Phần 25
Bối rối, bâng khuâng là cái cảm giác của tôi lúc này. Tôi không biết phải làm gì cả. Tôi ngồi nhìn Linh Nga ngủ. Bỗng nhiên cô ta bật dậy, trông có vẻ buồn nôn. Tôi ngồi sát lại, quàng tay đỡ lấy cô ta.
– Này, tỉnh chưa.
– Anh lấy hộ em cái chậu đi, em buồn nôn.
Tôi chạy vào nhà tắm lấy 1 cái chậu nhỏ. Nãy cô ta ăn được mấy miếng nên nôn cũng chẳng ra được bao nhiêu.
– Ai bảo uống cho lắm vào cơ – tôi quát.
– Ai bảo anh không thích em – cô ta xua xua tay, mắt vẫn nhắm tịt.
Đúng là chẳng hiểu nổi. Cái giống loài con gái khó hiểu, hâm dở
– Thôi nằm xuống ngủ đi, mai còn đi làm đấy.
– Không – miệng thì vẫn nói nhưng mà mắt thì lim dim mơ hồ.
– Không đi làm lấy tiền đâu ra trả nợ anh.
– Mai em nghỉ làm, em đến nhà anh làm osin cho anh.
– Cái gì vậy trời, thôi ngoan nào, nằm xuống ngủ mai rồi tính – tôi đỡ cô ta nằm xuống, cuối cùng cũng nghe lời, còn tôi thì đi đổ cái đống cô ta vừa nôn ra.
Quay ra ngoài thì lại thấy cô ta ngồi dậy từ lúc nào, mắt vẫn lim dim đảo quanh căn phòng
– Anh bảo nằm xuống cơ mà, nằm xuống ngủ nhanh.
– Em tưởng anh đi mất rồi – trông cái bộ dạng tóc tai bù xù, mắt thì lờ đờ.
– Này, uống cốc nước đi rồi ngủ – tôi pha cho cô ta cốc nước chanh.
Cô ta uống cốc nước chanh và nằm xuống ngủ. Tôi nán lại đợi cô ta ngủ hẳn. Cứ ngồi im như vậy, nhìn cô ta ngủ 1 cách ngon lành tôi cũng thấy vui, chỉ có điều đôi mắt cô ta vẫn buồn buồn, đang định đưa tay lên vuốt tóc thì Nhật và Ngọc lò dò về.
– Anh với anh Nhật về đi, để em trông chị cho.
– Ừ, thế em trông chị dùm anh nha. Anh về đây.
Chào Ngọc, tôi và thằng Nhật ra về. Vừa về đến nhà thì Trang lại gọi điện
– Anh đang ở đâu thế.
– Anh ở nhà.
– Sao anh bảo đi ăn với Nhật.
– Ừ, anh vừa về rồi. Em gọi có chuyện gì không?
– Em nhớ anh thì em gọi không được à – giọng có vẻ dỗi.
– Ôi dào, nhớ ai không nhớ lại đi nhớ anh làm gì.
– Sáng mai anh qua đón em đi làm nhé.
– Mai á, mai anh có hẹn với bạn đi cafe sáng sớm rồi, em tự đi.
– Vâng, em tự đi vậy. Chán anh lắm.
– Thôi, đợt này anh bận, lúc khác anh đưa đi chơi bù. Mà sao hôm nay em bảo đi chơi với bạn
– Đi về rồi anh ạ
– Ừ, thôi ngủ sớm đi mai còn đi làm.
Trang và Linh Nga, 2 người con gái, 2 tính cách hoàn toàn khác biệt nhau. 1 người thì nhí nhảnh, trẻ con, đáng yêu. Còn 1 người thì chu toàn, nết na. Nếu phải lựa chọn thì không bao giờ tôi lựa chọn, tôi sẽ nghe theo tiếng nói từ tận trong thâm tâm tôi 1 lần nữa xem sao. Đánh cược sự lựa chọn để đổi lấy hạnh phúc. Sức khỏe, giàu sang, phú quý, tiền tài, danh vọng, vợ con – tất cả mọi thứ đều quan trọng. Nhưng để có 1 người mà đồng lòng, đồng cam cộng khổ với lúc mình khó khăn mới là điều đáng quý.
Sáng hôm sau tôi chủ động dậy sớm, hôm qua tôi đi xe cô ta về cho nên sáng nay lại phải qua đón cái của nợ kia đi làm. Đến đầu ngõ cầm máy lên gọi điện cho cô ta.
– Alo ạ.
– Dậy chưa ? – tôi hỏi
– Dậy rồi ạ.
– Đi ra đầu ngõ đi, tôi chở đi làm.
– Vâng, anh đợi 1 lúc – giọng cô ta hôm nay nghe có vẻ rụt rè, không biết là cô ta có nhớ gì đến cái chuyện tối qua không !
Đứng ngoài ngõ 1 lúc thì cô ta lò dò bước ra, trông dáng vẻ mệt mỏi, chắc bơ phờ vì vụ hôm qua.
– Anh đợi lâu chưa ?
– Lâu rồi, cô ăn sáng chưa.
– Chưa ạ – cô ta ngại ngùng.
– Lên xe đi.
Tôi lai cô ta đến 1 quán cafe, tiện thể gọi bánh ngọt ra cho cô ta ăn sáng luôn.
– Này, lần sau trước khi đi làm soi gương xem thần sắc nó thế nào, nếu không tốt thì trang điểm vào.
– Làm sao cơ ạ – ngơ ngác.
– Người gì mà chậm hiểu, cứ phải để nói đi nói lại. Tôi bảo cô hôm nay thần sắc không được tốt, ra đường thì trang điểm vào nhìn cho đỡ xấu – tôi nói thế thôi chứ thực ra xấu hay đẹp gì tôi vẫn muốn nhìn cái mặt mộc của cô.
– Vâng, tôi biết rồi.
– Thôi cô ăn đi, nước cam đấy, uống đi. Ăn nhanh rồi còn đi làm.
– Sao lúc nào anh cũng vội vàng vậy, mà anh ăn đi, ăn 1 mình tôi không nuốt nổi đâu.
Tôi và cô ta ăn bánh, uống nước cam với nhau. 1 ngày cũng hơi đặc biệt, 1 người con gái ngồi ăn sáng với mình. Dù chẳng nói với nhau câu nào nhưng tôi vẫn cảm nhận có 1 cái gì đó gần gũi, 1 sự nhún nhường bình yên đến kì lạ khi gần cô ta
– Anh Tùng này – cô ta lấy dĩa chọc chọc miếng bánh và cúi mặt xuống
– Hả, có chuyện gì ?
– Hôm qua, những lời tôi nói với anh … – cô ta ngập ngừng
– Hôm qua hả, cô uống say, không phải để ý đâu.
– Tôi xin lỗi, nếu tôi có lỡ lời gì thì anh bỏ qua cho tôi được không. Không hiểu sao lúc đó tôi lại như thế nữa.
– Lần sau không uống được thì uống ít thôi. Nghe chưa – tôi nhẹ nhàng.
– Vâng – cười.
Ăn xong tôi chở cô ta đến cửa hàng, còn tôi bắt taxi đến công ty. Lúc đi, cô ta còn đứng đợi nhìn tôi lên hẳn xe rồi mới vào. Lên tới văn phòng thì có tin nhắn của thằng Vũ.
– Dạo này chàng đưa đón nàng đi làm cơ đấy. Tao tiết lộ bí mật được chưa.
Tôi cầm máy gọi lại.
– Mày mà hé nửa lời tao đến đốt nhà mày đấy.
– Cái thằng, mới sáng ra đã nói mấy điều xui xẻo rồi. Thế yêu chưa ?
– Yêu, yêu, dẹp mẹ cái chuyện yêu sang 1 bên đi. Mà sắp 1 tháng rồi, mai tao chuyển tiền mày đưa lương cho cô ta nhé.
– Tao tính thế này, tao trả lương cho con bé bằng lương nhân viên của tao, còn lại mày bù vào cho đủ 5 triệu cộng với mày thưởng bao nhiêu thì thưởng. Dù sao con bé cũng giúp tao nhiều việc, nó cũng khéo léo chiều khách biết ăn nói nên vợ chồng tao cũng nhàn.
– Lại chả không, cái loại mua rẻ bán đắt, tao mua cho cửa hàng mày hơn triệu tiền quần áo rồi còn gì. Tiền gốc chắc rẻ bèo.
– Ờ, thôi cứ theo như tao tính đi nha. Chứ bắt mày trả lương cho con bé tao cũng không đành lòng.
– Rồi, thôi nha.
Tôi vừa ngồi làm được 1 lát thì em Trang gõ cửa và đi vào
– Có việc gì mà mò lên tận đây thế nhóc
– Trưa anh đi với em ra ngoài chút nhé
– Đi đâu? Có việc gì à
– Thì có việc mới phải ra ngoài chứ.
– Ừ, đằng nào trưa nay cũng rảnh. Trưa thích ăn món gì anh dẫn đi ăn luôn
– Cứ đi đã rồi tính, hì hì.
Cô bé lò dò đi xuống, tôi thì mải làm đến giờ cô bé gọi đi cùng. Cũng như mọi hôm, ngồi đằng sau mà nói liến thoắng, trưa thì nóng
– Này nhóc, đi đâu đây ?
– Đi đến cửa hàng chị Huyền đi anh
– Hả, sao lại đến đó – tôi ngạc nhiên
– Chị Huyền hôm qua nhắn tin cho em đến, có mấy mẫu quần áo mới về. Có chuyện gì à anh.
– À không.
Thôi chết bỏ mẹ tôi rồi. Giờ mà đến thì kiểu gì Trang và Linh Nga cũng chạm mặt nhau. Mà thôi, cứ đi rồi đến đâu thì đến. Đến cửa hàng bước vào cửa. Linh Nga có vẻ hơi giật mình. Hôm nay không thấy Huyền và thằng Vũ đâu, chỉ có Linh Nga đang ngồi trông hàng
– Em chào anh chị.
– Ơ… Hình như. Anh ơi hình như em gặp chị này ở đâu rồi í. – Trang thì thầm vào tai tôi
– À, uh, là người đâm xe vào mình lần trước đấy. – tôi trả lời qua loa.
– Đúng rồi. Này chị, chị có phải là người lần trước làm chúng tôi ngã xe không. – Trang nói to.
– Dạ, đúng ạ – Linh Nga cúi mặt xuống.
– Chị không được 1 lời hỏi thăm chúng tôi cho hẳn hoi, đi xe thì ẩu. Hóa ra làm ở đây. Tiền viện phí thì không trả.
– Dạ, không phải thế đâu ạ, em….
– Hôm đó anh này trả còn gì nữa, xe tôi anh ấy cũng đem đi sửa. Chị là con người gì vậy. – Trang vừa nói vừa quát
– Thôi Trang, trật tự nào, đây là cửa hàng – tôi nói.
– Anh để cho em nói, con người thì phải có ý thức chứ, làm ăn như cô mà được à. Tôi lại bảo chủ shop đuổi việc cô bây giờ – Trang đanh đá không để cho Linh Nga nói.
– Hôm đó em không cố tình. Còn tiền thì… – Linh nga mếu mếu và cúi mặt xuống chực khóc
– Trang, đến thử quần áo hay đến cãi nhau đây. Anh bảo không nói nữa cơ mà. Anh lo chuyện đó xong rồi.
– Anh thì lúc nào cũng cả nể, cũng thương người, đến thằng ăn mày biết nó xin đểu còn cho nó.
– Em không thử quần áo thì đi về nha, anh không đứng đây nghe cãi nhau đâu. Anh đã nói đây là cửa hàng chứ không phải ngoài đường, ngoài chợ.
– Em xin lỗi chị, xin lỗi anh. Em sẽ trả anh chị đầy đủ tiền. Còn đây là cửa hàng, anh chị có thể nhẹ nhàng được không ạ, không em bị đuổi việc mất – cô ta vừa nói vừa lấy tay quệt nước mắt.
– Đuổi việc là còn nhẹ, tôi thích nói với chủ shop đuổi chị lúc nào cũng được. Trời thì nóng bức mà đi thử quần áo cũng bực mình.
– Anh đi về đây, em còn nói nữa là anh cho em về 1 mình đấy – tôi nói với Trang.
– Ơ, từ đã, đằng nào cũng đến đây rồi. Để em điện cho chị Huyền.
Trang rút điện thoại ra alo cho Huyền
– Alo, chị à, em đang ở cửa hàng chị đây…bao giờ chị về… Vâng, anh chị với cháu cứ đi đi. Khi khác gặp nhé.
Tôi thì nhìn Linh Nga, cô ta nhìn tội lắm. Sáng nay đã uể oải vì 1 trận say rồi, giờ lại bị Trang nói cho 1 trận không ra gì
– Này chị, chị lấy mấy mẫu mới nhất ra tôi xem. Còn chuyện hôm trước tôi bỏ qua, chị rút kinh nghiệm lấy mà sống cho hẳn hoi – Trang nói với Linh Nga.
– Vâng, chị đợi em chút.
Linh Nga đi lấy mấy cái váy cho Trang thử. Tôi thì lại ghế ngồi chờ, trong lúc Trang đi thử quần áo, tôi và Linh Nga cũng không nói với nhau câu nào. Nhìn khuôn mặt buồn buồn của cô ta, tôi cũng thấy ái ngại, cũng áy náy. Giờ chẳng biêt nên phải làm thế nào. Thực sự tôi cũng không muốn Trang biết Linh Nga có liên lạc với tôi.
– Anh, anh ngắm hộ em cái váy này xem thế nào – Trang đi ra, mặc 1 chiếc váy màu hồng và nói với tôi.
– Ừ, cũng được.
– Anh thì lúc nào cũng được í, đợi em thay cái nữa xem sao – Trang lại đi vào phòng thử thay cái khác.
Mặt lại chạm mặt Linh Nga, tôi ngẩng lên thì lại thấy Linh Nga đang nhìn tôi, 2 ánh mắt chạm nhau rồi chúng tôi lại quay mặt đi chỗ khác.
– Cái này thì sao anh ơi – Trang lại đi ra.
– Ừ, cái này cũng được, ngang cái trước, cái nào cũng đẹp – tôi trả lời qua loa.
– Hỏi anh chẳng bằng thừa, biết thế cho anh ở nhà. Đi mà chẳng giúp được cái gì.
– Thế ai chở em đến đây mà không giúp được cái gì.
– Thì anh chở, nhưng đi với con gái lúc nào mặt cũng lạnh như tiền í.
– Thế em có lấy váy không?
– Có chứ, để em xem lấy cái nào.
– Lấy cả 2 đi, nhanh đi ăn còn về công ty. Cô gói cả 2 vào cho tôi đi – tôi nói với Linh Nga.
– Vâng, anh đợi chút.
Trang vào thay cái váy mới ra, đem ra ngoài cho Linh Nga tính tiền
– Hết bao nhiêu tiền.
– Để em xem, 2 cái 1 triệu 350k anh ạ
– Để em trả – Trang nói
– Thôi, anh chưa mua được gì cho em, để anh trả, không thì lần sau đừng rủ anh đi nữa.
– Nói vậy ai dám cưỡng, đồ khó tính – Trang phụng phịu.
– Tiền này, không cần trả lại đâu – tôi đưa cô ta 1tr400k.
– Em không được phép ạ, anh cầm tiền thừa lại giúp em – cô ta trả lại 50k cho tôi.
– Ừ, thế cũng được. Chào cô.
– Em chào anh chị!
– Đi về thôi anh – Trang lấy tay khoác vào tay tôi và kéo tôi ra ngoài.
Ra đến cửa tôi ngoái lại nhìn, cô ta vẫn đứng đó, nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt buồn, có thoáng chút gì đó thất vọng. Tôi xin lỗi, tôi không cố tình làm như thế với cô đâu, tôi cũng không lường trước được việc này. Thật sự! Thật sự tôi đã làm cô khổ rồi. Tôi lai Trang đi ăn trưa, trên đường đi tôi nói.
– Sao em đanh đá vậy?
– Với những người như thế thì phải nói anh ạ.
– Nhưng sao em không hỏi anh giải quyết với cô ta như thế nào mà đã nói cô ta thế rồi.
– Nói có tí đã khóc, lấy nước mắt làm người ta động lòng, chắc chỉ có anh dính thôi. Phải phũ thì mình mới không bị bắt nạt, toàn thấy anh dễ dàng ở chỗ đâu đâu nào í…
– Nhưng mà anh thấy cô ta cũng có phải người không biết điều đâu.
– Chẳng nói với anh nữa, anh lúc nào cũng thương người quá đà, tiền có phải là rác đâu. Đi ăn thôi anh, em đói rồi…
– Ừ…
Tôi và Trang đi ăn trưa rồi về công ty. Không biết Linh Nga cảm thấy thế nào nữa. Tôi không trách Trang bởi vì cô bé làm thế là có cơ sở, với 1 người cá tính như vậy thì khó tránh khỏi. Còn Linh Nga thì lúc nào cô ta cũng chịu đựng mọi chuyện, lúc nào cũng như vậy. Lúc nào cũng im lặng, lúc nào cũng chịu đựng như thế. Người cao ráo mà sao họng bé thế không biết.
Vài ngày sau thì tôi vẫn đi làm bình thường. Không liên lạc gì với Linh Nga. 1 buổi trưa thằng Vũ gọi tôi đi café.
– Này, tao cũng chưa hỏi, con bé Linh Nga quan hệ gì với mày?
– Tao cũng không biết.
– Lại hâm, mày chuyển tao 2 triệu vừa có tin nhắn đến đây rồi. Mày bảo tao trả nó 5 triệu rưỡi à.
– Ừ, trả xong mày tính sao.
– Chịu, giờ chả muốn nghĩ gì hết.
– Tao thấy nó có vẻ khó khăn, hôm đầu tuần vừa rồi nó hỏi tao ứng lương, nhưng tao sợ mày nên tao bảo còn vài hôm nữa nên trả cả.
– Ừ.
– Tiên sư cái thằng này, ra đây tao nói chuyện với cái máy à. Nói chuyện hẳn hoi mà mày cứ ậm ờ vậy.
– Hôm trước tao lai em Trang đến mua quần áo cửa hàng mày. Mày còn nhớ tao lai Trang đi bị ngã xe không, Linh Nga làm tao với Trang bị ngã. Xong rồi vào viện hết mấy triệu viện phí, tao cho Linh Nga nợ. Hôm gặp ở cửa hàng mày, cô ta nó bị Trang nói không ra gì, tao quên cũng không nói với Trang là cô ta nợ. Trang thì cứ tưởng cô ta không trả tiền tao.
– Thế à, sao mày không nói sớm. Thảo nào mấy hôm nay tao thấy nó buồn với hay nghĩ đi đâu ấy.
– Ừ, nghĩ cũng khổ, tự nhiên tao kéo nó vào cái mớ bòng bong này.
– Khó nhỉ, 1 bên em Trang, 1 bên em Nga
– Linh Nga, nói cho đủ chữ vào – tôi quát.
– Thì Linh Nga, mai tao trả lương con bé. Mày giải quyết sớm đi, sao không xin cho Linh Nga nó vào làm ở đâu đó, anh chị họ mày làm ngân hàng với kiểm toán nhiều lắm mà.
– Từ từ, là gì của nhau đâu mà xin. Thằng ngu này.
– Ừ, mà thích thì nói mẹ ra, tán mẹ đi. Để lâu cứt trâu hóa bùn. Mày ngu lắm. Đã ngu còn khó tính kén chọn.
– Nhưng cái vấn đề ở đây là tao ngại, mày xem từ trước đến giờ tao chủ động nói yêu con nào chưa, đến người yêu đầu tiên nó cũng tán tao trước.
– Vứt mẹ cái suy nghĩ đó đi, không yêu phí tuổi thanh xuân, miếng ăn đến mồm rồi còn chê.
– Thôi, giờ thế này đi, mày cứ về trả tiền cho cô ta đi, để tao tính. Mà tông môn, 2 cái váy 1 triệu 350k, lần sau làm cho tao cái thẻ thành viên giảm 20%, mỗi lần vào hàng mày không mất tiền trăm thì mất tiền triệu.
– Ơ thằng dở, người quen cũng chỉ giảm có 5 % thôi.
– Tao có phải bạn mày không thằng hám tiền kia.
– Rồi mai tao làm cho cái thẻ giảm 10 %.
Để lại một bình luận