Phần 65
Sáng hôm sau tôi thức dậy thì Linh Nga đã đi làm rồi, cô ấy làm sẵn bánh mì cho tôi và viết giấy để lại rằng khi nào ăn thì cho vào lò vi sóng nướng lên cho nóng. Quay ra cầm cái điện thoại thì có tin nhắn của Trang nhắn từ sáng sớm.
– Em đi đây, lúc nào nhớ anh thì em sẽ về!
Tôi vội vàng gọi lại cho Trang, cô bé tắt máy. Vừa dứt thì chú Quang gọi điện.
– Alo.
– Tùng à, cháu đang ở đâu thế?
– Cháu đang ở nhà, có việc gì thế ạ?
– Ông Tuân vừa điện cho chú, bảo xin cho cái Trang nghỉ phép 1 thời gian. Cháu có biết gì không?
– Cháu mới nhận được tin nhắn của Trang. Chú đợi cháu đến công ty rồi nói chuyện cụ thể.
– Ừ, công ty đang làm việc mà đùng 1 cái nó nghỉ thế này.
Tôi vội vàng mặc quần áo phi xe đến công ty rồi lên thẳng phòng chú Quang
– Chú ạ, sáng nay bác Tuân bảo sao ạ?
– Gọi từ lúc nãy, ông í bảo con bé ngại nên nhờ ông ấy nói giúp, xin nghỉ 1 thời gian.
– Chú có hỏi Trang đi đâu không ạ?
– Chú hỏi lí do, thì ông Tuân bảo con bé nó định đi du lịch 1 thời gian cho thư giãn đầu óc. Nghỉ lúc nào không nghỉ, đang lúc lắm việc thế này. Mà chuyện này có liên quan gì đến cháu không thế.
– Cháu … thật ra Trang biết cháu có người yêu rồi, mà cháu không đáp lại nên chắc cô bé buồn lắm. Sáng nay có nhắn tin cho cháu là sẽ đi. Còn cháu không biết đi đâu, bao giờ về. Cháu gọi cũng không được.
– Thôi, hỏng, hỏng rồi.
– Sao thế ạ?
– Ông Tuân đã biết chưa?
– Mới hôm gần nhất cháu sang thì vẫn bình thường, bố mẹ Trang thì vẫn thế, mà cháu nghĩ Trang cũng không nói đâu ạ.
– Biết làm sao được, mà cái đống việc còn đang ngổn ngang bên chỗ ông Tuân. Giờ mà đổ bể thì rách việc lắm đấy.
– Chú để cháu qua nhà Trang xem sao – tôi đứng dậy.
– Ừ, có gì alo luôn cho chú nhé.
– Vâng.
Đúng là cái đồ con gái ngang bướng. Cứ thích cái gì là làm, bảo đi là đi. Tôi qua nhà Trang thì cả 2 bố Trang đang ở nhà
– Cháu chào bác ạ.
– Ừ, vào nhà đi cháu.
– Bác gái đâu rồi ạ .
– Bà í đưa con Trang ra sân bay rồi.
– Trang đi đâu thế ạ, sáng cháu nhận được tin nhắn của Trang, cháu gọi điện lại thì không được.
– Bác thay mặt nó xin lỗi cháu, là do bác không bảo được nó.
– Ơ sao … lại …
– Trang nó nói với 2 bác rồi.
– Sao cơ ạ? – tôi mở to mắt và căng tai ra nghe.
– Cháu cứ bình thường đi, bác biết hết rồi. Bác vẫn cứ tưởng nó yêu cháu, nhưng nó bảo nó không dám gặp cháu vì nó lừa dối cháu. Chắc cháu buồn lắm đúng không?
– Cháu …
– Do bác không quản lí nó, suốt ngày nó quấn lấy cháu như vậy lại làm bác chủ quan. Bác mà biết thằng kia là thằng nào bác giết.
Nghe đến đây thì tôi cũng lờ mờ hiểu ra được phần nào. Trang ơi là Trang? Có nhất thiết phải làm thế không? Cái con bé dở hơi này nữa!
– Thế rốt cuộc là Trang đi đâu ạ?
– Nó đi sang bên thằng em. Giờ chắc lên máy bay rồi.
– Sao bác không điện cho cháu sớm ạ?
– Bác không nghĩ là cháu đến tận đây, nhưng thôi, dù gì lỗi cũng là do con gái bác. Bác mong cháu hiểu. Trước khi đi nó cũng nói với bác là nó đi du lịch rồi tĩnh tâm lại thôi. Sớm muộn gì nó cũng về. Giấy thị thực bên đó cùng lắm là cấp vài tháng thôi.
– Mới đây mà người ta cấp thị thực cho nhanh vậy hả bác?
– Nó giấu bác rồi nhờ người quen làm visa cho gần tháng nay rồi. Con bé này đúng là … – thở dài – mà nếu nó có về, nếu nó suy nghĩ lại cháu tha thứ cho nó nha.
– Cháu …
– Thật sự đây là điều bác không muốn. Bác vừa giận nó vừa thương nó. Giận nó lắm, nhưng tính con bé nó thế, có thể là sự cảm nắng thất thường của tuổi trẻ. 2 đứa đến được với nhau thì tốt, còn không thì đành chịu vậy.
– Bác đừng lo. Thôi cứ để Trang lựa chọn. Cháu cũng chẳng làm gì được. Trang có liên lạc với bác thì bác cho cháu xin cái số điện thoại. Thôi bác nghỉ đi cháu về đây ạ.
– Ừ, cố gắng nhé.
Không hiểu tại sao tôi lại thấy buồn. Trên đường về tôi cứ lơ mơ, ngẩn ngơ, cứ nghĩ đến Trang tôi lại thấy nao lòng. Cái thứ tình cảm không phải tình yêu, nó là thứ tình cảm lạ lắm, không phải sự thèm khát yêu thương, mà là cái đuôi đằng sau bỗng dưng biến mất. Và tình cảm tôi dành cho Trang không phải là nhỏ. Nhất là khi bố Trang lại nói cho tôi biết cái điều không có thật. Tôi cảm thấy hổ thẹn bởi vì tôi, tôi yêu người khác chứ không phải Trang. Cô bé đã nói dối để vì tôi. Cô bé đang trốn chạy tôi, đang trốn chạy cả bản thân cô bé, trốn chạy những điều mà cô bé không có được. Liệu thời gian và lựa chọn này có làm cô bé khá hơn không nữa. Tình yêu là điều mơ mộng, là ai cũng muốn có, muốn hạnh phúc với người mình yêu.” Trang à, lời xin lỗi của anh đối với em không bao giờ là đủ, cũng không bao giờ là xứng đáng đối với em. Anh sẽ cố gắng, em cũng cố gắng nhé”
Để lại một bình luận