cứ bám lấy tôi, còn thằng Quân vẫn đang cố tỏ ra cứng rắn, không biểu lộ cảm xúc chỉ cười trừ, cầm cốc cafe lên uống.
– Này, thích gì mai anh bảo nó mua – tôi quay sang hỏi Trang.
– Em chả thích gì hết – tỉnh bơ.
– Không thích thì đi về đi – tôi trêu.
– Còn lâu, em thích anh … – ngập ngừng.
– Đây có 3 anh, 1 anh có vợ rồi, cẩn thận gặp sư tử, còn 2 anh em chọn ai.
– Sao em phải chọn.
– Quân, mai mày ra chợ đêm, mua cái loại áo 100k/3 cái. Xong đem ra quán đóng vào hộp tặng cái đồ dở hơi này đi. Tặng xong mày có người yêu.
– Anh này, trêu nữa em về đấy. Yêu ai kệ em.
Nhiều khi tôi cũng chẳng hiểu nổi Trang, biết tôi có người yêu rồi vẫn còn cố chấp, cô bé đang cố tình bỏ ngoài tai những gì tôi đang cố vun đắp cho thằng Quân, yêu thương cỡ nào cũng có giới hạn, tôi vẫn mong 1 ngày nào nó Trang và Quân sẽ thành 1 đôi, nhưng nếu thế chắc chắn thằng Quân sẽ vất vả lắm. Ngồi uống nước 1 lúc thì Quân đưa Trang về. Tôi và thằng Vũ đưa cu Bin về cho Huyền rồi kéo nhau về nhà tôi nấu cơm, lát sau thằng Quân cũng lò dò về đến nhà. 3 thằng cũng lâu không gặp nên bỏ rượu ra uống
– Quân này, tao hỏi thật. Mày thích Trang thật à? – tôi hỏi
– Cũng không hẳn, tao quý nó thôi.
– Ờ, thế tao hiểu rồi.
– Thích thì nói là thích, bày đặt quý mến. 2 thằng chúng mày lằng nhằng bỏ mẹ – thằng Vũ lè nhè.
– Tao nói này, con bé là đứa cứng đầu, hợp với nó thì chỉ có 2 loại. 1 là chiều được nó hoặc 2 là trị được nó. Tao thấy mày là loại 1, cố gắng đi.
– Thằng Tùng nó nói phải đấy, tán gái khó chó gì đâu, tới tấp vào đi, tán được nó là mày cứu thằng Tùng đấy.
– Thật tình tao không biết phải thế nào, nói chung là giờ tao chỉ làm tròn bổn phận thôi, chứ tao thích mà Trang không thích cũng chẳng làm gì được – nó băn khoăn.
– Anh em với nhau tao cứ nói thật. Với con bé, lúc nào tao cũng nghĩ tao là anh trai nó, chưa đi quá 1 giới hạn nào … tao cũng không hề có ý định …
– Tao hiểu, mày có cái khó của mày. Cái đó mày không phải giải thích, tao cũng không chạnh lòng khi Trang đi với mày đâu. Vì tao cũng có là gì của con bé đâu.
– Nói thế cũng không phải, mày phải cố gắng để con bé có thiện cảm với mày, thỉnh thoảng cũng phải cứng rắn, chứ lúc nào cũng chạy theo con bé, chiều nó, nghe lời nó rồi có ngày bán thóc giống đi mà ăn.
– 2 thằng chúng mày càng nói tao càng không hiểu gì – có vẻ nó say – uống đê.
3 thằng chúng tôi uống hết khoảng 2 lít táo mèo, thằng Vũ vợ gọi nên phải về. Công nhận 1 điều là nó uống được, vẫn còn đủ sức đi về nhà. Thằng Quân say nên vào phòng nằm luôn. Đống bát đĩa ngổn ngang ăn xong tôi còn vứt ở đó, mệt nên tôi cũng vào giường nằm ngủ luôn.
Để lại một bình luận