Phần 20
Đang nghĩ lung tung thì.
– Anh Tùng, đi về nhà anh định để tôi đi tay không à?
– Ơ chả tay không thì cầm theo cái gì?
– Ghé vào kia tôi mua ít hoa quả, đúng là tồ.
– Ờ nhỉ, trông mặt ngộ ngộ thế kia mà biết điều phết.
– Nói câu nữa tôi cho anh về 1 mình đấy.
– Hề, trêu cô tí cho có không khí.
Tôi dừng lại 1 quán hoa quả để cô ta lựa. Cô ta mua được ít măng cụt và 1 kg nho. Nhìn cách lựa đồ thì trông cũng có vẻ đảm đấy.
– Anh lai tôi qua chợ mua ít đồ nữa.
– Hả mua gì lắm thế, ăn đống hoa quả này no rồi.
– Tôi mua là tốt cho anh, mà sao anh nói nhiều thế nhỉ. Đi mua đồ tươi về tôi làm mấy món.
– Ờ, cũng phải, ở nhà tôi toàn đồ đông lạnh.
– Anh thì cứ ậm à, ậm ờ. Muốn đẹp cái mặt anh thì nghe lời tôi đi.
– Rồi rồi, đúng là phụ nữ, yêu sách đừng hỏi.
– Anh lẩm bẩm cái gì đấy, tôi nghe thấy hết đấy nha.
Tôi lại lai cô ta ra chợ mua thêm 1 ít thịt, trứng, mấy đồ linh tinh, thêm 1 con cá nữa.
– Đủ rồi đấy, đi thôi.
– Ờ, mà hết nhiều tiền không, tí tôi trả cô.
– Đi đi, nói nhiều, anh chỉ nghĩ đến tiền thôi à?
– Không, chỉ là tôi áy náy với cô thôi.
– Để lúc khác đi, lúc nào tôi cũng thấy anh đùa đùa cợt cợt, chuyện của anh cứ như chuyện của hàng xóm ấy nhỉ, biết thế tôi chẳng giúp anh.
– Trót rồi thì giúp tôi đi, hề hề…
Tôi chở cô ta về đến nhà, vào trong thang máy có tôi với cô ta, tôi bất thình lình quay sang và vỗ vai cô ta
– Này cô
– Anh làm gì vậy, làm tôi giật cả mình
– Tí lên nhà tôi ấy, cứ bình thường nha, bố mẹ tôi dễ tính lắm
– Chẳng bình thường thì có vấn đề à, anh toàn nói những câu dở hơi.
– Thì tôi cứ nói thế cho chắc, không thừa đâu
– Nhưng mà tôi cũng run run thật, thôi tôi đi về đây, không vào nữa đâu, anh lo nha.
– Ơ kìa, giúp tôi thì giúp cho trót đi.
Tôi quay mặt sang cô ta, 2 tay đưa lên má và quay mặt cô ta nhìn vào mặt tôi và nói
– Bình tĩnh, bình tĩnh…
Cô ta mở to mắt lên và nhìn tôi trong vòng mấy giây. Mặt đỏ lên, bất chợt quay mặt đi chỗ khác để hất tay tôi ra
– Anh lợi dụng tôi đấy à.
– Không, tôi chỉ trấn tĩnh cô thôi mà, lên tới nơi rồi, đi thôi.
Cô ta lẽo đẽo xách đồ theo tôi
– Nặng không, đưa tôi xách đỡ.
– Không cần, lên đến nơi rồi hỏi nặng không, anh tốt bụng quá nhỉ.
– Hì, tại tôi quên.
Bước vào nhà thì bố tôi đang ngồi ở phòng khách
– Cháu chào bác ạ.
– Ừ, vào nhà đi cháu. – bố tôi hơi ngạc nhiên vì người dẫn về không phải là Trang.
– Bố mẹ lên lâu chưa, mẹ đâu rồi ạ
– Mẹ đang thu dọn trong phòng ấy.
– Phòng nào ạ.
– Thì 2 phòng ngủ của bố mẹ với của khách chứ phòng của anh ai dám động vào
– Vâng. – Tôi quay sang Linh Nga và nói – Em vào nhà ngồi đi, đưa đồ anh xách cho.
Cô ta nghe thấy tôi nói vậy liền nguýt tôi 1 cái. Rùng cả mình.
– Về rồi đấy à Tùng- mẹ tôi lững thững đi ra
– Cháu chào bác ạ – cô ta nhẹ nhàng chào mẹ tôi
– Ừ, vào nhà ngồi đi cháu. – mẹ tôi cũng hơi giật mình
– Dạ, để cháu đem đồ vào bếp rồi nấu cơm luôn, cũng muộn rồi ạ.
– Ừ, mà ngồi uống cốc nước đã rồi làm cháu. Thằng Tùng, mày bắt con bé nó tay xách nách mang thế kia à, xách đồ vào bếp nhanh
– Vâng, đã bảo đưa anh xách cho mà cứ ương. – tôi lên giọng.
– Thôi đi ông tướng, mẹ biết thừa tính mày thế nào rồi.
Tôi xách hộ cô ta ít đồ vào trong bếp và cô ta cũng đi theo. Vào đến nơi tôi thì thầm.
– Này, xưng anh với em đi, không xưng là không được đâu. Tôi biết cô khó chịu nhưng giúp tôi vậy, thế nhé.
– Vâng – cô ta nhỏ nhẹ.
Sao tự nhiên cô ta vâng 1 cái làm tôi tỉnh cả người, nhìn mặt mũi hiền lành, có đến nỗi nào đâu nhỉ. Giá mà lúc nào cô cũng hiền lành nghe lời thế này có phải tốt không.
Đang ghé đầu thì thầm vào tai cô ta thì mẹ tôi lù lù đằng sau vỗ vai tôi
– Đi ra ngoài, để đấy cho mẹ. Mà đi tắm đi, thì với chả thầm.
– Ui giời, mẹ làm con giật cả mình. À mà đây là Linh Nga mẹ ạ.
– Cái gì – mẹ tôi sửng sốt
– Cháu tên là Linh Nga ạ – cô ta lên tiếng
– À, ừ. Cháu mua những cái gì đấy.
– Dạ, cháu mua ít đồ làm nem với nấu canh chua thôi ạ.
– Thế à, để bác phụ. Ơ hay cái thằng này, đứng ngẩn tò te ra đấy à, đi tắm đi nhanh.
– Từ từ đã mẹ, rối hết cả lên.
Tôi lịu bịu đi ra ngoài, mà không biết để cô ta nói chuyện với mẹ tôi có ổn không. Lỡ lộ ra cái gì thì toi cả 2 đứa. Tôi đi tắm, vừa lo vừa sợ, bật nhỏ nước để nghe bên ngoài xem 2 người nói chuyện gì. Nhưng đời không như là mơ, vừa cởi cái áo ra xả nước xuống người thì nhớ ra là quên không đem quần áo vào thay.
– Mẹ ơi.
– Cái gì đấy?
– Mẹ lấy hộ con quần với áo, con quên không đem vào.
– Mày đúng là… đầu óc mày để đi đâu vậy. Tay mẹ đang rửa cá. Để mẹ bảo Linh Nga nó vào phòng lấy cho
– Thôi thôi, đừng mẹ ơi, rửa tay rồi lấy cho con đi.
– Thôi thôi cái gì, cháu vào phòng nó, phòng kia kìa, lục ngăn để đồ trong tủ của nó lấy quần áo cho nó dùm bác, bác vừa gấp gọn vào rồi đấy, ở bên dưới ngăn treo quần áo đi làm ấy.
Mẹ ơi là mẹ, chết mất thôi, mẹ làm con chui vào đâu cho hết ngại đây. Đang ngồi bệt 2 tay trong nhà tắm thì cô ta gõ cửa
– Quần áo anh này.
Tôi mở cửa ra thì cô ta nhắm mắt quay đi chỗ khác nhưng vẫn ti hí mắt.
– Không phải khoả thân hết đâu mà nhắm mắt, mở mắt ra coi – tôi nói
– Thằng này lắm chuyện, đi tắm đi – mẹ tôi quát.
Tôi cầm bộ quần áo rồi cô ta lẳng lặng đi ra chỗ mẹ tôi nấu cơm. Khép cửa vào, lấy quần áo ra để treo lên. Mở ra thì kẹp bên trong cái áo ngắn tay và cái quần ngố là cái quần xì doreamon của tôi. Thôi bỏ mẹ tôi rồi. Cái quần này tôi mua lâu lắm rồi ở chợ sinh viên nhưng chưa mặc bao giờ. Quần nam nhưng nó loè loẹt quá nên vứt 1 chỗ. Bao nhiêu cái mà sao cô ta lại chọn đúng cái quần này không biết. Hay là cô ta chọn nhầm ngăn để đồ vì tôi để cái quần này ở 1 ngăn riêng.
Giời ạ, đúng là không cái dại nào bằng cái dại này. Cô hơi bị được đấy. Xấu hổ chết mất. Cái đồ này sao lúc thì ngoan mà lúc cứ ngầm ngầm chơi mình 1 vố thốn hơn hoạn thế này hả giời. Thôi kệ, đằng nào cũng thế rồi, mà giờ cũng chẳng bảo cô ta lấy cho cái khác được. Mặt dày lên 1 tí vậy. Tắm xong tôi bước ra, coi như không có chuyện gì. Chạm ngay ánh mắt cô ta liếc liếc lại tôi, miệng thì cứ tủm tỉm cười. Tôi đang định lại gần cô ta thì mẹ tôi quát.
– Ra ông đồ ông í hỏi cái gì kìa Tùng, mà sao mày cứ lởn vởn ở đây làm gì thế, ra ngoài cho mẹ nấu cơm.
– Vâng.
Ra bên ngoài thì bố tôi hỏi:
– Mua iphone cho bố chưa, sao không thấy nói gì?
– Ui chết, con quên mất, bố nhắc mà con bận quá chưa có thời gian. Hay mai bố đi với con.
– Thôi, lúc nào con rảnh thì đi.
– Vâng.
Tôi ngó vào bên trong thì thấy cô ta với mẹ tôi vừa cười, vừa nấu cơm với nhau trông có vẻ thân thiết lắm.
– Thơm thế mẹ ơi.
– Thơm cũng ngồi ngoài đấy, vào đây vướng chân vướng tay. Nhớ người yêu thì lúc khác. Đang giờ nấu cơm.
Ơ, mẹ cứ thấy gái là đứa nào cũng nhận, cũng vơ vào ấy nhỉ, làm như sắp có con dâu không bằng ấy. Tôi tưởng dẫn Linh Nga về mẹ tôi khó chịu lắm, tưởng mẹ tôi thích Trang, ai ngờ lại suôn sẻ đến thế. Nhưng với tôi thì không suôn sẻ chút nào. Ôi cái quần doreamon. Nghĩ đến là tái hết cả mặt. Lôi điện thoại ra nghịch nằm luôn ra cái ghế ngoài phòng khách. Nằm được 1 lúc thì mẹ tôi với Linh Nga bước ra.
– Thằng này, dậy, khách đến nhà mà cứ nằm ườn ra vậy à – mẹ tôi vỗ mông.
– Từ đã, mà em cười cái gì – tôi ngước mắt lên thấy cô ta đang cười mỉm.
– Dạ, cháu mời bác vào ăn cơm ạ – cô ta nhẹ nhàng.
– Ừ – bố tôi trả lời.
– Không mời anh à – tôi lại trêu.
– Cái thằng hôm nay lắm chuyện thế nhỉ, đi vào ăn cơm. Nhanh.
Tôi và bố tôi đi vào, cơm đã dọn sẵn. Hôm nay thấy có món nem rán và canh cá nấu chua. Mẹ tôi cố tình ngồi cạnh bố tôi để tôi ngồi cạnh cô ta.
– Nay mẹ nấu à, ngon thế.
– Không, Linh nga nó nấu hết đấy, mẹ phụ.
– Không ngờ – tôi quay sang bĩu môi 1 cách ngưỡng mộ.
– Ngờ cái gì, 2 bố con có uống rượu thì lấy ra mà uống, 2 bác cháu mình uống coca.
– Ở đâu để cháu lấy cho ạ. – cô ta nhanh nhảu.
– Đứng dậy rót rượu đi con, còn coca ở trong tủ lạnh ấy cháu.
Tôi đứng dậy rót rượu còn cô ta đi lấy coca. Có vẻ cô ta cũng được lòng mẹ tôi phết. Mà cũng phải, ăn mặc thì không diêm dúa. Nhìn qua thì không sành điệu, ăn mặc bình thường, được cái mặt ưa nhìn bù lại. Dáng dấp thì tạm ổn. Không nuột như mấy em hot girl bù lại được cái cao ráo, 3 vòng cân đối. Mình lại nghĩ bậy rồi, không được, không được. Ngồi vào bàn ăn.
– Cháu mời 2 bác ăn cơm ạ, em mời anh.
– Con mời bố mẹ.
– Ừ, ăn đi.
Công nhận cô ta cũng biết ăn, biết làm, biết cách chế biến. Nói dăm 3 câu chuyện linh tinh mẹ tôi hỏi
– Nhà cháu có mấy anh chị em.
– Dạ, dưới cháu còn 1 trai nữa ạ.
– Thế giờ cháu đang làm gì rồi?
– Dạ cháu đi bán quần áo ạ.
– Mẹ ơi, Linh Nga vừa mới ra trường, chưa xin được việc mới đi bán quần áo.
– Thế à, cháu học trường gì, ngành gì?
– Dạ cháu học tài chính ngân hàng của học viện ngân hàng ạ.
– Tùng, mày xem có chỗ thân quen nào không, xin cho Linh Nga nó đi làm.
– Ơ, bạn con toàn dân kĩ thuật, lấy đâu ra?
– Hôm trước mày chả xin cho cái Trang vào công ty còn gì nữa.
– Đấy là….
– Đấy cái gì, trái ngành tí cũng được, giờ việc khó kiếm. Mày không xin được để mẹ.
– Thôi, cứ từ từ mẹ ạ.
– Cái từ của mày để đến sang năm.
– Dạ, không cần đâu bác, cháu tự lo được bác ạ – cô ta nói.
– Bà cứ từ từ, để chúng nó bươn chải, có khó khăn mới quý cái đồng tiền mình làm ra, phải không cháu.
– Dạ vâng ạ.
– Thế 2 đứa tính bao giờ cưới
– Ơ… Mẹ
– Ơ… – cô ta với tôi cùng Ơ…
– Nói đến cưới là 2 đứa ngẩn hết cả mặt ra thế à, mẹ nói đùa thôi – mẹ tôi cười – yêu nhau cho chán đi rồi cưới, không phải vội
– Vâng, làm con giật cả mình, mà hôm nay mẹ làm sao thế?
– Sao trên giời kia kìa, nói không vội thì cũng không hẳn, nhưng mà cứ bố trí nhanh nhanh cho tôi bế cháu.
Cô ta thì cứ ngồi tủm tỉm cười, trông kiểu ăn uống thì có vẻ con nhà lành đấy. Diễn xuất đạt thế. Đầu tôi thì căng như dây đàn. Sơ hở ra cái gì mà mẹ tôi tóm được thì xong. Tôi với bổ tôi làm mấy chén rượu
– Dạo này bận lắm à con?
– Lúc bận lúc không bố ạ, con đang tập trung giục anh em để làm công trình cho chú Tuân.
– Ờ, cố gắng mà làm.
– Cái ông này, chả thấy ai như ông. Nó làm quần quật còn bảo nó cố, giục nó đi chơi với lấy vợ không giục. Bình chân như vại í.
– Ơ hay, lấy vợ là việc của nó, tự nó điều chỉnh. Giờ nó mà không làm ra tiền xem. Có đứa nào lấy nó không ?
– Bác trai nói đúng đấy ạ, cháu thấy anh í lười lắm, suốt ngày đi chơi, dạo này chểnh mảng công việc. Cháu nói mà anh í không nghe
– Ơ… – tôi ngạc nhiên quay sang nhìn cô ta
– Mày làm cẩn thận không mẹ bảo chú Quang tống cổ mày về quê đấy nha con.
– Mẹ cứ làm như con mẹ không có khả năng ấy, làm đôi công trình ăn nửa năm.
– Đấy là mẹ cứ nhắc thế, nhưng việc quan trọng vẫn là vợ con, để có thủ quỹ nó cầm, chứ mẹ thấy mày tiêu hoang lắm. Cháu nhỉ – mẹ tôi nói với Linh Nga.
– Dạ.
Được lắm, cô định chơi tôi à, dở trò ngoan ngoãn xong chuồn cho bố mẹ tôi tiếc đây mà.
– Cháu mời 2 bác ăn cơm ạ, để cháu đi rửa hoa quả.
– Ăn ít thế cháu, lâu lắm rồi bác mới ăn bữa cơm ngon như thế đấy, lại còn đầy đủ gia đình nữa, sau này có đứa cháu nữa thì tuyệt vời – bố tôi trêu.
Cô ta cười ngượng, đứng dậy đi gọt măng cụt và rửa nho. Đem ra thì mọi người cũng ăn xong. Cô ta thu dọn bát đũa. Mẹ tôi quát
– Thằng Tùng, làm gì có chuyện ăn xong ngồi rung đùi thế, đứng dậy thu dọn bát đũa ra kia cho Linh Nga nó rửa.
– Ơ, nay mẹ toàn quát con vậy.
– Mẹ bảo sao làm thế đi, con trai gì mà lười chảy thây ra.
Tôi thu dọn cùng cô ta. Cô ta đứng rửa bát, tôi bê đống bát bẩn ra chậu rửa, bất ngờ ghé sát lại đầu cô ta. Đang định nói « cô nhớ cái mặt cô đấy » mà ngửi thấy cái mùi thơm phảng phất bay ra từ tóc cô ta. Ấp anh ấp úng nói nhỏ được 1 từ thì quên mất phải nói mấy từ còn lại
– Cô…
– Anh đi ra ngoài đi, để bát đó – lại nhẹ nhàng.
Tôi thu dọn đống lộn xộn trên bàn. Bố mẹ tôi ra ngoài pha nước chè luôn rồi. Ngồi đợi cô ta rửa bát xong, tôi và cô ta cùng ra ngoài phòng khách tiện thể cô ta bê luôn đĩa hoa quả vừa gọt ra.
– Cháu mời 2 bác ạ.
– Ừ, để đó đi cháu. Mà Linh Nga này, cháu thường xuyên qua chăm nom thằng này hộ bác nha.
– Mẹ cứ làm con như trẻ con không bằng.
– Dạ vâng ạ – cô ta cười.
Ngồi xem ti vi 1 lúc thì cô ta nói
– Cháu xin phép 2 bác cháu đi về ạ
– À, ừ, 9h rồi, lai Linh Nga về đi con
– Đợi tí anh vào thay quần áo.
– Quay lại, mặc thế được rồi, mày cứ ra ngoài là phải chỉnh tề à con, có ai nhìn đâu.
Cô ta thì cứ đứng tủm tỉm cười, nhìn thì dễ thương, đáng yêu đấy nhưng mà không tin được cái mặt này.
– Cháu chào 2 bác ạ.
– Ừ, thỉnh thoảng qua chơi nhé cháu.
– Vâng ạ.
Tôi và cô ta đi xuống dưới lấy xe, tôi chẳng nói câu nào. Còn cô ta thì lẽo đẽo theo sau.
– Lên xe đi.
– Thôi để tôi bắt xe ôm về, anh lên nhà đi.
– Cô dở hơi à, đưa đi thì phải đưa về chứ. Lên xe đi.
– Anh còn hằn học tôi nữa là tôi đi bộ về đấy.
– Rồi rồi, lên xe đi.
Cô ta leo lên xe, trên đường đi tôi ngoái lại thì thấy cô ta đang cười. Chắc vớ được cái mặt tôi hằn học cô ta lại càng được thể.
– Cô cười cái gì đấy?
– À, không có gì.
– Gặp bố mẹ tôi vui lắm à.
– Cũng bình thường, bố anh hiền, mẹ anh thì cũng hơi gớm gớm nhưng dễ tính.
– Mơ đấy mà dễ tính, sau này về làm dâu để xem có dễ tính không – tôi buột miệng.
– Hả, anh nói cái gì?
– À, không tôi nói nhầm.
– Kể ra thì bố mẹ cưng anh phết nhỉ, thảo nào thấy anh ngang như cua vậy.
– Cô hơi bị nhầm, còn lâu bố mẹ mới chiều tôi.
– Vâng không chiều * cười *
Cuối cùng đến ngõ nhà cô ta, cô ta bước xuống
– Đến đây thôi nha.
– Tôi cũng chẳng hóng anh đưa tôi vào, có bao giờ anh đưa tôi vào tận nhà đâu – giọng dỗi dỗi
– Tôi đã bảo tôi không phải thanh niên chu đáo mà.
– Thôi, tôi về đây – cô ta vẫy tay tạm biệt và quay mặt đi
– Này, quay lại đây đã
– Cái gì nữa ?
– Cảm ơn cô nha, nay không có cô chắc tôi chết mất
– Không có gì, nhưng anh phải nhớ anh hứa làm cho tôi 3 việc như lúc chiều anh nói đấy
– Ừ, rồi, tôi nhớ mà, thôi cô về đi, ngủ ngon nha
– Vâng, anh về đi, anh chàng doremon – cô ta cười 1 rồi lấy tay bụm miệng
– Cô…
Nói xong cô ta đi thẳng 1 mạch vào bên trong ngõ, tôi chẳng biết nói gì cả. Nói ra thì ngại mà không nói thì tức. Mẹ ơi là mẹ sao mẹ lại để cô ta lấy quần áo cho con không biết. Nỗi nhục này bao giờ mới rửa được đây…
Để lại một bình luận