Phần 49
Vào đến nhà, mời cô ta ngồi xuống.
– Uống gì không?
– Em uống gì cũng được.
Tôi vào tủ lạnh rót ra cốc nước cam đem ra cho cô ta
– Anh vẫn ở 1 mình à, hay cả cô bé bán hàng kia ở cùng anh?
– Ở 1 mình thì sao? Ở cùng thì sao?
– Em hỏi thế thôi, anh vẫn chẳng bỏ được cái tính lạnh lùng như ngày xưa.
– Có vấn đề gì nói luôn đi, tôi không có nhiều thời gian!
– Thật ra, hôm nay em đến đây, em chỉ muốn nhìn thấy anh, nói chuyện với anh.
– Cô bảo có thứ gì cho tôi xem cơ mà?
Cô ta rút ra trong túi 2 tờ giấy và đặt lên bàn
– Đây là 2 tờ giấy rất quan trọng đối với bản thân em, ngay lúc này. Anh xem đi
Tôi nhấc tờ giấy lên, được đặt bên trong 1 cái phong bì cẩn thận. Mở ra bên trong thì…
– Đây là bức thư duy nhất và bức thư đầu tiên anh viết bằng tay cho em.
Cần bức thư trên tay, thật sự tôi vẫn còn nhớ những câu những chữ mà ngày xưa tôi đã viết, trong người cũng có chút xúc động vì những gì ngày xưa tôi đã làm, tôi đã hết mình cho 1 tình yêu, cho cô ta. Nhưng rồi tôi chợt nhật ra, quá khứ chỉ để nhìn lại, và hiện tại tình yêu đó đã chết, tôi không tha thứ cho người đã từng dẫm đạp lên tình yêu của tôi!
– Cô giữ lại làm gì? Giờ nó quan trọng với cô chứ có quan trọng với tôi đâu?
– Anh xem nốt tờ giấy còn lại đi.
Tôi xem nốt tờ giấy còn lại thì đó là 1 tờ giấy xét nghiệm. Tôi hơi giật mình, cũng có chút gì đó rất khó nói
– Tôi tưởng cô khỏi rồi, sao giờ lại sang độ 2?
– Em không biết, em đã gục ngã,và em cố gắng nhưng mọi chuyện với em dường như chấm hết rồi. Chắc có lẽ đây là quả báo – cô ta có vẻ thoáng buồn.
– Cô không định điều trị à?
– Có, nhưng chẳng biết kết quả thế nào – thở dài.
– Có bệnh thì phải vái tứ phương, đáng lẽ ra cô không nên thi vào công ty tôi làm gì, dành thời gian mà điều trị. Cô đâu có thiếu tiền? Đi làm làm gì cho vất vả.
– Bây giờ em chỉ muốn làm những gì em thích, nhìn những gì em muốn nhìn thôi!
Tôi bối rối, bây giờ cũng chẳng biết phải động viên cô ta làm sao. Thực ra khi còn yêu tôi, tôi đã biết cô ta bị bệnh tim từ nhỏ. Trong những năm đó thì cô ta cũng có những lúc ốm vặt, cũng phải chuyền, cũng đi khám định kì, bệnh tim không bị ảnh hưởng gì, chứ không phải nói là nhẹ. Chỉ là tạng người cô ta hơi yếu thôi. Hôm nay nhìn cái giấy suy tim độ 2 tôi giật mình.
– Thật sự nếu được sống tiếp, thì em là người may mắn, em cũng không biết em sống được bao lâu nữa.
– Nói vớ vẩn, cô nói đến chuyện chết chóc làm gì!
– Em không đùa. Thứ mà em đưa cho anh em đã đưa rồi. Bức thư đó, em không thể tự tay hủy nó đi được, em không đủ can đảm để làm việc đó. Hồi còn yêu nhau lúc nào anh cũng che chở cho em, anh ít nói nhưng em cảm nhận được những gì anh dành cho em. Bây giờ em xin anh, em van anh, anh hãy để cho em được nhìn anh, đừng hắt hủi em như vậy. Em biết em có lỗi, nhưng thật sự đây là điều em muốn làm bây giờ, em không cần anh phải yêu em, không cần anh phải quan tâm đến em nhưng anh hãy bình thường với em như 1 người anh, 1 người bạn được không? – cô ta khóc đẫm nước mắt.
– Cô li dị được mấy tháng rồi?
– Sao anh biết em li dị – cô ta hơi giật mình.
– Tôi cũng mới biết thôi, cô lấy thằng đó ngay từ sau khi bỏ tôi. Mới li dị rồi đúng không?
– Được 3 tháng rồi anh ạ, hắn ta…
– Thôi thôi, tôi không quan tâm đến thằng đó, nó chả là cái quái gì mà tôi phải quan tâm. Cô không phải nói. Thế giờ bệnh tình như thế, cô định điều trị thế nào?
– Chắc là phẫu thuật anh ạ, nhưng em không biết tỉ lệ thành công là bao nhiêu phần trăm.
– Gì thì gì cũng phải chữa đi, còn tôi, cô đã chết trong tôi từ lâu rồi, giờ trong suy nghĩ của tôi cô chỉ còn là cái bóng. Cho nên nếu muốn làm việc gì hẳn hoi với tôi thì tốt nhất là bây giờ tập trung chữa bệnh đi. Tôi cũng không muốn nhìn thấy cô thê thảm như thế này đâu?
– Sống với chết mong manh lắm, em không hề có ý gì, em chỉ muốn quãng thời gian còn lại em được nhìn anh được thấy anh thôi.
Tôi im lặng không nói gì. Nhìn cô ta cũng thảm, người gầy rộc đi vì bệnh, mặt thì không trang điểm. Trong tôi cũng có chút động lòng và thương cô ta. Dù gì thì cũng yêu nhau mấy năm, giờ nhìn cô ta khổ sở thế này tôi cũng thấy tội lắm.
– Em đi về đây, anh giữ lại bức thư dùm em – cô ta cầm túi đứng dậy.
Đi ra đến cửa tôi gọi với lại
– Này?
– Gì vậy anh – cô ta ngoái lại
– Về nhà ăn uống cho đầy đủ, thuốc men đều đặn vào, nghĩ ít thôi. Tôi sẽ suy nghĩ về lời đề nghị của cô
– Vâng – cô ta nhẹ nhàng và không thể giấu được sự buồn bã qua câu trả lời. Cô ta quay lưng đi về, để lại tôi ngồi bần thần.
Vì sao chứ? Trong đầu tôi hiện lên bao nhiêu câu hỏi, hiện lên bao nhiêu băn khoăn. Tôi cảm thấy thương cô ta, 1 sự thương hại vô cùng lớn. Nhưng trong lòng tôi chưa đủ bao dung, chưa thể bỏ lòng tự trọng để tha thứ cho cô ta. Những gì cô ta đã làm với tôi, nó đã hằn lại trong tim tôi những vết cắt, những vết sẹo mà khó có thể bỏ đi được.
Cuộc sống là thế, tôi đã từng nghĩ tôi may mắn khi không phải lấy cô ta, đó thực sự là 1 suy nghĩ chủ quan và có phần thiên theo lí trí. Thế rồi tôi cũng phải dần định hình lại bản thân mình ngay lúc này. Tôi yêu Linh Nga, thật sự và rất rất nhiều, yêu cái cách mà cô ấy yêu tôi, không cầu kì, không đòi hỏi. Linh Nga là con người hiểu chuyện, là 1 người tâm lý, đôi khi chỉ có 2 đứa với nhau tôi cảm nhận được rằng Linh Nga quan tâm đến tôi lắm…
Để lại một bình luận