Phần 41
Tôi không ngờ Linh Nga lại phản ứng như vậy. Dù cô ấy mới là người yêu của tôi có hơn 1 ngày, tôi vẫn cảm thấy Linh Nga cam chịu vì tôi nhiều lắm, ngay từ những ngày đầu mới gặp nhau cho đến tận bây giờ, cô ấy vẫn thế. Giờ đây bao nhiêu chuyện dồn lên đầu tôi thực sự tôi rất rối trí, mới buổi sáng nghe tin Trang với Quỳnh Nga gặp nhau tôi đã chán nản rồi, chiều thì Trang lại tung hỏa mù vụ cưới nhau. Chắc chắn Linh Nga nghe thấy, nhưng rồi chẳng lẽ cô ấy lại chịu chia tình cảm của tôi cho Trang. Tôi không muốn cô ấy cứ lẳng lặng mãi như vậy, cho nên chắc có lẽ bây giờ tôi sẽ vì cô ấy, vì Linh Nga của tôi.
Ngày hôm sau vẫn bình thường như bao ngày đi làm khác, tâm trạng của tôi có vẻ khá hơn, nhưng vẫn chưa nghĩ ra được cách xử lí sao cho êm đẹp chuyện này. Giờ nghỉ buổi trưa thấy Trang lon ton lên phòng tôi.
– Anh, đi ăn cơm anh. – Trang gọi.
– Anh còn đang làm.
– Làm làm làm, suốt ngày làm, anh bỏ việc đấy đi. Tiền có phải là tất cả đâu.
– Nhưng không có tiền thì ai lấy anh.
– Em lấy.
– Hả – tôi đứng hình tròn xoe mắt 1 lúc nhìn lên và thấy Trang đang khoanh 2 tay trước ngực
– Không phải hả, anh vứt đống việc đó đi, công trình của bố em cũng vứt đó đi.
– Nhưng mà …
– Nhưng nhị gì, không đi ăn với em thì đứng dậy ra đây ngồi em bảo – Trang ngồi xuống ghế salon trong phòng tôi.
Tôi nhấc mông đứng dậy và ra ghế ngồi
– Gì thế, dạo này còn có kiểu nhân viên ra lệnh cho sếp hả
– Hết giờ làm việc rồi mà anh, hì. Giờ sếp muốn ăn gì, em đi mua về phục vụ sếp – nhe răng cười nhăn nhở.
– Thôi, em cứ đi ăn trước đi.
– Tí em đi với chị Linh. Mà này tối em qua nhà anh nhé, em mua đồ về anh dạy em nấu cơm được không?
– Hơ hơ, tiểu thư bây giờ nghĩ đến chuyện nấu cơm cơ à, thảo nảo trưa nay mình không đói – tôi trêu.
– Không đói cũng phải ăn, mà nhớ chiều về sớm đó, không là em lên lôi anh xuống đấy.
– Rồi rồi, còn chuyện gì nữa không, cái miệng của em cứ nói liên tục không thấy mỏi miệng à.
– Không nói nhiều với anh còn lâu anh mới thực hiện. Thôi em đi ăn đây, tí anh xuống kiếm gì mà ăn nhé, nhớ phải ăn đó
– Ờ, đi đi.
Tôi cũng định bụng nhân cơ hội tối nay nói với Trang luôn, không biết phản ứng của cô bé sẽ thế nào. Buổi chiều tôi cùng Trang về sớm và đi chợ nấu cơm. Về tới nhà cô bé có vẻ mệt mỏi.
– Tự nhiên em chóng mặt quá anh ạ.
– Mệt à, thế thì ra phòng khách ngồi đi để anh nấu.
– Thôi, bảo qua đây em học nấu ăn mà.
– Mệt thì nghỉ đi, lúc khác học sau.
– Vâng, anh nấu giúp em nha – giọng Trang uể oải.
Cô bé lững thững đi ra ngoài phòng khách ngồi bật tivi xem. Tôi nấu cơm xong thì gọi cô bé vào ngồi ăn.
– Đỡ mệt chưa nhóc.
– Em khỏe rồi, tự nhiên lúc nãy choáng. hì.
– Đi đường ngắm nhiều zai đẹp nên choáng chứ gì.
– Đâu có, mà nhà anh có bia không? Món ngon thế này mà không có bia thì hơi phí.
– Để anh xem trong tủ, hình như vẫn còn.
Tôi lôi trong tủ lạnh ra mấy lon bia. 2 anh em ngồi uống và nói chuyện. Công nhận cô bé uống cũng khá, mọi lần đi uống cùng thì tửu lượng của Trang cũng thuộc dạng không vừa. Mỗi người 2 lon bia, thấy Trang vẫn có vẻ muốn uống tiếp.
– Còn bia không anh.
– Hết rồi.
– Để em xuống dưới mua.
– Thôi, mua làm gì nữa, mà tự nhiên hôm nay nổi hứng uống vậy.
– À, lâu lắm em không uống đấy, với lại uống cùng anh thì lo gì, hì hì. Mà nhà anh có rượu đúng không, chuyển uống rượu đi…
– Có rượu táo mèo, nhưng mà em uống vào say đó, vừa mới uống bia xong – tôi can.
– Ôi dào, anh không phải lo. Uống mà cứ sợ say thì uống làm gì ! Rượu anh để chỗ nào, em đi lấy.
– Thôi, ngồi yên đó, anh đi lấy.
Không biết hôm nay có chuyện gì mà cô bé lại nổi hứng uống nhiều như vậy, thấy tâm trạng cũng vui vẻ chứ có phải buồn bã gì đâu. Tôi đi lấy rượu rồi rót ra uống cùng cô bé.
– Anh Tùng này, anh nghĩ về em thế nào? – cô bé cúi xuống tay mân mê chén rượu
– Thì anh vẫn quý mến em đó thôi, nghĩ thế nào. Hỏi lạ.
– Ý em là anh nghĩ em là con người thế nào.
– Thì nhí nhảnh, dễ thương, mỗi tội bướng.
– Cái đó thì em biết, nhưng mà … – cô bé ngập ngừng – mà thôi uống cái đã. Hết đi anh – Trang cầm chén rượu lên và dốc hết vào miệng.
– Uống từ từ thôi không say – tôi gàn.
– Say mới dễ nói chứ, chém gió càng bay, hì hì – nói xong cô bé với lấy chai rượu rót tiếp.
– Mà anh thấy em lâng lâng rồi đó, toàn hỏi linh tinh.
– Kệ em, mà anh này, em cảm ơn!
– Cảm ơn anh cái gì, anh có cho em được cái gì đâu.
– Nhiều chứ, nhưng mà em thật lòng đó, hơn 1 năm trước em chẳng biết đang đi đâu về đâu nữa. Không có anh thì giờ này chẳng biết em ra sao.
– Ơn huệ gì, nói vớ vẩn, uống đi, à nhầm ăn đi chứ. Ngồi luyên thuyên.
– Uống – cô bé cầm chén lên lần nữa và uống tiếp như lần trước.
– Đã bảo uống từ từ thôi.
– Vâng – cô bé giọng nhỏ nhẹ hẳn đi và mắt thì lim dim.
– Mà này, dạo này còn hay đi bar không đấy?
– Em không, sinh nhật bạn thì em đi thôi, chứ bình thường đi làm gì. Chơi nhiều cũng chán òm.
– Ờ, biết thế là tốt.
Uống vài chén nữa, Trang có vẻ say, chắc là do uống bia rồi uống rượu. Bất chợt Trang nhìn thẳng vào mắt tôi vào nói
– Anh Tùng, em không biết phải nói sao …
– Có chuyện gì à ?
– Không biết là anh không để ý hay cố tình không để ý nhưng em …
– Em làm sao, gì mà nghiêm trọng vậy…
– Em thích anh…
– Ơ …
– Em biết em là con gái em không nên nói trước chuyện này nhưng hôm nay em lấy hết can đảm để nói với anh. Anh làm bạn trai em nha!
– Nhưng mà …
– Không nhưng gì hết, anh không cần trả lời em luôn đâu. Cứ từ từ – Trang xua xua tay trước mặt tôi và nhe răng cười 1 cái.
Vừa dứt câu thì cô bé gục luôn xuống bàn ăn. Tôi lay người và gọi cô bé nhưng Trang nhắm tịt mắt, chắc đến giờ rượu ngấm nên đâm ra dở dở ương ương như thế này. Thở dài 1 cái, tôi đứng dậy đi lấy cái thảm, và chăn gối đem ra ngoài phòng khách. Dìu cô bé ra ngoài phòng khách để Trang nằm xuống và đắp chăn cho cô bé.
Thế là cái kế hoạch định nói với Trang về người yêu đã tan thành mây khói. Chưa kịp nói, mà thực ra nhìn Trang trong hoàn cảnh này nói với cô bé không biết cô bé có bị shock không. Tôi đứng dậy thu dọn đống bát đũa, ăn thì ít mà uống thì nhiều. Cô bé uống cũng gần chục chén chứ ít đâu. Ngẩng mặt lên nhìn đồng hồ thì đã là 10h. Cả ngày còn chưa gọi điện cho Linh Nga nữa. Nhưng trước tiên là phải gọi điện cho mẹ Trang.
– Tùng à cháu.
– Dạ, vâng ạ, bác ơi hôm nay Trang uống say, đang nằm ở nhà cháu. Chút nữa Trang tỉnh cháu đưa Trang về bác ạ, cháu điện kẻo bác lo
– Thế à, vậy thôi để nó ngủ luôn ở nhà cháu đi, dạo này tính tình nó lên xuống thất thường, cháu để ý chăm sóc nó dùm bác nhé.
– Vâng nhưng mà cháu ở 1 mình …
– Không sao, cứ để nó ngủ đi, giờ lôi nó dậy về lại mệt hơn đấy
– Vâng,cháu chào bác.
Khổ cái thân tôi, hết lần này đến lần khác. Quả này là bị bố mẹ Trang dúi cô bé vào tay thật rồi. Tôi đi ra phòng khách thì đập vào mắt tôi là hình ảnh của Trang bật tung cái chăn ra, chếch phía trên đầu cô bé là chiếc áo lót màu đen không biết lột ra từ bao giờ. Quần áo thì vẫn nguyên như vậy, nhưng mà cái thế nằm như kiểu thạch sùng cụp đuôi nhìn chết cười.
Tôi đỏ mặt mấy phút, cô bé có vẻ ngủ say không biết gì. Tôi lấy chăn đắp lại cho cô bé, cứ đắp vào thì cô bé lại đạp chăn ra. Đến là khổ. Tình huống này tôi chưa gặp bao giờ cả. Ngồi cạnh cô bé 1 lúc, đắp bằng được chăn vào cho Trang tôi đi vào trong phòng ngủ. Thật sự thì tôi đã xác định yêu Linh Nga thì dù có mỡ mèo bưng trước mặt thì tôi cũng không thèm. Tối nay đành để Trang ngủ tại đây vậy.
Vừa vào trong phòng thì Linh Nga gọi.
– Anh à.
– Ừ, anh đây, em chưa ngủ à.
– Em chưa, người yêu gì mà cả ngày chẳng thấy gọi lấy 1 cuộc – giọng Linh Nga có vẻ giận dỗi.
– Anh bận, quên mất, hề hề.
– Đống quần áo của em anh bỏ vào máy giặt dùm em nha, em nhắc không anh quên.
– Quần áo nào?
– Thì quần áo của em mặc mấy hôm vừa rồi đó, em để trong nhà tắm đấy.
– Ừ, để chút anh xem.
– Anh ơi … – Linh Nga thì thầm
– Hả?
– Em nhớ anh – Linh Nga nhỏ nhẹ.
– Ơ, anh cũng yêu em lắm, à nhầm nhớ em lắm. Hề…
– Thôi, em ngủ đây, anh ngủ ngon nha.
– Ừ, good night hơ ni – tôi cười.
Sáng hôm sau tôi dậy sớm xem Trang thế nào, ra ngoài thì cô bé vẫn còn nằm ngoài phòng khách trùm kín chăn. Cái áo lót vẫn nằm yên ở chỗ cũ. Tôi kéo chăn ra gọi Trang dậy
– Này nhóc, dậy đi
– Anh để em nằm chút nữa đi, mà mấy giờ rồi anh – giọng Trang uể oải nói vọng ra, cô bé cố thu mình cuộn tròn vào chăn
– Sáng rồi, 6h rồi, dậy còn đi làm nữa. Dậy đi.
Cô bé ngồi dậy dụi mắt, uể oải trong trạng thái mơ hồ
– Hôm qua em uống nhiều quá anh ạ – cô bé đưa mắt đảo xung quanh, nhìn lên phía trên thì thấy chiếc áo lót đang nằm chình ình đó. Trang ngại ngùng vội vơ lấy cái áo.
– Anh nhìn gì, chưa nhìn thấy con gái ngủ dậy bao giờ à?
– Ai làm gì đâu, dậy đánh răng rửa mặt đi rồi anh chở về nhà thay quần áo – tôi cũng lảng ánh mắt ra chỗ khác để Trang đỡ ngượng.
Nói xong tôi đứng dậy đi vào bếp để nấu đồ cho bữa sáng. Cô bé thì đứng lồm cồm bò dậy gấp chăn màn rồi đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt. Bữa sáng được dọn xong xuôi, tôi ngồi lại bàn ăn đợi Trang đi ra để ăn sáng. Lát sau cô bé lò dò đi ra.
– Xong rồi à, ngồi đi.
– Vâng, anh nấu gì thế – giọng vẫn còn uể oải.
– Có sữa với mì tôm thôi, nhà hết bánh mì rồi, ngồi ăn tạm đi. Không ăn thì đi ra ngoài ăn.
– Thôi, em chẳng ăn đâu, đắng miệng lắm.
– Ai bảo uống cho lắm vào.
– Mới sáng ra đã cằn nhằn em rồi, xi.
– Lại còn không à, nói bao nhiêu lần rồi.
– Vâng vâng, em ăn.
Cô bé tỏ thái độ không thích thú cho lắm khi tôi bắt ngồi xuống ăn bữa sáng. Chắc vì bất đắc dĩ nên mới ngồi xuống ăn mấy miếng
– Anh – Trang hỏi tôi.
– Gì thế?
– Hôm qua em có nói linh tinh gì không? Có làm gì anh không?
– Lúc nào em uống chả nói linh tinh. Còn làm gì anh ấy hả? Có chứ!
– Đùa, nói linh tinh nhưng mà nói thật đấy. – Trang nói bâng quơ.
– Anh không biết, hay lần sau mỗi lần uống bia rượu anh lấy máy ghi âm lại cho em hôm sau nghe nha.
– Khỏi. Mà anh Tùng này – Trang bỗng hạ giọng xuống
– Hả.
– Bố mẹ em thích anh lắm đấy!
– Ơ … Ai chả thích anh.
– Ý em không phải như thế. Mà là …
– Thôi, ăn đi nhanh còn đi làm. Ngồi nói lung tung. Mà em cứ bia rượu vào là lại như thế à. Hôm qua không phải là anh uống cùng em thì sao?
– Đâu phải với ai em cũng uống. Em thề là chỉ ngồi với anh em mới uống đó.
– Thề với chả thốt, con gái thì phải giữ gìn chứ, mình có cái giá của mình. Biết chưa.
– Em biết mà, hì.
– Mà định bao giờ lấy chồng đây, cứ định quanh quẩn bên cái thằng ế vợ này mãi à.
– Quanh quẩn bên anh vui mà. Em thích thế, với lại còn trẻ. Em chẳng lo.
– Bạn bè em có mấy đứa lấy chồng rồi em không sốt ruột à?
– Việc gì em phải sốt ruột.
– Có cần anh làm mối cho không?
– Hông, em thích ai em sẽ tự tán. Mối với chẳng mai. Thời buổi nào rồi mà anh còn lạc hậu vậy. Đúng là ông cụ non!
Kể ra cũng đúng. Cô bé có quyền lựa chọn cho cuộc sống của mình mà. Nhưng biết đâu đấy, số phận đôi khi đưa đẩy chúng ta đến những nơi mà không phải cuối dòng, có thể dừng ở đâu đó ngoài kia. Sự bất ngờ của cuộc sống biết đâu lại tốt cho Trang, đôi khi toan tính nhiều quá lại chẳng có được kết quả như ý. Đời mà, ai ngờ trước được gì đâu!
Lát sau tôi và Trang ăn sáng xong, tôi lai Trang về nhà thay quần áo rồi đưa cô bé đến công ty. Như mọi hôm, như mọi lần và như mọi ngày, mọi người nhìn thấy tôi đi với Trang thì cứ cười, có người ngưỡng mộ, có người hơi ghen tị. Tôi thì tỏ ra nghiêm túc còn Trang lúc nào cũng cười và có vẻ hãnh diện lắm khi đi cùng tôi.
Để lại một bình luận