Phần 73
Tôi và Linh Nga thì vẫn vậy, chúng tôi vẫn quan tâm, vẫn chăm sóc nhau, nhưng cả 2 dường như có 1 khoảng cách gì đó khiến cả tôi và cô ấy không thoải mái. Tôi cũng chưa biết sẽ giải quyết thế nào, vẫn đưa cô ấy đi làm, vẫn thỉnh thoảng ghé qua cửa hàng để phụ cô ấy công việc buôn bán. Trên gương mặt Linh Nga vẫn còn đọng chút gì đó lo lắng, bồn chồn.
Một buổi tối đẹp trời, tôi đến cửa hàng Linh Nga lúc cô ấy chuẩn bị đóng cửa, tôi bước vào đã bị lườm ngay 1 cái, đáp trả ánh mắt tôi đứng tủm tỉm cười.
– Anh đưa em về nhé.
– Anh làm gì cả ngày mà không liên lạc với em – hơi dỗi.
– Thì anh bận mà. Em đang giận anh hả?
– Chắc vậy – vẫn cố tỏ ra cứng rắn – Theo lẽ thông thường là anh phải chủ động gọi cho em chứ, đằng này … – thở dài – hay anh đang trả thù em.
– Ơ – tôi ngạc nhiên- trả thù gì chứ?
– Thì trả thù cái vụ cho anh đứng ngoài cổng bị muỗi đốt – nói nhỏ lẩm bẩm.
– Haha, ôi trời ơi người yêu tôi, hôm nay không bán được hàng hay sao suy diễn lạ lùng thế này.
– Có anh mới lạ í, có người yêu mà chẳng quan tâm gì, em đi đâu làm gì, có khi ngoại tình anh cũng chẳng biết.
– Mẹ ơi, mẹ đến cứu con. Con chắc chết quá.
– Anh đừng có gọi mẹ, anh chưa thấy em như thế này bao giờ hả. Từ nay trờ đi, anh không quản em, thì em sẽ quản anh. – mặt nghiêm nghị
– Được thế thì còn gì bằng – tôi cười tươi.
Ngọc về quê nên tôi đưa Linh Nga về nhà tôi cho yên tâm, thằng Quân thì vẫn chưa thấy về.
– Em đi tắm đi rồi vào phòng anh mà ngủ, quần áo em xem ở ngăn dưới cùng tủ áo của anh ấy, hôm trước giặt xong anh gấp bỏ trong đó
– Vâng, mà anh ngủ với em hả.
– Lại chẳng? – tôi trêu
– Như mọi lần á
– Ừ.
– Nhưng bây giờ trời lạnh lạnh rồi, anh nằm dưới đất sao được, hay em sang phòng bố mẹ ngủ nha.
– Nhưng anh thích thế, thôi đi tắm nhanh đi rồi còn đi ngủ, anh cũng mệt lắm rồi.
Lát sau Linh Nga bước ra, mùi hương thoang thoảng của sữa tắm, hòa quyện vào thời tiết mát mẻ se lạnh lại làm tôi rạo rực. Tôi đã vào phòng chuẩn bị chăn màn, tôi nằm dưới đất, còn cô ấy nằm trên giường. Đang nằm nghịch điện thoại thì Linh Nga cúi sát mặt xuống mặt tôi.
– Anh!
– Ừ, sao thế? – tôi trố mắt
– Để em quyến rũ anh thử xem sao nhé!
– Hả – tôi tròn mắt nhìn Linh Nga.
Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi không chợp mắt rồi cười 1 cái rất bí hiểm
– Có … có được … không? – tôi ấp úng
– Anh đang nghĩ cái gì thế?
– À thì về … ngôi nhà và vài đứa trẻ.
– Trời, nhìn mặt anh kìa, ngây ngô buồn cười quá – cười.
– Ơ thế ý của em là gì?
– Quyến rũ với em là làm cho anh động lòng, chứ ai nghĩ như anh đâu, tại vì anh hay không quan tâm em, chẳng mấy khi chủ động nói nhớ em, yêu em gì cả.
– Em vẫn biết anh khô khan từ xưa còn gì!
– Biết là thế nhưng anh cũng nên hiểu tâm lí con gái, anh chưa nghe câu con gái yêu bằng tai bao giờ à. Cái này không được chối nha
– Ừ thì … anh sai. Từ từ để anh sửa. Mà này, em nằm xuống đây 1 lúc đi – tôi nói Linh Nga xuống nằm cạnh và gối đầu lên tay, phảng phất mùi hương của tóc Linh Nga
– Nằm yên nhé, để anh ngửi mùi tóc em chút.
– Sao lại thế?
– Anh thích thế, khó nói lắm, không hẳn vì mùi thơm mà vì anh muốn mỗi khi nằm với anh em cũng gối đầu lên vai hoặc lên tay anh như thế này
– Em cũng muốn tựa vào anh như thế này, chỉ sợ anh ghét em lúc nào anh lại đẩy em ra thôi
– Anh đâu có hâm, có người yêu vừa xinh vừa ngoan tội gì không hưởng thụ.
– Anh này, anh biết sao lúc nãy em làm thế không?
– Làm gì cơ?
– Thì quyến rũ anh ấy.
– Sao anh biết được, em có âm mưu gì à?
– Có chứ – cười nhẹ.
– Sao em không làm cho trót đi – tôi trêu.
– Em đang nghiêm túc đấy – nhẹ nhàng- thật ra em cũng muốn.
– Hả, em muốn à – tôi sửng sốt.
– Không, anh từ từ để em giải thích, thứ em muốn không như anh nghĩ trong đầu đâu.
– Thế là sao? khó hiểu quá.
– Thật ra em cũng muốn … anh và em … chúng ta làm chuyện đó. Trong đầu em đã hiện lên cái suy nghĩ rằng nếu làm như thế, em sẽ giữ được anh lâu hơn, anh sẽ phải có trách nhiệm với em hơn. Nhưng mà em nghĩ lại rồi.
– Haizz, sao em lại có suy nghĩ như thế chứ?
– Vì em muốn anh là của em mà – cười.
– Anh nghĩ là hãy giữ cho nhau đến chừng nào có thể – tôi nháy mắt.
– Khiếp, nói giữ cho nhau mà nháy mắt ẩn ý thế kia.
– Em suy diễn đấy chứ, anh trong sáng mà – mặt tôi tỉnh bơ.
– Vâng, trong sáng mà lúc nãy mắt sáng lên như 2 viên bi ve.
– Cái đó là bản năng, không phải bản chất, em phải phân biệt được chứ, yêu anh bấy lâu không biết bản chất của anh à
– Thôi thôi, cái đó em biết rồi – cười.
– Đúng bố dạy văn có khác, kiểu gì cũng nói được.
– Vậy mà thỉnh thoảng cũng có người làm câm lặng đấy thôi – tôi trêu.
– Tại anh không đối xử tốt với em đấy. Dạo đầu nhận lời yêu anh em cũng sợ lắm, sợ anh sở khanh này, lăng nhăng này, bạo lực này, không galant này. Cũng may ông trời thương, hì, giờ thấy may mắn hơn rồi.
– Anh nhớ lại cái đợt mới gặp em, hồi đó sao chúng ta lại đối xử với nhau vậy nhỉ – cười.
Linh Nga cũng cười lớn, bởi vì đã từng là kẻ thù của nhau, hành hạ nhau, đối xử tệ với nhau. Ngẫm lại cũng thú vị…
– Chả ai như anh, suốt ngày gọi điện đòi tiền em.
– Ơ thế không đòi nhiều thì làm sao mà yêu nhau được, phải lấy cớ để gặp chứ.
– À ra vậy, hóa ra anh thích em trước phải không? – hí hí.
– Ơ thế ai uống bia say rồi nói ” em thích anh mất rồi”, ngại thế chứ lại.
– Thế ai bảo là “em làm người yêu anh nhé”
– Đàn ông con trai phải chủ động chứ, em không thấy là điều hiển nhiên à.
– Cũng phải, nhưng mà em yêu người yêu em lắm – Linh Nga vòng tay qua ôm bụng tôi.
– Anh cũng yêu cái đồ cứng đầu này lắm.
– Anh dạo này uống nhiều bia hay sao ấy, bụng to lên rồi này, để em xoa bụng cho anh nhé.
– Thích thế, lâu lắm rồi không được ai xoa bụng cho – tôi lỡ miệng.
– Ơ, lâu lắm rồi là … sao?
– À, thì anh toàn tự xoa bụng ấy mà.
Chắc cô ấy cũng đoán được phần nào, cô ấy không nói gì nữa. Q.Nga ngày xưa hay xoa bụng cho tôi lúc tôi ăn no, lúc tôi giả vờ đau bụng. Linh Nga miệng thì lẩm bẩm vài câu hát, tay thì xoa bụng cho tôi. Linh Nga à, đôi khi em làm anh lặng người đi bởi vì bản thân anh chưa làm gì được cho em, chỉ để lại cho em những suy nghĩ, tâm tư. Em tủi thân anh cũng không biết cách an ủi vì anh khô khan. Anh hứa sau này anh sẽ cố gắng bù đắp cho em. Em hãy cứ là người đi cùng với anh hết con đường này nhé!
– Anh này, anh lên giường nằm với em đi, dưới này lạnh lắm.
– Anh sợ đêm anh ngủ mơ, sờ soạng lung tung. Hehe.
– Thì cứ lên nằm với em, đêm có làm gì thì em đạp anh xuống.
– Trời, sao em nỡ …
– Hì, em xoa bụng cho anh lúc nữa rồi em lên nằm, anh ngủ đi. À ơi, à ơi, anh ơi …
– Thích nhỉ, giờ lại được người yêu ru ngủ.
– Anh nhắm mắt vào đi.
Tôi cũng đành lòng nhắm mắt, Linh Nga gối đầu lên tay tôi nằm, vừa xoa bụng vừa hát, được 1 lúc thì cô ấy ngủ luôn. Thế mà bảo ru ngủ mình. Tôi nhẹ nhàng bế Linh Nga lên giường rồi đắp chăn cho cô ấy. Tôi thích nhìn Linh Nga ngủ lắm, ánh mắt yên bình đến kì lạ, giá như tối nào tôi cũng được nhìn thấy cô ấy ngủ thì mọi suy nghĩ mọi buồn phiền cũng vơi bớt đi phần nào.
Còn gì hạnh phúc hơn khi được vuốt tóc em mỗi khi em ngủ, vỗ về em mỗi khi em giật mình, ghé sát vào môi em mỗi khi em nhắm mắt nhưng không dám chạm môi vì sợ em tỉnh giấc. Mỗi lúc như vậy tôi lại ngồi ngẩn ngơ ngắm nhìn khuôn mặt hiền lành, xinh xắn ấy một lúc lâu. Đợi Linh Nga ngủ say tôi cũng xuống dưới đất nằm ngủ.
Để lại một bình luận