Phần 26
Giờ chẳng biết nên làm thế nào với cô ta nữa, bao nhiêu lần cầm điện thoại lên định gọi cho cô ta để nghe giọng cô ta, nhưng rồi lại đặt xuống. Ngày hôm sau tôi đang làm thì có điện thoại.
« Đầu thạch cao calling »
– Alo.
– Em gặp anh được không ạ
– Có chuyện gì thế ?
– Vâng em có chút chuyện muốn nói, chiều anh ra quán cafe …
– Ừ.
– Vâng, em cúp máy đây.
Nghe giọng cô ta có vẻ rụt rè, thoáng buồn. Tôi chẳng biết nên làm gì với cô ta nữa, thực sự tôi rất bối rối. Không biết cô ta hẹn gặp mình có chuyện gì. 5 rưỡi tan làm tôi đến quán cafe, cô ta đa ngồi đó từ trước. Hôm nay cô ta để tóc dài, 1 nửa búi, 1 nửa xõa, nhìn cô ta xinh lắm. Nhưng khuôn mặt thất thần, mệt mỏi trông có vẻ không vui.
– Cô đến lâu chưa ?
– Em đến 15 phút rồi, anh uống nước cam nhé !
– Không ! Em ơi cho anh 1 nâu đá – tôi gọi phục vụ.
– Anh có vẻ không vui.
– Đâu có, tôi bình thường, mà cô gọi tôi đến đây có việc gì ?
Cô ta rút trong túi ra 1 cái phong bì
– Em gửi anh số tiền hôm trước em còn nợ. Hôm nay em được lĩnh lương rồi. Cảm ơn anh.
– Ân huệ gì, cô làm chỗ đó lương cao không ?
– Cũng gọi là cao anh ạ, làm thì không vất vả, lương em được 5 triệu, anh chị chủ shop thưởng thêm cho 500k nữa.
– Ừ.
– Cũng nhờ có Nhật nên em mới kiếm được chỗ làm tốt anh ạ.
– Ừ, cầm tiền về liên hoan và cảm ơn nó đi.
– Đương nhiên rồi, em quý nó như em trai em vậy – cô ta cười nhẹ.
Cả tôi và cô ta nói xong chuyện tiền nong, 2 người cứ ngồi nhìn ra ngoài, chẳng ai nói câu nào. Bỗng nhiên
– Anh Tùng.
– Linh Nga này.
Cả tôi và cô ta cùng nói, 2 người đều ngập ngừng
– Anh nói trước đi.
– Thôi cô nói trước đi.
– Hôm trước em có muốn anh làm cho em 3 việc …
– À ừ, cô cần gì thì cứ nói đi.
– Thật ra …
– Nói đi.
– Em muốn …
– Ấp úng mãi thế hả, uống nước đi rồi nói.
Cô ta cầm cốc nước lên uống 1 ngụm, đặt xuống bàn tay cứ xoay xoay cái cốc. Rồi cô ta nhìn thằng vào mặt tôi
– Anh đi chơi với em 1 buổi được không ạ.
– Hả – tôi giật mình.
– Thôi, anh bận thì thôi vậy ! – cô ta giọng có vẻ buồn và rụt rè, kể cả những lời nói trước đó cũng vậy.
– Không, tôi rảnh chủ nhật, cả ngày chủ nhật tôi đi với cô.
– Thế ạ ! – mắt cô ta sáng lên, trông đỡ hơn.
– Ừ, đằng nào cũng chưa có lịch làm gì.
– Vâng ! Anh uống nước đi.
Tôi không hiểu thái độ cô ta cho lắm, hơi nghi ngờ về cái thái độ này. Thực ra tôi hơi bất ngờ, cô ta lại rủ tôi đi chơi. Không biết cô ta có ý định gì đây nữa.
– Thôi, em về trước đây ạ, em còn về nấu cơm nữa.
– Ừ, về đi, có gì liên lạc sau.
Cô ta đứng dậy dắt xe ra về, làm tôi ngẩn ngơ 1 lúc. Tâm trạng đang bất an. 1 lúc sau cũng đứng dậy cầm cái phong bì đi về. Ngày kia là chủ nhật rồi, thời gian 1 tuần trôi nhanh thật. Tôi không muốn cô ta phải buồn, nhưng chắc cô ta đang nghĩ rằng Trang là người yêu tôi. Mà biết như vậy rồi sao lại rủ tôi đi chơi cùng. 1 dấu hỏi to đùng trong đầu là cô ta muốn gì. Đang nghĩ linh tinh thì mẹ tôi gọi điện
– Mày đang ở đâu thế con
– Con ở nhà
– Lại ở nhà à, sao không đi chơi… Linh Nga đâu
– Mới gặp lúc chiều rồi !
– Thế à, mai bố mẹ lên, gọi nó sang ăn cơm nhé.
– Sao mẹ không gọi, bảo con làm gì.
– Ơ cái thằng mắc dịch này, ăn nói với mẹ thế à. Có người yêu thì phải quan tâm, 1 là để coi không cho nó vào tay thằng khác, 2 là yêu thương nó. Có người yêu mà lúc nào cũng lạnh lùng bất cần thế à.
– Kệ con.
– Thôi được rồi, mai lên rồi tính.
– Vâng.
Chả hiểu mẹ tôi nghĩ gì nữa, gọi điện cho con trai mà cứ Linh Nga, Linh Nga. Vừa đặt máy xuống thì lại thấy Trang gọi
– Anh đang làm gì đấy.
– Đang nghe điện thoại của em.
– Mai thứ 7 đến nhà em ăn cơm đi, bố mẹ nói em gọi cho anh.
– Mai không được rồi, mai bố mẹ anh lên.
– Thế à, vậy thì tốt quá rồi, để em nói với bố điện cho 2 bác luôn.
– Thôi, để lúc khác, bố mẹ anh lên rồi về luôn. Sợ bố mẹ mệt.
– Lại thôi, lúc nào cũng vậy, hay chủ nhật đi chơi với em đi, tuần trước anh ở nhà làm rồi.
– Chủ nhật anh có hẹn với bạn rồi, để tối thứ 2 hoặc thứ 3 nhé. Thích đi đâu anh dẫn đi. Ngày thường thì không rủ, cứ cuối tuần mới rủ.
– Thì tại em đi làm về mệt mà, đành vậy thôi. Lâu lắm anh không đi với em đâu đấy.
– Anh biết rồi, dạo này cũng bận vì dự án của bố em đấy thôi.
– Vâng, em biết rồi, anh nhớ là tối thứ 2 đấy.
– Ok, nhóc
…
Ngày hôm sau tôi ở nhà. Chiều thứ 7 bố mẹ tôi lên. Đang nằm thì bố mẹ tôi bước vào.
– Ở nhà thôi à con, nay không đi đâu à? – bố tôi hỏi.
– Vâng, bố mẹ đi xe có mệt không. Tuần nào cũng lên thế này bố mẹ không mệt à.
– Lên mà giục anh đi chơi, chọn con dâu cho bố mẹ chứ còn gì nữa.
– Đi làm cả tuần mệt bỏ xừ, yêu với ún. Đứa nào thích yêu thì đến đây, con yêu hết – tôi nói to.
– Ơ, ông. Linh Nga đâu rồi? – mẹ tôi hỏi.
– Dạ cháu đây ạ – ngoái lại thì cô ta đang đứng ở cửa tay xách túi hoa quả với 1 túi đồ, hình như là của mẹ tôi
– Cái gì vậy trời, sao …
– Sao trăng gì, con bé nó ra tận bến xe đón bố mẹ đấy. Mẹ điện từ sáng mà. Vào nhà đi cháu.
– Vâng – cô ta lò dò vào cất đồ cho mẹ tôi.
– Tùng, sao trong tủ lạnh còn nhiều đồ thế này, bia, bò khô thì hết. Đồ ăn trên ngăn đá còn nguyên. Mày ăn uống kiểu gì thế con – mẹ tôi mở tủ xem.
– Tuần vừa rồi tiếp khách nhiều, con ăn ở nhà ít.
– Ít hay nhiều thì phải gọi Linh Nga sang nấu mà ăn chứ, mày không gọi thì nó dám sang à.
– Có chân thì tự đến, mẹ cứ phải lo, mà con có phải trẻ con đâu.
– Đi uống rượu thì đem rượu ở nhà đi con ạ – bố tôi nói – bây giờ ngoài hàng toàn rượu giả, không an toàn, uống vào hại lắm đấy.
– Vâng, con biết rồi.
– Mà Linh Nga ơi, ra bác bảo cái này.
– Dạ, bác đợi cháu tí.
Nói xong thì 1 lúc cô ta từ trong phòng bố mẹ tôi đi ra.
– Bác gọi cháu ạ.
– Ừ, ngồi đi cháu.
Cô ta lại ngồi cạnh tôi.
– Giờ bố hỏi 2 đứa.
– Làm gì mà nghiêm trọng thế bố – tôi xuề xòa.
– 2 đứa có yêu nhau không
– Đương nhiên là có rồi – tôi nói to
– Để yên cho Linh Nga nói.
– Dạ, có – cô ta nói lí nhí.
– Ừ, vậy tại sao bố thấy 2 đứa có vấn đề gì à. Có chuyện gì, cãi nhau hay giận nhau thì tự bảo ban nhau, lớn cả rồi.
– Vâng, con biết rồi.
– Còn chuyện này nữa, tuần tới ở quê có giỗ bên nhà ông bà nội. 2 đứa dẫn nhau về nha.
– Cháu sợ không đi được ạ – cô ta nói.
– Thế bác mới nói trước để cháu với thằng Tùng sắp xếp.
– Rồi, đến hôm giỗ con về. Còn gì nữa không bố.
– Linh Nga này, 1 tuần cháu đến ăn cơm với Tùng hộ bác mấy bữa được không?
– Cái gì vậy bố, cái đó để con tự sắp xếp đi.
– Đợi anh sắp xếp có mà anh suốt ngày đi ăn quán rồi rượu chè. – bố tôi nói.
– Vâng, dạ được ạ! – cô ta nói
– Em không phải đi làm à – tôi quay sang nói
– Em tự sắp xếp được!
– Phải đấy, hôm trước bác nói thế thôi, chứ giờ 2 đứa yêu nhau rồi thì cháu cứ sang đây – mẹ tôi nói chen vào – mà chuẩn bị đi, 2 bác cháu mình đi chợ.
– Con đi với – tôi nói theo quán tính.
– Ơ hay cái thằng này – mẹ tôi cười – mấy tuổi rồi còn bám váy mẹ đi chợ.
– Con nhầm, cho tiền con cũng chẳng đi.
– Vâng! – cô ta nói.
Vẫn điệu dạng ngoan ngoãn, tiếng nói thanh thoát nhỏ nhẹ. Dường như cô ta là người yêu thật của tôi vậy, không biết cô ta đang định làm gì với mình nữa. Tại sao cô ta lại nhiệt tình, lại nghe lời bố mẹ tôi như thế nhỉ. Cô làm tôi khó xử lắm cô biết không?
Để lại một bình luận