Phần 62
Tôi phóng xe đến cửa hàng mới của thằng Vũ. Tới nơi thì đang thấy thằng Vũ đang hí hoáy khoan với đục. Thợ dán giấy tường với lắp bàn ghế đang làm.
– Anh đây rồi, chào sếp chào sếp – thằng Vũ hớn hở.
– Sếp cái đầu mày. Chưa xong à. Giờ chưa xong thì mai khai trương làm sao. Linh Nga đâu.
– Lúc nào cũng Linh Nga, Linh Nga. Vừa chạy ra ngoài mua ít hoa quả rồi.
– Sao mày không đi mua đi bắt người yêu tao đi. Không biết Linh Nga đang ốm à.
– Xời, tao cũng là sếp, việc gì tao phải đi.
– Anh em cố gắng làm nhanh nhé, tí họ chuyển quần áo với đồ đạc đến đấy – nó quay sang nói với mấy người đang làm.
– Mà mày có cái gì kia – nó chỉ cái túi tôi đang xách
– Đồ ăn cho Linh Nga
– Xời, tự làm à. Lãng mãn vãi luôn. Nhỉ. Tao ăn với.
– Mày có phải người yêu tao đếch đâu mà đòi ăn. Thôi trật tự mà làm đi, mồm mép như tép nhảy ấy.
– Dù sao tao với mày cũng ăn nằm với nhau rồi còn gì.
– Hồi nào mà ăn nằm, nghe kinh bỏ mẹ.
– Thì hồi đại học í – nhe răng cười.
– Lắm chuyện. Mà mai khai trương có đông người không?
– Toàn anh em bạn bè, quan trọng nhất là mày.
– Mời ai mày cũng nói quan trọng nhất luôn hả. Vắng mợ chợ vẫn đông. Lo gì.
– Chỉ được cái hiểu đúng ý bạn – nó cười hềnh hệch.
Đứng ngắm nghía cửa hàng 1 lúc thì Linh Nga về.
– Anh! Anh đến lâu chưa – cô ấy cười tươi.
– Anh vừa mới đến thôi.
– Này mấy ông kia, muốn tán cô này thì phải tỉ thí với ông này trước đi nha. – thằng Vũ quay sang vừa nói vừa cười với mấy thợ đang làm
– Bọn em có tán đâu – mấy thanh niên lên tiếng, miệng vẫn tủm tỉm cười.
– Thôi đi mấy ông, lúc không có người yêu người ta ở đây thì chém mạnh thế. Cứ nhìn thấy gái xinh là tít hết cả mắt vào. Tập trung mà làm cho xong đi
– Em đói không? Anh đem đồ ăn đến cho em đây này.
– Gì vậy anh. Mà em chưa đói với lại mọi người còn đang làm, ăn sao được.
– Uh, thì để tí nữa xong việc rồi ăn cũng được.
– Đợi em xíu, em đi lấy đồ gọt hoa quả cho mọi người ăn. Chắc phải muộn mới làm xong.
Đúng là vác tù và hàng tổng, việc gì cũng đến tay. Mà cô ấy lại mới ốm dậy nữa chứ. Thằng Vũ vẫn đang hí hoáy với đống vít nở, khoan đục
– Xong việc bia không mày – tôi hỏi.
– Không, việc còn ngập mặt lên đây. À nhưng rượu thì được. Bia đầy bụng lắm.
– Haha, không phải xin phép chị Huyền à?
– Mày biết sướng trước khổ sau là gì không. Với lại có mày làm bia đỡ đạn rồi, lo gì.
– Chỉ được cái to mồm. Mai khai trương đến đít rồi mà vẫn chưa thấy bộ quần áo nào ở đây.
– Thì sắp xong rồi đây. Xong chỗ này quét dọn cái là bọn nó chuyển quần áo đến luôn. Tao với ông trời tính cả rồi.
– Các anh nghỉ tay ăn hoa quả đã rồi làm tiếp – Linh Nga đi ra và nói với mọi người.
– Cảm ơn bà chủ nhé.
– Em không phải bà chủ, cảm ơn ông chủ đây này – cười.
– Anh em ăn đi rồi cố gắng lúc nữa nhé.
Tôi kéo Linh Nga ra ngoài cửa
– Mấy giờ em được về.
– Em phải đợi họ chuyển quần áo đến rồi sắp xếp nữa. Chắc phải 9h
– Xong thì gọi anh đến đón nha.
– Anh đi đâu à, sao không ở đây với em.
– Anh đi có việc chút. À, tí mọi người làm xong em tranh thủ ăn đi kẻo đói nha. Anh đi lúc thôi, anh quay lại luôn.
– Vâng – cười mỉm – anh đi về sớm nhé, em đợi anh về ăn cùng đấy.
– Ừ.
Tôi lấy xe đi rồi alo cho thằng Nhật
– Mày đang ở đâu.
– Em đang ở nhà Ngọc.
– Ra quán cafe đầu ngõ đi. Ngồi đấy đợi dăm mười phút nữa anh về.
– Vâng.
Tôi về quán cafe gần nhà Linh Nga gặp thằng Nhật. Nó đã ngồi sẵn ở quán, mặt tỉnh bơ.
– Sướng nhở.
– Sướng gì anh?
– Mẹ cái thằng … chả lẽ anh lại đập cho mày 1 trận.
– Thôi mà anh, sớm hay muộn thì cũng …
– Lại còn sớm với muộn à. Thái độ cái Ngọc giờ làm sao. Mua thuốc cho nó uống chưa?
– Có vẻ buồn mà lúc cười lúc khóc. Em dỗ mãi mới chịu uống.
– Tốt nhất là tí mày cắp đít đi về. Tâm trạng nó đang bấn loạn như thế mày ngồi dỗ không có tác dụng đâu. Để nói sau.
– Đúng là con gái, khó hiểu. 2 đứa đều tự nguyện mà giờ nó lại nằm khóc, xong thỉnh thoảng nhếch mép cười 1 cái. Nhìn sợ vãi anh ạ.
– Nó còn chưa chém mày là may chứ ngồi đấy mà sợ.
– Giờ về nấu cái gì cho Ngọc ăn đi, không phải nói nhiều với nó làm gì. Nấu xong đi về, để nó bình tĩnh lại rồi nói chuyện. Còn cả mày nữa, giờ mà chị Linh Nga biết xong lại nghĩ anh với mày cùng 1 giuộc với nhau thì sao. Mà mày tỉnh hẳn chưa đấy.
– Giờ vẫn còn biêng biêng thôi, chứ em không say.
– Anh lạy mày. Hết thuốc chữa. Giờ mà mày còn chưa tỉnh thì lúc nào mới tỉnh.
– Em tỉnh mà, chỉ đau đầu tí thôi.
– Thôi, té đi. Anh nói chuyện với mày sau. Lộn ruột.
Tôi không ngờ thằng em mình nó lại chẳng nắm bắt được chút tâm lí con gái, rồi nhưng kiến thức tưởng chừng đơn giản hiển nhiên như thế. Thực ra cái chuyện này cũng khó nói, nhưng tôi vẫn cảm thấy lo, lo cho 2 đứa nó.
Tính tình nó thì cũng tốt, 1 phần là nó là anh em trong nhà, 1 phần cũng ngoan. Chỉ có điều mồm miệng đỡ chân tay nên nhiều khi không ăn thua cho lắm. Gặp thằng Nhật xong cũng còn sớm nên tôi quay lại chỗ Linh Nga, thấy cô ấy đang lúi húi quét với thu dọn.
– Mọi người đâu cả rồi em.
– Anh Vũ qua đón xe hàng, còn mấy thợ làm xong cả rồi anh ạ. Em đang thu dọn với lau nhà cho sạch.
– Để đó đi, bỏ thức ăn anh làm ra ăn đã.
– Anh ăn với em nha.
– Ừ. Anh đã ăn gì đâu.
– Đợi em xíu, ở đây có bát đũa gì đâu.
– Anh để ở trong hộp ấy, có đũa với thìa. Biết ở đây không có nên anh đem theo mà. Mà phở cuốn ăn bốc cũng được chứ sao. Càng ngon, ăn xong mút tay càng ngon. Hề..
Linh Nga bỏ hộp thức ăn ra và chúng tôi cùng ăn.
– Anh làm ngon không?
– Ngon anh ạ – cười.
Nhìn cô ấy ăn ngon lành tôi cũng vui. Nhưng giờ trong lòng tôi nó cứ canh cánh mãi cái chuyện của thằng Nhật và cái Ngọc, không biết có nên nói với Linh Nga hay không. Đang ăn thì thằng Vũ xông vào.
– Á à, đôi này ăn mảnh không cho mình.
– Anh ăn không ạ? – Linh Nga hỏi.
– Ai bảo mày không có ở đây, mà tao làm cho Linh Nga chứ làm cho mày à.
– Gớm, Linh Nga này, thằng dở hơi này hôm nay nó làm phở cuốn, chẳng biết đâu gặp cái hôm nó lên cơn nó đem cơm cháy đến cho em ăn đấy. Đừng vì mấy cái phở cuốn mà tin lời nó.
– Cơm cháy ăn với ruốc ngon mà anh – Cười.
– Nhà này được cả đôi, hầy! Mà tí mày phụ tao sắp xếp cái đống quần áo nó chuyển đến nhé.
– Ờ, mà sao không thấy bóng dáng cái Huyền đâu thế?
– Tí dắt thằng Bin đấy bây giờ ấy. Chắc dọn hàng với cho nó ăn xong.
Tối hôm đó tôi cùng thằng Vũ và Linh Nga với mấy người nữa sắp xếp cửa hàng cho nó đến 10h đêm mới xong rồi đi ăn đêm đến 12h. Trên đường về tôi hỏi Linh Nga.
– Em mệt không?
– Hơi hơi thôi anh ạ.
– Từ nay trở đi là em vất vả đấy. Cố gắng nha.
– Vâng, thì em vẫn đang cố mà.
– Nhưng vẫn phải giữ sức khỏe, mệt thì nghỉ, có gì khó nói với Huyền hoặc Vũ thì cứ nói với anh.
– Vâng, anh toàn lo xa. Đúng là ông cụ non. Khéo anh còn nghĩ nhiều hơn em ấy.
– Cũng vì anh lo cho em thôi.
– Ngày trước anh cũng hay thế này phải không?
– Ngày trước là sao? Thế này là cái gì?
– Thì anh lo lắng cho người ta, đón đầu trước mọi việc, nghĩ cách giải quyết trước. Cái hồi anh yêu chị Q.Nga cũng thế này à.
– Cũng không hẳn, em khác mà. Khác rất nhiều. Anh chỉ quan tâm thôi.
– Em hiểu mà. Con gái nhiều khi cũng không thích người khác quan tâm quá. Mà anh quan tâm theo kiểu đúng mực chu toàn nên có thể chị ấy không thích. Nhưng em thích là được rồi. Hì.
– Sao em lại nghĩ thế?
– Em đùa thôi mà. Ai chẳng muốn có người quan tâm. Những gì nó thuộc về bản chất mà không phải là xấu thì anh cứ giữ lại. Em thấy anh nhiều lúc như ông cụ non, lúc thì như trẻ con ấy.
– Dễ thương mà đúng không?
– Không, người ta gọi là đáng yêu.
– Thì như nhau cả thôi. Em về ngủ sớm đi nha – tôi đưa Linh Nga vào tận trong cổng.
– Vâng, anh về đến nhà gọi em nha.
– Ừ.
Tôi về đến nhà gặp thằng quân đang ngồi xem phim
– Muộn thế.
– Ừ, qua phụ thằng Vũ với Linh Nga tí cho xong. Mai mày qua chứ.
– Thằng Vũ nó điện cho tao từ hôm qua rồi.
– Mà nay mày có gặp Trang không? Con bé thế nào.
– Không, nay tao xuống công trường thôi. Mà mày cứ để lằng nhằng thế này mãi à.
– Giờ biết sao, tao phũ cũng không được. Mà yêu cũng không xong. Còn liên quan đến mối việc của công ty nữa chứ. Giờ con bé mà hiểu được cho tao, không cố chấp như bây giờ thì tốt. Lúc đó cũng dễ ăn dễ nói với người lớn. Hay mày tán nó đi.
– Thôi thôi, đừng có nhắc lại câu này nữa, mày nhắc đến làm tao lại sởn da gà. Con gái con lứa gì mà gớm như ma.
– Đấy là mày chưa thấy những điểm tốt thôi, xinh, nhà giàu, ngoại giao tốt, ít để người khác bắt nạt. Còn đòi gì nữa.
– Nhưng nhà tao …
– Lại liên khúc nghèo chứ gì. Nhà nó không cần môn đăng hộ đối đâu, cũng chẳng cần giàu hay nghèo vì nhà nó quá nhiều tiền rồi. Tao nói nghiêm túc đây. Đây không phải là mày rước con bé đi dùm tao, nhưng nó là cơ hội tốt cho mày. Cái nghề lấy vợ giàu nó cũng đem lại nhiều cái lợi mà.
– Thôi, stop. Cái gì đến nó sẽ đến. Mày chẳng nói thế còn gì. Kệ…
Để lại một bình luận