Phần 60
Con gấu trông thật dễ thương, con gấu màu đỏ, mặc 1 cái váy đan len màu trắng, mắt thì tít vào như đang cười. Tôi cũng mỉm cười 1 cái, nhưng chợt quay về thực tại.
– Cô vẫn còn giữ con gấu này à?
– Nó là quà anh tặng mà, mỗi khi buồn em lại bỏ nó ra nhìn.
– Nhìn nó để buồn thêm à.
– Sao … anh lại nói thế.
– Thôi tôi về đây, giữ gìn sức khỏe – tôi đứng dậy bước ra.
– Anh …
Cô ta gọi và chạy theo ôm chầm lấy tôi từ sau lưng
– Anh ở lại với em 1 lúc nữa được không?
Tôi từ từ lấy tay và gỡ cái ôm từ đằng sau đó ra.
– Cô đi nghỉ đi, tôi thấy cô đang mệt lắm đấy, còn vài ngày nữa là mổ rồi. Đừng có lo lắng gì cả.
– Anh đừng đi mà.
Cô ta đang khóc, vẫn đứng đó 2 tay buông thõng
– Em xin lỗi, em sai rồi. Em xin lỗi anh mà.
Tôi ngoái lại nhìn cô ta, và tôi chợt nghĩ đến cái cảnh khi cô ta quyết định chấm dứt với tôi cách đây mấy năm. Tôi cũng đã khóc, cũng đã cầu xin.
– Cô đừng khóc nữa, có phải tôi không gặp cô nữa đâu. Nói thì nghe lời đi, không thì không có lần sau gặp lại đâu. Tôi về đây.
Tôi bước ra khỏi phòng thì gặp Đức đang đứng ngoài, chắc nó cũng nghe được phần nào cuộc nói chuyện của tôi và Q.Nga
– Anh đi về đây.
– Anh ở lại chơi tí nữa ạ.
– Thôi, anh về, còn mấy cái bản vẽ ở nhà đang dang dở.
– Dạ vâng.
– Hôm nào chị mổ alo anh. Thế nha.
– Vâng, em chào anh.
Tôi về nhà cùng tâm trạng ngổn ngang. Cũng chẳng có hứng làm việc, đi rán vài cái xúc xích và đem mấy lon bia ra ban công ngồi. Đúng là thật sự bế tắc. Cực kì bế tắc. Tôi đang ngồi uống thì thằng Quân về.
– Sao ngồi 1 mình thế mày, ăn uống gì chưa?
– Ăn rồi, vào tủ lạnh cầm mấy lon ra đây ngồi đi.
Nó lạch cạch đi nướng con mực đem thêm dăm lon bia.
– Có mực sao không nướng?
– Tưởng có 1 mình, tao nướng cả con sao ăn hết. À mà mày đi đâu từ sáng đến giờ thế?
– Xuống công trình, chốt sổ, nghiệm thu vài thứ linh tinh.
– Ừ.
– Sao thế, lại buồn phiền vì ít tiền à, hay buồn phiền vì hết mì ăn liền.
– Vẫn chuyện vợ con thôi – tôi nhìn xuống dòng người vẫn còn đang tấp nập ngoài đường.
– Cuộc sống là 1 mớ hỗn độn phải lo toan mà.
– Mày không biết, nhiều lúc tao chỉ muốn sống theo suy nghĩ tình cảm của tao thôi. Nhưng còn nhiều thứ phải lo quá, gia đình, công việc.
– Đừng thế chứ, mày phải hiểu là bố mẹ mày chỉ có 1, vợ thì có thể lấy vợ 2, vợ 3.
– À không, tất nhiên là lúc nào bố mẹ tao cũng số 1 rồi. Còn tao không muốn tình cảm của tao nó chạy lung tung hết cô này đến cô khác thôi – cười
– À quên, mai nhà bác Tuân có giỗ, bác ấy nói với mày chưa?
– Nói rồi, mai tao với mày mua ít hoa quả sang thắp hương.
– Ờ, mà uống đi.
– Đời là bể khổ, cuộc sống là bể máu, không là máu thì cũng là bùn. Lầy lội lắm mày ạ.
Đang ngồi uống thì có điện thoại “18001091” calling. Tôi vẫn để điện thoại đó mà không nhấc máy.
– Ủa, sao không nghe.
– Tao có nên nghe không?
– Nghe đi.
Tôi nhấc máy và nói
– Có chuyện gì mà cô gọi muộn thế?
– Anh chưa ngủ à?
– Chưa.
– Em gọi để cảm ơn anh hôm nay thôi – bẽn lẽn và có chút ngại ngùng.
– Có gì đâu mà cảm ơn.
– Cảm ơn anh … vì hôm nay anh đến thăm em.
– Không có gì.
– Anh ngủ ngon nhé.
– Ờ.
Tôi cũng chẳng có hứng để mà chuyện trò gì với cô ta trong lúc này cả. Bởi vì chuyện tôi quan tâm nhiều nhất không phải cô ta mà là Linh Nga, tôi đã cảm thấy có chút gì đó bất an ở trong lòng khi lúc chiều cô ấy nói với tôi vài điều rất kì lạ.
– Có chuyện gì thế – thằng Quân hỏi.
– Lúc tối tao đến thăm cô ta, cô ta gọi điện cảm ơn. Đúng là đàn bà – cười.
– Ủa, sao mà phải thăm.
– Bị tim sắp mổ. Thằng Đức nó gọi điện cho tao xin xỏ bảo quan tâm đến cô ta, dạo này nhìn thảm lắm.
– Thế à, bao giờ mổ. Dù sao nó cũng là người yêu cũ của mày. Mà mày thù nó lắm à.
– Không hẳn, những gì là quá khứ không bao giờ tao quên được. Có điều giờ tao không muốn lằng nhằng vì có Linh Nga.
– Cũng khổ nhỉ. Theo tao thì mày đừng cạn tình quá, tất nhiên là sống cho mình, nhưng cũng đừng để người khác chê trách thôi. Cố gắng giữ vững quan điểm.
– Ừ, thôi, uống nốt rồi ngủ đi, sáng mai còn qua nhà Trang. Quên, nói đến Trang, hay mày tán con bé đi.
– Mày dở hơi à, ấm đầu à.
– Không được à.
– Nó thì như bà chằn, lúc nào cũng sai tao việc này việc kia. Nhà nó thì giàu, nhà tao thì nghèo, nghĩ đến là thấy chả có hi vọng với tương lai gì hết rồi.
– Ơ thế mày chưa thấy nhà giàu lấy nhà nghèo bao giờ à. Tao nói mày nghe, không có nghề gì ngon bằng nghề lấy vợ giàu – tôi trêu.
– Thôi thôi, lấy nó về tao phải đội nó lên đầu. Không chừng sau này làm ô sin cho nó ấy.
– Haha, đùa thôi, nhưng cứ suy nghĩ về lời tao nói đi, tao cũng muốn tốt cho anh em thôi. Với lại nhà cái Trang nó cũng không phải giàu mà chảnh đâu.
– Làm ơn, đừng rắc vào đầu tao lòng tham được không mày. Uống đê.
– Ờ – cười.
Sáng hôm sau tôi cùng thằng Quân đến nhà Trang. Vào đến nhà thì có mấy bác lớn tuổi đang ngồi cùng bác Tuân và bà nội của Trang
– Dạ con chào bà, cháu chào các bác các chú.
– Cháu chào bà, chào các bác ạ – Quân nói.
– Tùng với Quân vào đây ngồi đi cháu. Giới thiệu với mấy bác mấy chú đây là bạn của cháu Trang.
– Thế à, trông anh nào cũng đẹp giai sáng sủa. Bố nó không chọn lấy 1 anh về làm rể.
– Dạ chọn rồi đấy bác – bác Tuân tươi cười.
– Tùng, lại đây ngồi bà nói cái này – bà nội Trang gọi tôi lại ngồi cạnh.
– Dạ, bà dạo này khỏe không ạ.
– Bà khỏe, cháu dạo này đẹp trai ra đấy – bà nắm chặt lấy tay tôi và thì thầm. Mọi người thì vẫn nói chuyện bình thường – thế 2 đứa định bao giờ cưới?
– Dạ – tôi ngượng ngùng cười – bà ơi bọn con còn trẻ mà bà.
– Mau mau cưới đi nha, để bà còn bế chắt chứ.
Tôi gãi đầu.
– Ngại à, có gì khó nói thì cứ nói với bà. Cái Trang nhà bà nó được chiều nên nhiều lúc nó tiểu thư lắm. Nên có làm sao để còn nói bố mẹ nó dạy.
– Dạ không có đâu bà, Trang đối với con ngoan lắm, bà không phải lo.
Lát sau Trang đi từ trong bếp ra thì thầm vào tai tôi và bà
– Anh với bà đang thủ thỉ cái gì mà thân thiết thế – cười tươi
– À, hỏi thăm sức khỏe thôi. Mẹ với các cô nấu xong cơm chưa con. Đem lên thắp hương cho các cụ đi
– Dạ sắp xong rồi bà. Anh Tùng – Trang vẫy tôi ra ngoài sân.
Tôi đứng dậy đi ra ngoài với Trang
– Có chuyện gì thế?
– Em tưởng anh không đến chứ.
– Không thích anh đến à, đi về vậy.
– Ơ kìa, em nói đùa thôi.
– Mà hôm nay là bố em mời anh chứ em có mời anh đến đâu nhỉ, mọi lần cũng thế mà. Ủa mà bảo anh cái gì?
– Chiều anh đưa em đi có việc 1 chút nhé.
– Đi đâu?
– Lúc đi rồi biết, hì.
– Đừng bảo qua biên giới nha.
– Được thế thì tốt, thôi vào đi anh, cơm nước sắp xong xuôi rồi.
– Có vậy thôi mà cũng gọi ra tận ngoài này, làm màu quá đấy.
– Em thích thế, hehe.
Tôi vào trong nhà, lát sau dọn cơm ra ăn. Cũng chè chén với mấy ông bác của Trang, cũng may là bác Tuân chỉ giới thiệu là bạn của Trang, chứ chưa hẳn giới thiệu là người yêu. Họ hàng cô bác nhà Trang có vẻ vui. Cuối bữa thì ai cũng lâng lâng, bác Tuân quay sang tôi và nói.
– Tùng này, bác có mỗi đứa con gái thôi đấy.
– Dạ.
– Bác … chỉ nói thế thôi – cười.
Đúng là, toàn chơi đòn tâm lí thế này thì ai chịu nổi. Giờ mà nói trước mặt bố mẹ Trang, họ hàng cô dì chú bác nhà cô bé rằng mình không yêu Trang, khác nào bôi tro trát trấu vào mặt cả 2 bác. Tôi cũng chỉ biết cười trừ cho qua. Ăn cơm xong thì mọi người đi nghỉ hết, Quân xin phép về trước còn tôi thì ở lại đợi Trang. Lát sau cô bé cũng Trang điểm xong.
– Đi đâu đây?
– Đi công viên đi anh.
– Gì cơ, yêu nhau đâu mà vào công viên.
– Anh thật là … người này yêu người kia là được rồi.
– Không anh không đi công viên đâu.
– Thế thì đi uống cafe đi.
– Quán cũ à.
– Vâng, đi thôi anh.
Suốt quãng đường đi cô bé vui vẻ liến thoắng cái miệng, nói liên tục.
– Anh này, hôm nào em mua đồ sang anh dạy em nấu ăn nha.
– Dạo này anh bận lắm.
– Anh thì lúc nào cũng bận.
– Mà anh này, anh đã bao giờ nghĩ người anh cưới không phải người anh yêu chưa?
– Em lại lảm nhảm tưởng tượng ra chuyện gì thế.
– Thì em đang hỏi anh mà.
– Chịu, không biết.
– Đúng là ông già khó tính, nhiều lúc thì vui vẻ sao nhiều lúc ghét thế không biết – lẩm bẩm.
– Anh nghe thấy đó nha.
– Em cố tình nói cho anh nghe thấy mà. hì hì – cô bé bất ngờ dựa đầu vào vai tôi và ôm lấy tôi từ phía sau.
Suốt quãng đường từ đó cho đến quán cafe cô bé cứ ngồi như thế. Vẫn ôm chặt lấy tôi, không nhúc nhích.
– Này, đến nơi rồi, ôm mãi không thấy nóng à.
– Hì – Trang nhanh nhảu nhảy tót xuống.
Gọi đồ uống xong xuôi, bỗng nhiên không khí yên lặng hẳn đi. Tôi chủ động phá tan cái không khí đó
– Tít này, em thấy thằng Quân thế nào.
– Cái ông gà mờ ấy hả, em thấy bình thường. Sao anh?
– Anh đang hỏi là phẩm chất với nhan sắc ấy.
– Ý anh nói là độ đẹp trai với tính cách á.
– Ừ, được không?
– Cũng không hẳn đẹp trai, mà xấu trai thì cũng không phải, có điều hơi đen, chịu đầu tư mấy chục triệu đi tắm trắng có khi lại thành hot boy. – cười lớn – Còn phẩm chất thì ngoan.
– Mỗi ngoan thôi à, nhưng tóm lại là được đúng không.
– Vâng, dạo đầu trông lem nhem, đợt này chắc ở với anh nên ăn mặc cũng bảnh rồi.hì
– 2 đứa yêu nhau đi.
– What? Anh bị làm sao đấy. Tự nhiên xúi người yêu mình đi yêu người khác, mà lại là bạn anh nữa.
– Em yêu anh phí lắm.
Tôi nói dứt câu cũng là lúc Trang im lặng 1 lúc lâu
– Anh này, em đã cố gắng vui vẻ, em thật sự muốn vui vẻ. Nhưng thái độ của anh từ lúc đi với em đến giờ… em không biết phải nói sao. Anh có cần phải đối xử với em như vậy không. – Trang mếu máo.
– Anh xin lỗi, anh không thể làm gì cho em lúc này được.
– Em chỉ muốn chúng mình vui vẻ, muốn được những hôm ngồi sau xe anh cười đùa, em muốn được anh cõng em đi 1 đoạn đường dài. Em muốn lắm anh ạ. Em đang cố gắng, em vẫn nghĩ những điều cố gắng của em được đền đáp, và bây giờ em vẫn mong nó thành hiện thực. Nhưng chính anh làm em mơ hồ, mơ hồ đến mức hiện tại em không biết em sẽ làm gì với anh, em không biết anh nên nhận điều gì từ e. Em ghét anh lắm, em có nên đối xử tệ bạc với anh không. Em có nên nói với bố mẹ rằng “ anh Tùng không yêu con” hay em phải nói là “ chúng con chia tay rồi”. Em nên làm gì hả anh?
– Anh …
Cô bé lấy tay gạt hết nước mắt!
– Em sẽ giải quyết theo cách của em
– Trang này, anh đã nói với em rồi. Chuyện tình cảm không thể ép buộc được, em đừng làm anh khó xử được không. Còn mọi người xung quanh anh và em nữa, anh có quyền được sống cho anh nhưng anh cũng phải sống vì bố mẹ anh nữa.
– Chẳng lẽ em không thể sao, em có thể làm con dâu tốt. Hay anh chỉ nhìn vào những điều mắt thấy tai nghe, anh có bao giờ hỏi em nghĩ gì, em muốn gì từ anh hay không? Em chưa bao giờ đòi hỏi anh, em cũng không bắt anh yêu em, nhưng anh có biết cứ mỗi lần em định nói ra tình cảm của mình thì anh lại đón đầu và gạt phăng nó đi. Những lúc như vậy em thật sự không biết phải thế nào hết. Anh ác lắm.
– 2 năm không phải là nhiều cũng không phải ít. Anh cảm ơn em vì đã bên cạnh anh những lúc buồn, lúc vui. Anh rất quý trọng điều đó Trang ạ. Anh xin lỗi vì anh đã không đáp lại tình cảm của em.
– Thứ em cần là tình cảm của anh chứ không phải lời xin lỗi. Em không ngờ là anh lại yêu con bé đó, em bị shock thật sự đấy.
– Anh…
– Anh không có gì để nói chứ gì. Em cũng không cần anh phải giải thích, biết đâu đó là tình cảm 1 sớm 1 chiều và có thể kết thúc bất cứ lúc nào. Khi đó hãy nói với em, còn bây giờ em không quan tâm.
– Đúng, vì đó là chuyện riêng của anh, nhưng anh xin em, em hãy cứ là Trang bên cạnh anh bấy lâu nay được không? Chuyện tình cảm để thời gian trả lời đi.
Tôi uể oải về căn nhà quen thuộc với sự mệt mỏi. Tự hỏi cuộc sống là gì chứ, tình yêu là gì chứ. Ai giải thoát cho tôi khỏi mớ bòng bong này đây. Bước vào cửa thì thằng Quân cũng bước ra khỏi nhà.
– Tối mày ăn cơm 1 mình nhé, tao không ăn cơm nhà.
– Đi đâu thế.
– À, đi … với mấy anh em … cùng công ty.
– Ờ, đi đi.
Bước vào phòng ngủ, tôi mở ngăn kéo lấy quần áo đi tắm, hiện lên mắt tôi là những bộ quần áo mà Q.Nga ngày xưa mua, cái tượng mà 2 đứa tô chung màu cũng đã phai đi nhiều. Tôi ngồi bệt xuống đất và lần lượt cầm từng thứ lên 1. Vuốt ve, nhìn ngắm!
– Có lẽ đến lúc tao nhìn chúng mày lần cuối rồi.
Tôi đi lấy 1 cái hộp và cho tất cả những thứ vào đó. Miệng mỉm cười. Dù sao những thứ đó cũng từng là quá khứ của tôi. Tôi không quên được quá khứ, nhưng những kỉ vật này không nên xuất hiện ở cạnh tôi nữa, hơn 2 năm là thời gian quá nhiều khi chúng ở cạnh tôi.
Ở nhà 1 mình cũng chán nên tôi sang nhà Linh Nga, hôm nay cô ấy ở nhà. Tắm rửa xong xuôi tôi tiện tay cầm cái hộp đồ đem ra thùng rác gần đó vứt. Tâm trạng cũng thoải mái được phần nào. Bởi vì tôi nghĩ chẳng có lí do gì những thứ đó được phép hiển hiện trước mặt tôi nữa.
Cưỡi con wave vàng tôi phóng nhanh đến gặp Linh Nga. Thấy cửa phòng mở nên tôi tự tin bước vào từ ngoài cửa, nhưng rồi cái thần thái tự tin bỗng biến mất khi nhìn thấy bố Linh Nga đang ngồi ở bàn máy tính đọc báo.
– Con chào bố… Ơ… Con chào bác.
– Tùng đấy hả – bố Linh Nga quay lại.
– Dạ, bác đến lâu chưa ạ.
– Cũng vừa mới, chiều được nghỉ nên bác ghé xem tình hình thế nào.
– Linh Nga đâu rồi bác?
– 2 chị em nó đi chợ rồi, chắc sắp về rồi.
– Vâng, 2 bác dạo này khỏe không ạ?
– Khỏe, công việc cháu thế nào?
– Loanh quanh thế bác ạ, đợt này cháu đang nghỉ phép mấy ngày.
Đang nói thì Linh Nga cùng Ngọc về.
– Anh, anh đến lâu chưa.
– Em chào anh – Ngọc chào.
Anh vừa mới đến thôi, 2 chị em đi chợ mua được món gì đấy.
– Mấy món linh tinh thôi, anh ngồi nói chuyện với bố đi, em đi nấu cơm.
Tôi và bác trai nói dăm ba câu chuyện, về công việc, về cuộc sống. Lúc sau cả nhà ngồi ăn cơm bố Linh Nga có nói.
– Hôm trước mẹ nói thế 2 đứa đã tính chuyện cưới xin gì chưa?
– Thôi cứ từ từ bố ạ, cái gì gấp quá cũng không hay.
– Cháu còn đang vướng mắc chút công việc nên cũng chưa có thời gian thưa chuyện với bố mẹ cháu kĩ càng được ạ. Bố mẹ cháu thì cũng quý mến em Linh Nga lắm ạ.
– Thật ra thì bố cũng không tính giục 2 đứa, mà mẹ ở dưới quê cứ giục. Nghe đâu là không lấy năm nay thì sang năm Linh Nga không được tuổi.
– Con đang muốn kiếm 1 công việc ổn định đã bố ạ.
– Công việc thì đơn giản, bố nhờ người xin được. Hay là…
– Con muốn tự xin!
– Haizz … Ừ, tùy 2 đứa vậy. Nhưng 2 đứa lớn cả rồi, tất cả mọi chuyện, muốn lâu dài, hãy cứ chân thành và thật lòng, và hãy cư xử với nhau theo kiểu người lớn. Hiểu không?
– Dạ, bác yên tâm đi ạ.
Ăn cơm xong bố Linh Nga ra về, tôi đưa Linh Nga đi dạo
– Em còn mệt không?
– Em khỏi ốm từ hôm qua rồi, giờ còn hỏi.
– Phải hỏi chứ, biết đâu nhớ anh lại ốm tiếp thì sao. Mà lúc tối anh sang, gặp bố em cái giật cả mình. À còn nữa, anh lỡ gọi bố em là “bố” rồi. Làm sao bây giờ.
– Anh nói cái gì mà cứ bố em, em chẳng hiểu gì
– Thì lúc anh sang, anh lỡ mồm nói là “con chào bố” í.
– Ôi trời, thôi từ nay anh gọi là bố luôn đi. Hì.
– Nhưng cứ ngượng ngượng sao sao ấy, tại lúc đó lỡ mồm thôi. Hề…
– Anh ơi, mai em định đi làm, anh cho em đi làm nhé.
– Huyền gọi à.
– Ngày kia khai trương cửa hàng mới rồi, em định qua đó xem có gì chuẩn bị giúp anh chị ấy.
– Ừ, nếu em cảm thấy khỏe rồi thì đi, cố gắng lên nha, nhưng không được làm việc quá sức đâu.
– Vâng, hì.
– Bỏ chuyện công việc sang 1 bên đi, đưa tay đây anh nắm cái nào.
– Em khoác tay anh là được rồi mà.
– Không được.
– Tại sao chứ?
– Thế này nhé. Em có thấy mấy đôi yêu nhau như chúng mình, 2 người đi song song với nhau, con trai rất ít khi nắm tay con gái không. Thường là sẽ cho tay vào túi quần hoặc thả lỏng tay để người con gái khoác tay qua. Em không thấy bất công cho con gái à?
– Anh để ý những điều đó làm gì, miễn yêu nhau là được mà.
– Thực ra những hành động nhỏ như thế ý nghĩa lắm chứ. Em không thấy hạnh phúc khi anh chai mặt để nắm tay em, cười với em, nói chuyện với em. Những chuyện này anh không có rành lắm, nhưng anh sẽ cố gắng để khi đi với em, em cảm thấy an toàn và em thấy hãnh diện khi có anh đi bên cạnh, 1 người dám bày tỏ bằng hành động ở chốn đông người.
– Vâng. Hì, ơ nhưng mà đường này vắng người quá anh ạ, hay là chúng mình ra chỗ đông người đi anh.
– Thôi thôi, anh xin, đưa tay đây nào. Không mấy khi anh làm như thế này đâu, cho nên em tận hưởng đi nhé.
– Em hiểu anh mà. Hì
– Sau này khi nào rảnh chúng mình thường xuyên đi dạo thế này được không?
– Em chỉ sợ anh lại việc việc, rồi lại cắm mặt vào máy tính ấy, lúc đó lại bỏ bê em và các con.
– Yên tâm, khi nào anh là con người của gia đình, lúc đó bản chất đàn ông có trách nhiệm mới trỗi dậy mà. Hề hề
– Anh này!
– Gì em?
– Em yêu anh – thì thầm.
– Có nhất thiết phải nói nhỏ thế không, sao em không hét ầm lên cho thiên hạ họ nghe đi để họ tức chơi.
– Anh thật là …
– Anh nói này, từ nhỏ đến giờ anh không hay bày tỏ tình cảm với người khác. Bố mẹ giáo dục anh nghiêm khắc lắm, nhiều lúc anh muốn nói “con yêu bố mẹ, con thương bố mẹ” nhưng khó lắm, anh không thể nói được. Cho nên em hiểu tấm lòng của anh là được rồi đúng không ?
– Em biết mà. Nhưng nếu ở với em, anh sẽ phải thay đổi. Chịu không?
– Chịu chứ, anh cũng nghĩ là anh sẽ dạy cho con chúng mình nói “con yêu bố mẹ” và khi nào chúng nhớ anh và em chúng sẽ nói “ con nhớ bố mẹ lắm”. Còn nữa, anh sẽ tập nói “ anh yêu em” vào mỗi buổi sáng khi thức dậy và trước khi đi ngủ.
– Đừng có nói trước bước không qua đó nha.
– Cái gì chứ cái này chắc là anh làm được thôi.
Hơn 1 tiếng đồng hồ đi dạo với Linh Nga, tôi đã phấn chấn lên rất nhiều. Cô ấy làm cho tôi tin vào tình yêu này, hi vọng vào nó bởi vì tôi biết chắc. “Dù mối tình này có dài hay ngắn, nếu nó đem đến cho tôi 1 kết cục buồn thì sẽ rất khó để tôi lại yêu 1 lần nữa”
Đưa Linh Nga về nhà, tôi cũng đi về. 11 giờ, trời bắt đầu chuyển sang mùa thu, buổi tối se se lạnh phảng phất đâu đây mùi hoa ngọc lan đầu mùa. Mọi thứ xung quanh dường như chậm lại rất nhiều. Cứ mỗi khi mùa thu đến là tôi lại có 1 chút gì đó man mác, không hẳn là buồn, cái cảm xúc thỉnh thoảng nghẹn ngào lên khi nghĩ về người mình yêu. Dù có nổi da gà lên vì những làn gió se lạnh lướt qua cũng vẫn thấy tim đập nhanh khi mọi thứ đang loạn lên vì nhịp của tình yêu.
Để lại một bình luận