Phần 69
– Anh nghe này em.
– Anh đang làm à?
– Ừ, có chuyện gì thế mà em gọi giờ này?
– Nhớ anh em gọi không được à!
– À… ờ… được. Không có ai bên cạnh 1 mình trông hàng đâu mà mạnh miệng thế – tôi trêu.
– Hì, tí anh qua đón em nha rồi về nha, em hôm nay đóng cửa hàng sớm.
– Sao tự nhiên lại…
– À, lâu lâu em không ăn cơm với Ngọc, định chút đi chợ mua đồ rồi về nấu ăn, em gọi cu Nhật rồi.
– Ok sir.
Tan làm tầm 5h tôi qua ngay cửa hàng, Linh Nga đang dọn hàng.
– Uây, ai đây mà hôm nay xinh thế này – tôi từ từ tiến lại ôm eo cô ấy.
– Không xinh anh có yêu không? Trả lời mau – Linh Nga bất chợt quay đầu lại.
2 đứa trợn trừng mắt nhìn nhau, được tầm chục giây thì 2 đứa bật cười. Lâu lắm chúng tôi lại không mắt chạm mắt như thế. Tôi thích nhìn mắt cô ấy lắm, nhưng toàn nhìn lén thôi. Nó trong và dường như lúc nào cũng ướt đến mức hiền dịu.
– Em này – tôi phá tan cái bầu không khí đang ướt đẫm lãng mạn.
– Anh chưa trả lời em đâu, bây giờ em xấu anh có yêu em không?
– Có chứ, nhưng mà trời bắt em xinh rồi nên em hỏi câu vừa xong hơi thừa.
– Hì – cô ấy cười rồi vòng tay qua ôm lấy eo tôi.
– Ơ, thế cứ định ôm thế này mãi à.
– Lâu lắm em không ôm anh í, phải mấy ngày rồi, anh đi làm suốt ngày, em thì bận, tối về nói chuyện được có tí, để yên em hưởng thụ đi – cười tít mắt.
– Lấy nhau đi rồi chúng mình hưởng thụ. Nhá.
– Mơ đi ông tướng – cô ấy véo má tôi rồi quay đi dọn hàng tiếp.
– Có cần anh giúp không?
– Em xong rồi mà, cho gọn mấy cái đồ sáng mới sắp ra thôi.
– À mà không báo cáo sếp đã đóng cửa hàng à. Mai nó lại lôi anh ra khiển trách bây giờ.
– Em điện cho anh Vũ rồi, anh yên tâm.
Lát sau tôi và Linh Nga đóng cửa hàng qua chợ mua đồ. Về đến nhà thấy Ngọc đang lúi húi trong bếp.
– Em chào anh chị – trông con bé có vẻ hơi buồn.
– Ừ, sao trông ủ rũ thế em.
– Em vừa ngủ dậy .
– Trời, làm gì mà giờ mới ngủ dậy, mà cả tuần chị thấy em lúc nào cũng mệt mỏi vậy –Linh Nga hỏi.
Con bé quay đi không nói gì, tôi đoán chắc là 2 đứa lại giận nhau. Linh Nga thay quần áo xong 2 chị em ngồi nhặt rau rồi làm đồ để nấu ăn, tôi cũng ngồi phụ, vừa nhặt được tí rau chợt nhớ đến thằng Nhật. Vội vàng vơ lấy cái điện thoại đi ra ngoài.
– Chị em làm đi nhé, anh chạy ra ngoài tí.
– Anh đi đâu thế? – Linh Nga hỏi.
– Anh ra mua ít đồ uống.
Tôi chạy ra ngoài gọi điện cho thằng Nhật
– Em nghe anh ơi.
– Mày đang ở đâu đấy?
– Em đang ở nhà.
– Sao lại ở nhà? Chị Linh Nga điện cho mày rồi cơ mà.
– Em ngại, mấy hôm nay Ngọc nó giận em, em đang định gọi cho chị thôi không sang nữa.
– Cái thằng đần này, càng giận mới càng phải sang, nhấc mông dậy sang đây đi.
– Nhưng mà…
– Nhưng nhị gì, cho mày nửa tiếng nữa. Thích mọi chuyện ổn thỏa thì sang đây.
– Vâng.
Tôi tranh thủ đi mua ít đồ uống rồi về. Lát sau thằng Nhật lò dò đến. Trông cái điệu bộ khép nép không nổ tanh bành như mọi hôm tôi thấy hơi buồn cười.
– Em chào anh chị..
– Ừ, Nhật à, Ngọc nó mong em mãi đấy.
– Em chẳng mong – Ngọc bật lại.
– Con gái nói có là không mà, toàn nói ngược thôi – tôi trêu.
Đến bữa ăn tôi bỏ bia ra cùng với thằng Nhật uống, 2 chị em uống nước ngọt
– Ơ, 2 chị em nhà này hôm nay hiền thế, không uống bia à?
– Uống vào lại nói linh tinh thì chết, Ngọc uống không em?
– Cho em cốc – Ngọc mạnh dạn đưa cốc ra để tôi rót.
– Ừ.
Thằng Nhật thì cứ cặm cụi uống, Ngọc cũng uống được hết cốc bia. Thấy 2 đứa có vẻ say say nên tôi nói
– 2 đứa giận nhau à?
– Vâng – Nhật nói – còn Ngọc thì lắc đầu.
– Có gì thì từ từ mà giải quyết, anh thấy 2 đứa lúc nào cũng có vấn đề, yêu nhau cho lắm vào rồi lúc giận nhau thì lâu. Anh đã bảo rồi, giao hẹn với nhau đi, tức nhau cái gì giận nhau cái gì thì 15 phút rồi nói xem ai đúng ai sai, đứa nào cũng đòi mình đúng thì lấy người nào làm người sai.
2 đứa nó cứ lì lì thỉnh thoảng lườm nhau. Tôi với Linh Nga ăn cơm xong vứt bia lại đó cho 2 đứa uống rồi dắt nhau ra ngoài quán café gần đó.
– Ít khi thấy anh từ chối bia lắm mà, sao hôm nay lại lôi em ra đây.
– Em không thấy 2 đứa nó đang giận nhau à? Để 2 đứa nó uống với nhau đi.
– Anh đúng là, chẳng ai như anh, lại để 2 đứa say ngồi với nhau, lỡ có chuyện gì thì sao?
– Thằng Nhật không say đâu, còn nếu cái Ngọc có say thì chắc sẽ giải quyết được vấn đề. Mà dạo này thấy Ngọc nó gầy đi vậy em?
– Em cũng chẳng biết, chắc là do…
– Lí do gì?
– 2 đứa nó…. Đi quá giới hạn anh ạ, hôm trước Ngọc nó tâm sự với em mà…
– Ra vậy, cộng thêm cái sự thờ ơ của thằng Nhật nữa đúng không?
– Em cũng nghĩ thế, thật ra chúng nó yêu nhau lâu như thế cũng khó tránh nhưng Nhật chắc có vẻ không hiểu tâm lí Ngọc nên 2 đứa nó mới khúc mắc lâu vậy.
– Anh hiểu, tức là còn yêu nhau, nhưng cái tôi của đứa nào cũng lớn. Bọn nó cũng chẳng lớn hẳn, còn nhiều cái chưa nhận thức được. Thôi để hôm nào anh lựa lời bảo thằng Nhật.
– Vâng…
– ANH!
– Hả, gì mà gọi giật đùng đùng thế?
– Bao giờ anh cưới em?
– Haha, em muốn cưới rồi à? Cuối năm hoặc ra giêng anh cưới em!
– Nhưng mà năm nào mới được í. – Linh Nga cố tình hỏi vặn.
– Thì… hay là mấy hôm nữa anh bảo bố mẹ qua nói chuyện với bố mẹ em nha.
– Thôi thôi – cười – em đùa thôi, đang yên lành, em muốn 1 thời gian nữa để anh và em không còn vướng bận gì cả, để em biết hết những tật xấu của anh, điểm yếu của anh chứ. Cưới sớm về chắc em bị hớ quá – cười.
– Làm gì có tật xấu nào, anh là mẫu người đàn ông chuẩn của gia đình vợ con luôn ấy nha.
– Hì – Linh Nga nắm lấy tay tôi – công nhận tay anh mềm thật đấy. Em giờ nắm tay anh rồi đó, anh mà bỏ tay em ra là chết với em.
– Rồi rồi, chẳng thấy ai tay thì nắm tay người yêu xong miệng thì dọa dẫm cả. Mới thấy có em thôi đấy.
Nói về Linh Nga, cũng chẳng biết diễn tả thế nào để miêu tả con người đó, bởi mọi thứ xung quanh cô ấy, những gì cô ấy quan tâm, những gì thuộc về cô ấy đối với tôi nó rất đẹp và thanh khiết. Tôi đang yêu được 1 người con gái mà ngày xưa tôi cũng đã từng mơ ước. Dù mơ và thực chưa chắc đã giống nhau, nhưng cảm ơn ông trời, cảm ơn định mệnh đã đem con người này đến với tôi.
Khoảng gần 2 tháng sau thì mọi việc cũng ổn định, Nhật và Ngọc trở lại bình thường với nhau, tôi và Linh Nga thì vẫn nồng nàn và bình yên. Còn bà bạn thân của tôi cũng dần quen với công việc ở công ty mới, thỉnh thoảng buổi trưa chúng tôi vẫn đi ăn cơm với nhau. Bỗng dưng 1 hôm 8 giờ tối tôi đang ngồi ăn cơm cùng thằng Quân thì có điện thoại của Trang, số ở Việt Nam gọi luôn.
– Nói.
– Anh, anh đang ở đâu thế?
– Hỏi làm gì?
– Anh ra sân bay đón em đi! Em vừa xuống máy bay!
Để lại một bình luận