Phần 36
Tôi vội đi thu dọn nhà cửa, 1 lát sau thì mẹ tôi với Linh Nga về. Tay xách nách mang chả biết mua cái gì.
– Mẹ mua cái gì thế?
– Đây, 2 cái quần xì, 2 cái áo ngắn tay mặc đi chơi với 2 cái quần ngố.
– Cái gì vậy mẹ, con có bảo mẹ mua đâu – tôi ngượng chín mặt
– Gớm, mọi lần toàn mẹ mua còn gì, ngại cái gì mà ngại. Người yêu chứ có phải người ngoài đâu.
Linh Nga thì cứ đứng tủm tỉm cười. Tôi cầm bộ quần áo chạy tọt vào bên trong cất đi. Mẹ tôi định làm cái gì không biết nữa. Cất đồ xong ra ngoài thấy mẹ tôi và Linh Nga lỉnh kỉnh xách đồ ăn với vài thứ linh tinh, chủ yếu là đồ ăn.
Buổi tối ăn cơm xong, Linh Nga xin phép
– Bác ơi, lúc chiều bà nội anh Thỏ… ơ… anh Tùng nói tối con sang ngủ với bà.
– Thế à, vậy thì con sang ngủ với bà đi cũng được. Tùng, dẫn Linh Nga sang bà, mà mày ngủ luôn đấy với ông đi, sáng mai về. Lâu lắm mẹ không thấy mày ngủ với ông rồi – mẹ tôi cười.
– Vâng.
Tôi dẫn Linh Nga sang bên nhà ông bà. Sang đến nơi ông bà vẫn còn để cửa.
– 2 đứa sang đấy à? – ông bà
– Vâng, con đây.
– Con chào ông bà. – Linh Nga nói.
– May quá, Tùng, Linh Nga đi theo bà, bà có cái này cho thằng Tùng.
Tôi và Linh Nga lẽo đẽo đi theo bà xuống bếp, bà bật điện rồi lấy cái que dẽ phủi tro ở trên 1 cái xong đang vùi bên dưới.
– Cái gì thế bà?
– Cá trê đấy.
– Thật á bà, bà bỏ ra nhanh đi con cạo nồi – tôi hào hứng
– Từ đã.
– Cạo nồi là gì vậy bà.
– Ngày xưa nó thích món này lắm đó, tí rồi con biết – bà tôi nói với Linh Nga.
Bà tôi lấy đũa gắp ra đừng miếng cá kho ở trong nồi. Còn lại cháy ở bên dưới, tôi chạy ra ngoài lấy cái thìa cạo cạo ở đít xoong miếng cá còn dính lại. Tôi cho lên miệng ăn ngon lành
– Sao, có mặn không? – bà tôi hỏi
– Không bà ạ, ngon lắm. Em ăn không, há mồm anh đút cho – tôi quay sang Linh Nga rồi đưa cái thìa lên miệng đút cho cô ấy
– Ư…m… thơm thế bà ơi – Linh Nga cười.
– Ừ, nó thích món này lắm. Ngày xưa nó còn nhỏ, mỗi lần bà kho cá là nó chỉ đợi đến tầm này cá nó nhừ, chăm chăm vét xoong thôi. Bà kho bằng củi, phải vùi nó xuống mấy tiếng nó mới nhừ mà cá không bị ướt.
– Em ăn nữa không nè – tôi chăm chú cạo xoong rồi ngẩng mặt lên đút cho Linh Nga miếng nữa làm cô ấy bật cười.
– Ngày xưa nó ở với ông bà, bố mẹ nó bận làm ăn, nhà thì nghèo. Thỉnh thoảng mới được bữa cá. Khổ thân cháu tôi – bà tôi và Linh Nga cứ ngồi nhìn tôi ăn.
Ăn xong tôi liếm mép 1 cái
– Xong rồi bà ơi, để con đem xoong đi ngâm.
Tôi đứng dậy, bà với Linh Nga đi lên nhà. 1 lát sau thì Linh Nga đấm lưng cho bà. Ông nội thì ngủ lúc nào không biết, tôi pha ấm nước chè đem ra hiên ngồi hóng gió. 1 lát sau Linh Nga đi ra.
– Anh không vào ngủ à.
– Còn sớm mà em, bà ngủ rồi hả?
– Vâng, ông bà anh dễ tính nhỉ.
– Ừ – tôi cười.
– Em không ngờ anh lại như vậy đấy.
– Anh làm sao?
– Thì nhìn anh ăn cá cháy ấy, lúc anh ăn nhìn đáng yêu lắm anh Thỏ ạ – cười.
– Ơ…
– Thỏ đế, thỏ đế. Hì hì.
– Em mà cứ gọi anh như thế anh cho em biết tay đấy.
– Em thích biệt danh của anh mà. Anh có vẻ thân thiết với ông bà nhỉ?
– Ừ, bố mẹ bận, anh ở với ông bà cho đến hết lớp 5. Ông bà cho anh nhiều kỉ niệm lắm, ông bà thương anh nữa.
– Em cũng thấy thế, giá như em còn ông bà, nhưng ông bà em mất từ lúc em còn bé xíu. – Linh Nga thở dài.
– Về làm cháu dâu của ông bà anh đi! – tôi cười.
– Anh này, lại đùa – Linh Nga ngượng ngùng.
– Anh không đùa đâu – tôi nói giọng nghiêm túc và quay sang Linh Nga.
Tôi nói thế Linh Nga ngạc nhiên và nói lảng đi !
– Làm cháu dâu của ông bà thì chắc trải qua nhiều cửa ải lắm – cười
– Ông bà quý em lắm đấy – tôi động viên.
– Vâng, thì em cũng quý ông bà anh mà.
– Nhưng mà em có muốn làm cháu…
Chưa nói hết câu thì Linh Nga lấy bàn tay bịt miệng không cho tôi nói và nhìn thẳng vào mắt tôi
– Suỵt
– Ư…Ưmmmmmmm……Ứ… – tôi cứ ú ớ.
Vài giây sau Linh Nga bỏ tay ra
– Có chuyện gì mà em không cho anh nói thế?
– Anh nói nhỏ thôi, để em bắt con mèo kia. Dễ thương quá đi. Hì.
Vừa nói cô ấy vừa chỉ vào con mèo đang chạy từ dưới sân lên hiên
– Trời, tưởng có chuyện gì. Cẩn thận không nó cắn đấy.
– Em chẳng sợ, nhìn nó hiền mà. Miu miu.
Linh Nga đứng dậy bắt con mèo rồi lại quay về ngồi cạnh tôi, bế con mèo vào lòng vuốt ve.
– Em thích mèo lắm à?
– Vâng, mèo dễ thương mà lại ngoan nữa.
– Dễ thương bằng anh không? – tôi trêu.
– Anh thì có gì mà dễ thương nhỉ – suy nghĩ tầm vài giây – à có, lúc ăn này, còn quần doreamon nữa – Linh Nga vừa nói vừa cười rồi lấy tay bụm miệng.
Tôi bất thình lình lấy tay bịt lấy miệng Linh Nga mấy giây và nói
– Dừng chủ đề dễ thương, em mà còn nói nữa là anh xử đấy.
– Thế giờ chuyển chủ đề đáng yêu được không anh. Thỏ đế thỏ đế! – cười như vớ được vàng
– Không, anh không nói chuyện với em nữa đâu.
– Giận kìa, giận thì em đi ngủ đây – đang định đứng dậy.
– Từ đã, ngồi xuống anh bảo – tôi lấy tay đập đập xuống đầu hiên nhà.
– Gì thế anh?
– Cảm ơn em nha!
– Ơ, sao lại cảm ơn em?
– Thì cảm ơn vì em về đây với anh.
– Về đây ông bà với 2 bác quý mến em cũng vui anh ạ! – giọng Linh Nga có vẻ trầm xuống – mọi người mà biết em không phải người yêu anh thì thế nào nhỉ.
– Suỵt, nói nhỏ thôi. Ông bà ngủ tỉnh lắm đấy!
– Vâng, em thấy có lỗi với ông bà, nhất là với 2 bác nữa anh ạ.
– Thôi, không phải nghĩ ngợi gì đâu, để từ từ anh lo.
– Anh lo làm sao, rồi sau này mọi người lại nghĩ em không ra gì. Giấu được 1 lần chứ có giấu được mãi đâu.
– Đừng có lo, anh sẽ giải quyết – tôi cười và đưa tay lên xoa đầu Linh Nga – mà em có muốn mai đi chơi không?
– Đi đâu cơ ạ.
– Đi bển.
– Bển là đi đâu ạ. Biển hả anh?
– Ừ, có thích đi chụp ảnh không, à mà thôi. Anh đề nghị em mai đi với anh. Làm mẫu cho anh chụp.
– Nhưng mà ngại lắm, mà hôm trước ảnh anh chụp cho em đâu? – Linh Nga xòe tay ra hỏi
– Anh để ở máy trên nhà rồi. Mai lên anh gửi cho. Mai đi nhé!
– Đi cũng được nhưng mà lỡ sáng mai mẹ anh lại gọi đi đâu thì sao?
– Không đâu, đi đâu thì nói bố chở đi, mai anh dẫn em đi chơi, hôm nay em làm cả ngày rồi còn gì
– Vâng, tùy anh vậy, mà biển nước có xanh không anh.
– Tùy từng ngày, ngày nó đục, ngày nó xanh.
– Như tính cách của anh ấy hả – cười.
– Gì cơ? Em nói gì đấy hử?
– Đâu có, đâu có nói gì đâu – ngoảnh mặt đi chỗ khác cười.
– Dạo này trêu anh hơi bị nhiều đấy nha!
– Lúc trêu trông cái mặt anh buồn cười lắm, anh thỏ ạ ! – lại cười
– Em ăn nhầm cái gì mà hôm nay cười nhiều thế.
– Đâu. Tại em ghét anh nên em mới trêu thôi!
– Anh làm gì mà ghét anh?
– Thì tại anh ngày trước khó tính, mà bây giờ cũng khó tính í.
– Rồi sao?
– Còn cứ mở miệng ra là tiền này, bắt em làm theo ý của anh này. Mà chẳng hiểu sao em cứ nghe theo lời anh như kiểu phản ứng vậy nhỉ?
– Thế giờ có ghét không?
– Có chứ, nhưng mà đỡ rồi. Nhìn lại thì cũng đâu đến nỗi, chỉ có điều anh khô khan quá, con gái nó nhìn thấy là chạy mất dép. Mặt lúc nào cũng nghiêm túc quá mức ấy.
– Ờ.
– Anh lại ờ, em góp ý với trêu anh tí thôi. Vừa dỗi xong lại dỗi tiếp à – lại cười tủm tỉm.
– Không, anh đang suy nghĩ – tôi nói nhỏ.
– Anh suy nghĩ gì thế?
– Nghĩ cách tán gái.
– Có nhiều người thích anh mà, anh lại lo đi tán gái. Hâm rồi hâm rồi.
– Ai thích?
– Em … không thích, chị Trang thích, chị Quỳnh … – đang nói dở dang thì tôi ngắt lời.
– Anh coi Trang như em gái mình, còn Q.Nga thì chẳng liên quan gì đến anh nữa. Anh gặp Q.Nga rồi.
– Anh gặp rồi à, chị ấy có nói gì không ạ?
– Không, anh không cho chị ấy nói. – tôi thở dài.
– Anh nói sao em không hiểu?
– Anh gặp cô ấy, cô ấy khóc, xin anh hiểu. Xong anh nói cho 1 trận. Buồn cười
– Anh không thể bỏ qua được cho chị ấy à?
– Bỏ qua hay không thì giờ không quan trọng nữa.
– Anh Tùng này, có chuyện gì khó nói thì cứ nói với em cho nhẹ lòng, còn không muốn nói thì em không ép anh đâu
– Ừ.
– Mà thôi em đi ngủ đây, anh vào ngủ với ông đi.
– Ừ, em ngủ đi.
Linh Nga đứng dậy đi vào ngủ với bà
– Này.
– Gì nữa vậy anh – Linh Nga ngoái lại
– Ngủ ngon – tôi thì thầm
– Vâng, anh cũng ngủ ngon đấy !
Tôi cũng đứng dậy đi vào ngủ với ông nội. Lần màn để vào nằm với ông
– 2 đứa nói chuyện muộn thế
– Vâng, ông chưa ngủ à?
– Nằm thế thôi chứ chưa ngủ được. Con bé ngoan đấy.
– Vâng, mà lâu lắm rồi con không ngủ với ông, mấy năm rồi ấy ông ạ.
– Ừ, thôi ngủ đi, mai còn nhiều việc.
– Dạ.
Thật sự thì ông bà nội với tôi có 1 sự gắn bó cực kì bền chặt, có khi còn hơn đối với bố mẹ tôi. Ông bà nuôi nấng tôi từ nhỏ, có gì ngon ông bà cũng để dành. Có làm gì sai ông bà cũng dạy dỗ tôi đến nơi đến chốn. Mong là ông bà sẽ mãi luôn sống khỏe, mãi luôn vui vẻ bên con cháu.
Để lại một bình luận