Phần 28
Sáng hôm sau, mới 6 giờ sáng đã có điện thoại
– Alo.
– Anh dậy chưa ?
– Chưa.
– Vậy thì anh ngủ lát nữa đi, chút em gọi dậy.
– Thôi, phá giấc ngủ người khác ngủ sao được nữa. Để tôi dậy luôn. Cô chuẩn bị đi nửa tiếng nữa tôi qua.
– Vâng, em xin lỗi, hì.
Cô ta có vẻ hào hứng với buổi đi chơi hôm nay. Tôi dậy đánh răng rửa mặt mặc quần áo. Ra ngoài thì thấy bố mẹ đã dậy rồi
– Đi sớm thế con.
– Con chịu, cái đồ dở hơi kia gọi con dậy sớm.
– Người yêu mà mày lại nói dở hơi. Dở hơi thì yêu làm gì.
– Có ngày chủ nhật để ngủ mà cũng bị gọi dậy sớm.
– Ngủ ngủ cái gì, thế có ăn sáng ở nhà không, mà thôi, ra ngoài kéo nhau đi ăn sáng đi.
– Vâng, đuổi con cứ như đuổi tà vậy.
– Đuổi vậy còn chưa ăn thua, nhanh rồi đi đón con bé đi không nó lại đợi.
Tôi dắt xe ra ngoài, quên không cầm theo cái váy mà hôm trước tôi mua ở cửa hàng thằng Vũ. Đến đầu ngõ nhà cô ta
– Cô đâu rồi.
– Anh đợi em tí, em ra luôn.
– Tôi đã đến đâu mà ra.
– Ơ … vâng, em chuẩn bị xong rồi.
– Thế Ngọc dậy chưa ?
– Dậy rồi anh ạ.
– Ừ, ra mở cổng đi, tôi đến nơi rồi.
– Thế sao anh bảo chưa đến, đợi em tí.
– Nhanh không tôi đi về đấy.
Cô ta chạy ra cổng, tay cầm theo cái túi. Hôm nay cô ta không mặc váy mà mặc quần áo bình thường, trông năng động nhanh nhẹn hẳn ra.
– Đi luôn đi anh.
– Gì mà vội thế, nghĩ ra đi đâu chưa ?
– Chưa ạ – cười.
– Đi vào thay bộ quần áo đang mặc ra đi, mặc cái này vào – tôi đưa cho cô ta cái túi.
– Cái gì thế ạ.
– Váy, đi với tôi thì phải mặc đẹp. Tôi bảo cô rồi mà. À quên, xõa cái tóc xuống, cột 1 nửa thôi nhé.
– Anh thích thế à – cô ta cười tươi.
– Ờ, bảo sao thì làm thế đi, mà cô có định mời tôi vào nhà không đây.
– Quên mất, anh dựng xe vào nhà đi, đợi em xíu thôi. Hì…
Tôi dựng xe, vào nhà thì Ngọc đã dậy rồi.
– Em chào anh.
– Ờ.
– Anh chị đi chơi sớm thế?
– Hỏi cái của nợ kia kìa, hỏi gì anh – tôi cười.
– Anh đợi em thay quần áo nhé – cô ta nhanh nhảu rồi chạy vào nhà tắm…
1 lúc sau thì cô ta bước ra
– Ôi chội ôi, chị em hôm nay xinh thế, hôm nay đi chơi có khác, ghen tị quá đi.
– Đi không, gọi thằng Nhật đi cùng – tôi nói.
– Thôi ạ, anh chị đi với nhau đi cho thoải mái.
– Đi thôi anh, em xong rồi – cô ta còn cố tính khoác lấy tay tôi.
Hôm nay cô ta trang điểm, xinh thật. Không phủ nhận được 1 điều là nếu mặc thế này ra đường khối kẻ ghen tị. Làn da trắng ngần, đôi môi đo đỏ không đậm đà nhưng trong sáng đến lạ kì. Nụ cười của cô ta háo hức, nụ cười vô tư. Lần đầu tiên tôi thấy cô ta cười thoải mái như vậy.
Đi ra ngoài cô ta hỏi
– Đi xe em nhé ?
– Không !
– Vậy đi xe anh đi ?
– Không.
– Thế anh định đi bộ à.
– Đi taxi, ngố thế. Mặc đẹp thế này định ngồi xe số à.
– Hì, không sao mà. Tùy anh vậy. Em thì thế nào cũng được.
Tôi và cô ta ra đầu ngõ bắt taxi. Trong lúc đợi xe đến, tôi hỏi cô ta
– Này, định đi đâu đây.
– Ăn sáng trước đi anh, rồi còn đi đâu tùy anh – cười.
– Thế chẳng bằng bảo tôi dẫn cô đi chơi cho nhanh, đi nào.
Tôi và cô ta đến quán cafe hôm trước mà tôi và cô ta đã ăn sáng cùng nhau
– Chị ơi cho em 2 nước cam, 2 bánh bông lan socola, 2 cái xúc xích.
– Hì, sao anh không uống café, hôm trước em thấy anh uống café mà.
– Thôi uống nước cam cho lành, café xót ruột.
– Mà hôm nay anh định đưa em đi đâu đây.
– Ăn xong đi xem phim rồi tính.
– Vâng, mà anh vui lên chứ, đi với em không vui à – mặt xị xuống.
– Không, tôi thấy cô hơi lạ.
– Em cũng thấy em hơi lạ, nhưng mà em hỏi anh đừng giận em nha.
– Hỏi gì, nói đi
– Sao anh đưa em cái váy này, hôm trước… anh bảo anh mua cho người yêu anh cơ mà.
– Thì mua cho người yêu nhưng không thích tặng nữa, tặng cô luôn đấy.
– Em không thích như vậy, mặc dù em mặc nó đẹp nhưng em không muốn mặc lại đồ khi anh mua cho người khác. – cô ta cúi mặt xuống và nói giọng có vẻ buồn.
– Ngố, nói thế còn không hiểu. Cứ mặc đi rồi sau này sẽ hiểu. Hỏi nhiều, mà sao hôm nay cô nói nhiều thế nhở.
– Tại đi với anh vui mà, anh đi với em anh phải vui lên. Cười lên cái coi.
– Hề – tôi nhe răng ra cười 1 cái rồi lại lập tức trở lại trạng thái bình thường
Cô ta cười
– Vậy mà gọi là cười à, cười là phải thoải mái, anh cười như vậy ai chẳng cười được.
Nói xong cô ta đưa 2 tay lên kéo 2 cái má của tôi ra
– Anh cười đi, cười đi mà – giọng nghe dễ thương làm tôi cũng phì cười.
– Này, không được sàm sỡ, mẹ cô không dạy là không được tự tiện véo mà người khác à.
– Đấy là trẻ con thôi, anh người lớn rồi. Hì…
Mà sao cái đồ dở hơi này hôm nay cười nhiều thế không biết. Tôi buột miệng cười vì cô rồi đấy.
Ăn uống xong mới có hơn 8h, tôi và cô ta đi xem phim, ra rạp mua vé suất 9h. Tôi và cô ta chọn xem phim hoạt hình. Mua 2 bịch bỏng ngô và 2 pepsi. Tôi đứng mua vé mà ngó xung quanh thấy mấy thằng trai háo sắc cứ nhìn cô ta. Nhìn gì mà nhìn lắm thế không biết. Cái váy hôm nay cô ta mặc lại còn gợi cảm nữa chứ. Để lộ cả đôi vai, nhưng may mà tóc để xõa không thì đã mắt mấy thằng choai choai rồi.
Tôi mua vé xong thì tôi cùng cô ta ra ghế ngồi đợi đến giờ chiếu phim. Hôm nay chủ nhật nên có vẻ đông.
– Lần sau đi với tôi đừng trang điểm nữa nha.
– Sao thế ạ!
– Cô xinh quá, bọn con trai háo sắc nó cứ nhìn.
– Hì, tại anh bảo đi với anh phải ăn mặc đẹp với xinh xắn mà.
– Trang điểm vào nhìn ảo lắm, xinh quá tôi không quen.
– Anh này, trêu em, có lần sau thì em không trang điểm nữa. Khó chiều.
– Mà này tôi hỏi.
– Gì ạ?
– Từ trước đến giờ cô yêu ai chưa?
– Thích thì có… À thì mấy anh đẹp trai cũng có thích thích. Nhưng mà yêu thì chưa – cô ta ngửa mặt lên suy nghĩ và nói – có chuyện gì à anh?
– Không, không có gì, hỏi vậy thôi.
– Anh toàn nói nửa chừng. Đến giờ vào rồi anh ơi, đi thôi.
Tôi vào cùng cô ta xem phim. Cô ta khoác tay tôi, có người xinh đẹp đi bên cạnh thì tôi cũng tự tin thêm vài phần. Bình thường đã tự tin rồi nay lại càng được vênh mặt. Xem phim được 2/3 thì tôi buồn ngủ. Cái giống đời nó oái oăm, lần nào đi xem phim cũng buồn ngủ, tôi thiếp đi. Và cũng như lần trước tôi dựa đầu vào vai cô ta. Ngủ được 1 lúc thì tôi thấy cái gì mát mát mềm mềm chạm vào má tôi.
– Anh Tùng, anh Tùng.
– À, ừ, anh ngủ quên.
Mở mắt ra thì cô ta đang lấy tay vỗ nhẹ vào má tôi. Quay sang thì 1 tay cô ta ôm vòng qua vai tôi từ lúc nào. Cúi xuống thì bịch bỏng ngô gần hết. Mua 2 bịch nhưng cô ta cầm 1 bịch, tôi cầm 1 bịch. Bịch của cô ta còn nguyên. Lạ thật, như kiểu bị bùa ám ấy, lần nào đi xem phim tôi cũng ngủ.
– Hết phim rồi anh ạ
– Ừ, mệt quá, đêm qua ngủ ít.
– Đi ra ngoài rửa mặt cho tỉnh đi anh.
Tôi vào cô ta đi ra ngoài, kết thúc 1 bộ phim dang dở không biết hồi kết. Tôi vào nhà vệ sinh rửa mặt, còn cô ta đứng ngoài. Xong xuôi bước ra thì thấy cô ta đang đứng đợi tôi ngoài sảnh chờ, tay cầm bịch bỏng ngô. Tôi đến gần.
– Anh ăn không – cô ta cười và lấy miếng bỏng ngô bỏ vào miệng tôi.
– Ơ… – theo quán tính chưa kịp ú ớ gì đã bị cho vào miệng. Nói thật là cô ta cười như kiểu quyến rũ tôi ấy, rất là bứt rứt, nhìn yêu lắm.
– Giờ đi đâu nữa anh?
– 10 rưỡi rồi, đi ăn thôi.
Tôi với cô ta bắt xe đi, trên đường đi cô ta ghé đầu tai tôi và nói
– Anh Tùng.
– Hả.
– Anh có thể xưng anh với em được không?
– Ah… ừ, được.
Cái cô này, đúng thật là, lắm chuyện, xưng hô thế nào chả được mà bày vẽ anh với em. Làm cứ như tôi với cô thân thiết lắm không bằng.
Đến quán ăn Nhật ăn susi, gọi đồ ra ăn. Ngồi nói chuyện với cô ta vẫn còn ngượng mồm, chưa thể quen được. Bất ngờ cô ta nói
– Anh Tùng này?
– Hả?
– Sao anh giật mình vậy.
– Đâu có, anh…
– Hôm nay anh lạ lạ. Hay đi chơi với em không vui.
– Vui mà – tôi cười – chiều em muốn đi đâu nữa.
– Tùy anh ạ.
Đang ăn thì có người đi vào quán, nhìn quen quen
– Ơ, anh Tùng.
Vài giây tôi mới nhận ra
– Ơ, Đức à, sao lại ở đây.
– Em với mọi người trong nhà đi ăn trưa thôi, ai đây anh, người yêu hả anh.
– Ừ, bạn anh.
Đi sau Đức là 1 người con gái, tôi hơi bất ngờ. Người này tôi đã gặp rồi, cô ấy thay đổi khác quá.
– Anh Tùng, anh sao thế – Linh Nga khua khua tay
– À không, không có gì
– Anh ngồi đây nhé, em đưa mọi người vào trong bàn ngồi đã, tí em ra anh em mình nói chuyện. – Đức nói
– Ừ đi đi.
– Ai thế anh? – Linh Nga hỏi tôi
– Nga!
– Sao hả anh.
– À không, không có gì. Em ăn đi. Đồ ăn ở đây thế nào.
– Ngon anh ạ, chỉ có điều em không ăn được nhiều hải sản.
– Ừ, hải sản nhiều đạm, bụng yếu thì ăn vừa thôi.
Đức là em trai Quỳnh Nga, đang học đại học năm 3, thằng bé vẫn hay gọi điện rủ tôi đi chơi. Kể từ khi chia tay Quỳnh Nga, Đức biết được nên chắc nó cũng áy náy vì tôi giúp nó rất nhiều việc. Tôi cũng quý nó, anh em chơi với nhau tình cảm nên tôi cũng không tránh mặt nó làm gì. Mọi lần đi ăn uống gặp nhau nó cũng biết ý không nhắc đến Q.Nga, còn tôi thì cũng chẳng thèm hỏi. Và tôi không quan tâm Q.Nga còn sống hay chết nữa.
Đi sau Đức là Q.Nga, trông cô ấy khác so với ngày xưa. Ngày càng già dặn đi, không được tươi trẻ như hồi còn yêu tôi. Nhìn thấy cô ấy tôi thật sự giật mình. Chỉ có điều giờ cô ấy chẳng là gì đối với tôi cả. Ngay cả đến cách ăn mặc còn chẳng thấy chăm chút cho bản thân cô ấy nữa. Cô ấy đi qua, ánh mắt chạm ánh mắt. Rồi cô ấy và Đức đi vào bên trong.
– Anh, anh ăn đi – Linh Nga gọi
– Ừ, anh đang ăn đây. Chiều em muốn đi chơi chỗ nào?
– Em vừa nói rồi còn gì, anh dẫn em đi đâu cũng được. Mà anh sao thế? Từ lúc cậu kia bước vào em thấy anh để ý đi đâu ấy – Nói xong thì cô ấy ngó vào bàn bên trong.
– Không có gì đâu, thằng em quan hệ xã giao ấy mà.
– Vâng. – Linh Nga ngồi ăn có vẻ ngon lành.
Nhưng tại sao đi ăn lại gặp Q.Nga ở chỗ này cơ chứ. Éo le thật. Còn gì với nhau nữa đâu mà u với sầu. Bấm bụng cũng chẳng nên để ý làm gì nữa. Nhìn Linh Nga tôi lại càng không muốn làm hỏng buổi đi chơi.
– Linh Nga này
– Vâng, gì anh – đang cầm cái đũa gắp miếng thịt bỗng dưng ngẩng mặt lên mắt tròn xoe.
– Sao anh lại cười? – lại hỏi tôi
– Em không thích anh cười à?
– Có chứ, lúc anh cười với lúc anh ăn, lúc anh uống nước cam nữa. Còn lại toàn thấy anh nhăn nhó í.
– Nhăn nhó nhìn chán lắm à.
– Cũng không hẳn, nhưng mà nhiều lúc anh như trẻ con ấy. Chẳng nhường nhịn người khác gì.
– Vậy mới không bị bắt nạt!
– Ai bắt nạt anh thế?
– Nhiều người lắm. Hehe…
Tôi với Linh Nga đang ăn thì Đức bước sang
– Anh – Đức gọi
– Ngồi đây em – tôi nói.Nói xong thì Linh Nga bước sang ngồi cạnh tôi.
– Anh dạo này công việc thế nào?
– Dạo này anh cũng bận. Thế chú sao?
– Em vẫn bình thường, mà chị đây là …
– Chị là bạn anh Tùng – Linh Nga nhỏ nhẹ.
– Thế ạ, em cứ tưởng người yêu. Hehe…
– Anh thì chắc đợi đến Tết Công gô mới có người yêu. – tôi nói.
– Nói thế chứ, khối người mơ không được ấy chứ. Mà chị ơi, chị có người yêu chưa? Có rồi thì thôi, còn chưa có thì xúc tiến anh với chị đi. Em ủng hộ.
– Chị chưa, anh Tùng anh í khó tính lắm, với lại con gái xung quanh anh ấy đầy chắc không đến lượt chị – cười.
– Đấy, yêu đi anh, muộn rồi. Đừng bảo là anh không thích chị í nha. Được đi với anh hơi bị khó, mà đã cho đi cùng thì chắc hẳn có tí tí tình củm !
– Anh cũng tính thế. Nhưng mà giờ bảo anh đi tán gái anh ngại lắm. Có gái tán anh thì may ra.
– Đấy chị thấy chưa. Chị tán đi, anh í không có người yêu em cũng sốt ruột lắm.
– Sao lại sốt ruột – Linh Nga hỏi
– Tại thấy anh í ế lâu quá. Hì, thôi em về bàn đây, anh chị ngồi ăn đi nhé. Khi khác nói chuyện sau nha anh Tùng.
– Ừ. Ok bye chú.
Đức đứng dậy đi vào bàn bên trong. Tôi với Linh Nga đang ăn thì đứng trước mặt tôi là Q.Nga. Cô ấy làm tôi hơi bất ngờ và giật mình
– Anh Tùng – Q.Nga gọi, 2 tay đan chặt vào nhau.
– Ngồi đi – tôi nói trống không
– Em chào chị – Linh Nga nói
– Ừ – nhoẻn miệng cười với Linh Nga. Cô ấy ngồi xuống và hỏi
– Anh dạo này thế nào? – hỏi tôi
– Vẫn bình thường, có việc gì không?
– Anh vẫn còn giận em à ?
– Sao tôi phải giận cô?
– Em tưởng anh giận em. Anh cho em xin lỗi.
Tôi đứng phắt dậy kéo tay Linh Nga và nói
– Đi về em! Em ơi thanh toán cho anh – tôi gọi phục vụ
Linh Nga ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Tôi đưa ví của tôi cho Linh Nga
– Em thanh toán đi, anh đi vào nhà vệ sinh lát. Thanh toán xong ra ngoài đợi anh
– Anh Tùng – Q.Nga gọi.
Để lại một bình luận