Phần 7
Hành trình tới Sài Thành mất hơn một tuần.
Tới Sài Thành, Trường cũng vừa kịp tu lên được Binh Ngũ Cấp.
Hắn đã có thể dung hợp với Bạch Cốt Mộc Tinh.
Họ đi thẳng tới bộ công an thành phố giao nộp Luyện vì hắn là một tội phạm có tiếng của vùng Đông Nam Bộ.
Trường nhờ Hưng cùng chị em Thế Linh, Thế Nhi vào trong nhận thưởng. Còn mình hắn đứng ngoài chờ. Đơn giản là hắn không có giấy tờ. Chính phủ nơi nào cũng thế, không có giấy tờ thì không thể làm việc.
Trong lúc chờ đợi, Trường tranh thủ dung hợp với Mộc Tinh.
Được một lúc, Mộc Tinh đã nằm trong Linh Hồn Hải của Trường.
“Ta thấy Linh Hồn Hải của mi lớn đấy. Chắc ngươi đã luyện tập chăm chỉ theo lời ta?”
“Vâng sư phụ.”- Trường gật đầu trả lời.
“Vậy thì tốt, giờ ngươi có thể dung hợp với một Hồn Linh khác.”
“Thưa sư phụ, con nghe nói một người chỉ được có một Hồn Linh khác.”
“Nghe đây nhóc, đây không phải khẩu quyết bình thường. Khẩu quyết này khiến ta trở thành công cụ giúp ngươi dung hợp nhiều Hồn Linh cùng một lúc. Nhưng ngươi không thể Hóa Linh trong hình dạng của ta.”
“Vậy sư phụ giống nhu cái muỗng. Nó có thể giúp con múc nhiều đồ ăn nhưng con không bao giờ ăn cái muỗng được.”
“Ừ… ta chưa nghe ai so sánh như vậy cả nhưng đúng rồi đấy.”
Ngẫm một lúc, Mộc Tinh nói tiếp:
“Hiện giờ ngươi chỉ là Binh Ngũ cấp nên ta chỉ có thể giữ một Hồn Linh vào Linh Hồn Hải của ngươi. Khi Linh Hồn Hải của mi lớn dần, ta mới có thể tiếp tục giữ những Hồn Linh khác.”
“Vâng, học trò đã hiểu.”
Đúng lúc ấy, cả nhóm ba người Hưng bước ra.
“Chàng chờ tụi thiếp lâu không?” Linh hỏi.
“Không lâu lắm đâu. Mà mọi người nhận được bao nhiêu?”
“Ba mươi đồng vàng. Đủ để chia thành ba phần.” Hưng nói.
“Vậy ngươi lấy mười đồng vàng đi, tụi ta lấy hai mươi đồng còn lại.” Trường mỉm cười.
Rồi Hưng cúi đầu chào tạm biệt:
“Chú em là ân nhân của thằng Hưng này. Lúc nào có chuyện, hãy kêu anh, anh sẵn sang giúp đỡ.”
“Không sao đâu anh. Có chuyện bất bình nhìn mà không cản, người đó khác gì vô hồn.”
Miệng lưỡi bên ngoài ngọt như đường, nhưng bên trong Trường cười ranh mãnh:
“Vậy mình có một trở thủ đắc lực rồi.”
Linh và Nhi rủ Trường về nhà của hai nàng.
Trên đường đi, Trường tranh thủ ngó xung quanh. Ở thế giới này, xe ngựa chính là phương tiện chính nhưng lại không hề lạc hậu. Con người tận dụng linh lực để tạo nên những máy móc hiện đại. Điện thoại thì dùng linh lực không gian, thời gian kết nối. TV thì cũng dùng linh lực không gian, thời gian và ánh sáng. Nhưng họ vẫn chưa thể phát triển máy tính và mạng internet (vì quá phức tạp, chắc vậy) nên sách giấy vẫn khá phổ biến. Thành phố cũng không thiếu những tòa nhà cao tầng, những con đường hoành tráng, hầm vượt sông và những cây cầu độc đáo.
Điều khác biệt duy nhất giữa thế giới này với thế giới cũ là thành phố này trong lành hơn.
Do nền công nghiệp không dựa vào khoa học, những nhà máy cũng không thải ra khí độc. Cũng không quá ồn ào náo nhiệt
Xung quanh Trường chỉ nghe thấy tiếng lộp cộp bước chân của chú ngựa.
“À. Mà khi chàng gặp cha, các mẹ và em gái của chúng thiếp thì hãy xưng hô chị em nhé.”- Nhi nói.
Trường gật đầu hiểu ý. Thật xấu hổ cho Linh và Nhi khi có thằng cỡ mười ba tuổi xưng hô chị em thiếu nữ đôi mươi là chàng và nàng.
“Em gái của thiếp cũng chỉ trạc tuổi chàng thôi. Nếu chàng mà có ý định gì với em ấy thì tụi em chắc chắn sẽ thiến chàng.” Linh nhìn Trường với ánh mắt đầy hăm dọa.
Hắn dạ run.
Trong Linh Hồn Hải, Mộc Tinh cười nắc nẻ: “Chắc nhóc này kiếp trước nợ với cô gái nào hay sao mà kiếp này bị gái trù dập thế?”
Một lúc sau, họ đã đứng trước căn biệt thự nhà họ Nguyễn.
Vệ sĩ mở hai bên cánh cổng. Dương cảm thấy áp lực của họ không khác khi đối đầu với Năm Căn là mấy.
“Chắc họ cỡ linh tướng trở lên.”
Bước vào trong, Linh và Nhi dẫn Trường tới phòng tiếp của họ Nguyễn. Hai chị em cúi chào:
“Chào cha, chúng con đã về.”
Trường cảm thấy xung quanh áp lực đè nặng còn hơn cả các vệ sĩ.
Trường lén nhìn về phía trước. Đó là Nguyễn Thế Bảo, gia trưởng của gia tộc họ Nguyễn. Vị trung niên tỏa làn khí tức khiến linh hồn hải của Trọng Trường liên tục khó chịu.
“Mấy thằng choai choai kia đâu. Mà thằng non choẹt này là ai?”
Thế rồi Linh và Nhi kể hết mọi chuyện, từ việc đi săn Hồn Linh, tới việc bắt cóc, được Trường và Hưng giải thoát… Tất nhiên họ không dám kể những tình tiết hoan lạc với Trường.
Thế Bảo sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện, lưu lại khí tức, hỏi Trường:
“Cậu bé, cha mẹ ngươi đâu? Sao lại lang thang ở núi rừng nguy hiểm?”
“Không giấu gì ngài gia trưởng, cha mẹ con chưa từng thấy mặt. Con chỉ biết con được một thầy tu ẩn dật trên núi cưu mang. Thầy ấy dạy con mọi thứ từ chữ viết tới cách sinh tồn nhưng lại không dạy con một chút gì về con đường tu luyện bởi vì ngài ấy không muốn con giết đồng loại mình. Cuối cùng ngài ấy nói con cần đi du hành để học hỏi về thế giới, chỉ truyền cho con một khẩu thần quyết. Chưa kịp cảm ơn thầy ấy thì… thì… ngài ấy… đã… đã…ra đi rồi ạ.” Vừa nói xong, hắn khóc òa.
Một câu chuyện sặc mùi nước miếng,…à không, nước mắt.
Chỉ có Mộc Tinh mới biết nguồn gốc của Trọng Trường, ôm bụng cười trong Linh Hồn Hải.
“Thằng nhóc kể chuyện hay vl, lại có tài năng diễn kịch thiên bẩm.”
Ba người vợ của Thế Bảo đang núp đằng sau dột nhiên bước ra, lau nước mắt đang giàn dụa.
“Kìa các em.”
Người vợ út, Mai Diệu Tiên, chạy ôm lấy Trường vào lòng:
“Chàng hãy cho em nhận nuôi Trọng Trường.”
“Nhưng mà…” Thế Bảo ấp úng.
“Chàng đã quá tuổi xuân xanh rồi. Còn thiếp không còn có thể đẻ con được nữa. Thằng nhóc này không phải là món quà các nữ thần ban tặng cho chúng ta hay sao?”
Lại nói, dù Bảo có ba người vợ nhưng lại chỉ có ba người con gái và không có đứa con trai nào nối dõi.
Sau thẳm trong tim, Bảo rất muốn cậu bé tội nghiệp này làm con của mình.
Một thằng nhóc già trước tuổi, dù chưa tới tuổi trưởng thành nhưng giọng nói đầy tràn tự tin, lại biết giữ lễ độ trước người lớn tuổi.
Các lão gia cũng lên tiếng:
“Thằng nhóc khí chất thế kia không phải là quà tặng nữ thần ban tặng cho ngươi dấy. Mau mau đồng ý đi.”
Nghe được lời chấp thuận của các lão gia, Thế Bảo cũng xiêu lòng:
“Từ nay ta sẽ nhận nuôi ngươi. Ngươi sẽ được đổi họ thành Nguyễn, Nguyễn Trọng Trường.”
Trường quỳ gập người xuống, lạy:
“Thật không biết lấy gì cảm tạ gia trưởng và cô nương.”
Bảo vội bước xuống, vội vã kéo Trường đứng dậy:
“Cũng đựng gọi vợ ta và ta là ngài với cô nương nữa. Ta nhận ngươi là con rồi mà.”
Trường lúng túng:
“Vậy cảm ơn… cha, các mẹ, các trưởng bối và các chị.”
Mọi người, trừ Trường đều phá lên cười hạnh phúc. Tiên ôm Trường vào lòng.
Trên cao, các nữ thần nhìn xuống gật đầu mỉm cười.
Để lại một bình luận