Phần 37
Sáng hôm sau đang ngủ thì Linh Nga chui vào màn lay người tôi, gọi…
– Anh ơi, dậy đi, sáng rồi.
– Để anh nằm chút nữa đi – tôi uể oải.
– Anh dậy đánh răng rửa mặt đi, 6 rưỡi rồi. Ông bà nấu cơm xong rồi.
– Ừ.
Tôi dậy đánh răng rửa mặt, ra ngoài thì ông bà đã dọn cơm ra sẵn rồi
– Ngồi ăn cơm đi con – bà nội tôi nói.
– Vâng, mà bà dậy sớm nấu cơm làm gì vậy cho vất vả, chạy ra ngoài đầu đường mua bún cho tiện.
– Linh Nga nó dậy nó nấu đấy – ông nội tôi nói.
– Hì, cháu thấy nhà bà có cái nồi gang, lâu lắm cháu không nấu cơm bằng bếp củi nên cháu thử thôi ạ.
– Ừ, nấu bằng nồi gang ngon hơn nồi cơm điện con ạ – bà nói
– Ngon đây ngon đây – tôi xuýt xoa
– Linh Nga này, bao giờ thằng Thỏ nó về thì về cùng nó nha con.
– Dạ, con còn công việc nữa bà ạ, nếu về được thì con về chơi với ông bà – Linh Nga cười nhỏ nhẹ.
– Ừ, thì 2 đứa bố trí nghỉ cùng 1, 2 ngày như hôm nay này. Với lại 2 đứa tính chuyện cưới xin đi.
– Bà ơi bà ăn cơm đi, chuyện này nói sau đi ạ – tôi nói.
– Cái thằng, cứ bàn đến chuyện vợ con là nó lại lảng đi chuyện khác.
Ngồi ăn cơm với ông bà xong, tôi và Linh Nga chào ông bà về nhà. Chỗ ngồi quen thuộc của bố tôi là cái ghế salon, trên tay cầm con galaxy tab.
– Bố à, bố ăn sáng chưa?
– Con chào bác ạ.
– Chưa, đợi 2 đứa về rồi cả nhà đi ăn bún.
– Mẹ đâu ạ.
– Mẹ đang xem tivi trong phòng. .
– Mẹ ơi, mẹ – tôi gọi
– Gì mà mày gọi mẹ ời ời thế hả? – mẹ tôi lững thững đi ra
– Con chào bác – Linh Nga chào.
– Ừ, dắt xe ra đi cả nhà đi ăn sáng.
– Bố mẹ đi đi, con với Linh Nga ăn cơm bên ông bà rồi.
– Thế à, không nói làm bố mẹ đợi. 2 đứa ở nhà nha.
– Con với Linh Nga đi chơi tí, bố mẹ cứ đi ăn đi, chút con đi con khóa cửa.
– Ừ, khóa cửa cẩn thận đấy.
Bố mẹ tôi đi ăn sáng, còn tôi và Linh Nga ở nhà, 1 lát sau Linh Nga thay quần áo xong thì tôi chở Linh Nga đi và xách theo cái máy ảnh.
– Đi biển thật à anh?
– Ừ, anh nói hôm qua rồi mà.
Tôi chở Linh Nga ra bãi biển cách nhà tôi khoảng hơn 10km. Đây là 1 bãi biển nho nhỏ, có 1 nhà thờ đổ bị biển xấm lấn. Buổi sáng không khí trong lành khi thủy triều rút thì thực sự cảnh ở đây rất đẹp. Hiện nay ở trên bãi biển chỉ còn lại nền móng của nhà thờ cũ và 1 cái tháp cổ kính hằng ngày vẫn đứng vững với sóng gió.
Dựng xe xuống thì Linh Nga trầm trồ
– Oa, nước biển xanh quá anh ạ – ánh mắt có vẻ hào hứng.
– Sóng nhỏ, biển không động thì xanh.
– Cái tháp kia có người không anh?
– Không, ra đó đi, ngày xưa là nhà thờ, mà bị bão quét cộng với biển lấn nên giờ hoang sơ đổ nát hết rồi.
– Thế ạ, tiếc anh nhỉ.
Tôi dắt tay Linh Nga đi ra chỗ tháp, chụp cho cô ấy vài kiểu ảnh. Trông khuôn mặt cô ấy vui lắm.
– Xuống đây anh bảo.
– Gì thế anh?
– Ra ngoài thuyền kia ngồi anh chụp cho mấy kiểu nữa.
– Nhưng mà thuyền của họ …
– Không sao đâu, ở đây họ dễ tính lắm.
Tôi và Linh Nga chạy đến cái thuyền đang nằm ở bãi cát
– Em ngồi lên đây đi – tôi chỉ vào mũi thuyền.
– Anh cất máy ảnh đi được không? Đi chơi với em mà toàn chụp ảnh í
– Anh thích chụp ảnh mà, nhưng thôi được rồi, để anh hẹn giờ chụp với em 1 kiểu rồi cất đi nha.
Nói xong tôi hẹn giờ, đặt máy ra phía sau, nhanh nhanh tôi nhảy lên ngồi ở mũi thuyền cùng Linh Nga và khoác lên vai cô ấy nhìn ra phía biển. Chắc là do giật mình nên cô ấy ngoảnh mặt lại phía.
– Tách.
Thế là lọt được nguyên cái mặt và đôi mắt tròn của Linh Nga vào bức ảnh. Còn tôi thì nhìn được thấy cái lưng thêm cái tay khoác lên vai Linh Nga.
– Anh cứ hay bất thình lình vậy à, em đã đồng ý cho anh chụp đâu – giọng phụng phịu.
– Anh không cố tình, ai bảo em quay mặt lại làm gì – tôi cười.
Ngồi cạnh Linh Nga, trước mặt chúng tôi là biển xanh rì rào
– Quê anh đẹp không?
– Đẹp anh ạ – nhỏ nhẹ – tự nhiên về đây em thấy bình yên lắm anh ạ. Không phải bon chen, không xô bồ như trên đất Hà Nội!
– Ừ, thỉnh thoảng anh cũng ra đây chụp cảnh bọn trẻ con nó vui chơi. Nhìn tụi nó thích lắm, dân dã lắm.
– Sau này nếu anh và em còn liên lạc thì thỉnh thoảng anh dẫn em về đây nhé.
– Sao lại nói thế, em muốn về lúc nào chẳng được.
– Nhưng mà bây giờ anh với em chỉ là giả vờ là người yêu của nhau, sau này đường ai nấy đi. – Giọng Linh Nga trùng xuống và nhìn xa xăm
– Anh không giả vờ!
– Anh nói gì vậy.
Tôi quay sang Linh Nga, 2 tay tôi để lên má cô ấy và quay đầu cô ấy lại nhìn thẳng mặt tôi
– Anh thích em!
– Anh … nhưng mà em …
– Em làm người yêu anh nhé!
– Em … không biết, anh …
Tôi nắm chặt lấy tay Linh Nga, rồi lại nhìn ra biển. Linh Nga có vẻ ngượng ngùng, tôi và cô ấy cứ ngồi im như vậy vài phút, chỉ có điều tay 2 đứa đã nắm chặt lấy tay nhau từ bao giờ.
– Anh Tùng ơi.
– Ah … hả
– Anh biết em nghĩ gì không?
– Em nghĩ gì?
– Thật sự thì em … em không hiểu nổi bản thân mình nữa. Con tim em không nghe lời em anh ạ.
– Là sao?
– Em cũng … thích anh từ lâu rồi. Nhưng rồi em lại sợ.
– Sao lại sợ, anh làm gì không phải à?
– Không, anh đối với em rất tốt, mọi người trong nhà anh cũng đối với em rất tốt. Nhưng em sợ vì anh chưa thể quên nổi chị Q.Nga.
– Tại sao em lại nói vậy?
– Em không biết, nhưng cảm giác của em, linh cảm của em có gì đó …
– Em băn khoăn chuyện Q.Nga, rồi cả Trang nữa đúng không. Cái đó anh sẽ giải quyết. Em sợ anh yêu em xong chạy à – tôi cười.
– Không – lắc đầu
– Hay em băn khoăn gì về anh, anh khó tính, anh dở hơi à? – tôi hỏi nhanh.
– Em đã nói không mà lại.
– Thế không có vấn đề gì tại sao lại băn khoăn?
– Em không băn khoăn, chỉ là …
– Không băn khoăn thì gật đầu đi. Nhanh – tôi giục.
Nói xong Linh Nga gật đầu thật, gật đầu xong ngơ ngác
– Ơ …
– Gật đầu rồi, giờ em là bạn gái anh. OK
– Ơ.
– Không có ơ gì ở đây cả, đồng ý rồi.
– Anh chỉ được cái cơ hội thôi, mà lúc nào cũng đùa được í. Em không biết đâu – dỗi
– Thôi, anh không đùa nữa. Mà em này!
– Sao a?
– Anh không biết là em có muốn làm bạn gái anh không, nhưng anh thật lòng, rất thật lòng. Với em!
Ngồi im 1 lát Linh Nga dựa đầu vào vai tôi. Linh Nga nắm chặt lấy tay tôi. Cái cảm giác ngất ngây cầm bàn tay con gái, con tim dường như ngừng đập. Có những câu trả lời không cần nói mà cũng biết đáp án. Chúng tôi đã đến với nhau như vậy đấy, dù có thế nào, 1 ngày, 2 ngày, nhiều hơn, tôi muốn che chở cho cô ấy. Chừng nào còn có thể, tôi vẫn muốn cô ấy ngồi bên tôi và dựa đầu vào vai tôi như thế này.
– Em khóc đấy à – nước mắt chảy ra từ khóe mắt cô ấy.
– Em vui đấy. Nhưng đến với em anh chắc sẽ trải qua nhiều sóng gió lắm đấy – vẫn sụt sùi.
– Không sao, anh dân miền biển sóng với gió anh không sợ – tôi cười mỉm và lấy tay lau nước mắt cho cô ấy.
– Em cũng mong là thế.
Chúng tôi ngồi bên cạnh nhau như thế, từng cơn gió biển thoảng qua. Mùi muối, mùi cát, mùi của những con còng còng đang chạy trốn xuống những cái lỗ dưới cát kia làm chúng tôi ngất ngây. Lâu lắm rồi, lâu lắm rồi tôi lại muốn thời gian ngừng lại. Và quan trọng nhất là lâu lắm rồi tôi lại muốn yêu đến thế.
Khoảng 15 phút sau thì bố tôi gọi điện.
– Alo bố ạ
– Con ở đâu, về ngay đi. Mẹ phải đi cấp cứu.
– Sao cơ ạ, giờ mẹ đang ở đâu hả bố?
– Khoa cấp cứu bệnh viện huyện.
– Con về luôn đấy.
Linh Nga thấy tôi hốt hoảng cũng hỏi
– Mẹ làm sao thế anh.
– Mẹ phải đi cấp cứu, về thôi.
– Gì cơ ạ, sao lại …
– Đi về đã. Nhanh lên!
Để lại một bình luận