Phần 14
Các trận đấu đầu đều khá nhàm chán.
Các thiên tài đều bị chia đều ra các bảng nên họ dễ dàng vào tứ kết.
Trường dễ dàng hạ gục đối thủ với những thế võ cơ bản của thế giới cũ. Hắn chưa cần dùng Linh Lực.
“Ta sẽ không dùng linh lực cho tới tứ kết.” Trường hét lớn.
Các giáo viên nghĩ Trường chỉ là thằng ngạo mạn, sẽ nhanh chóng dùng linh lực của mình. Các thằng tân sinh cũng cười thầm mong hắn không dùng linh lực để đánh bầm giập tên bố láo này.
Đối thủ đầu tiên Trường đã hạ chưa đầy năm giây.
Đối thủ thứ hai bị Trường khóa chân đau đớn, xin thua.
Đối thủ thứ ba chưa kịp chuẩn bị đã bị Trường đá thẳng vào cằm.
Đối thủ thứ năm, thứ sáu, thứ bảy… không ai có thể đánh bại được.
Trường còn chưa đổ một giọt mồ hôi.
Giờ mọi người mới tin những điều Trường nói là sự thật.
Ngay cả những thiên tài tân sinh cũng kinh ngạc: “Hắn là quỷ chứ không là người nữa.”
“Ta cũng nghe Linh nói hắn đã hạ một cấp Tá nhưng không ngờ lại mạnh như vậy.” Ngọc Hỏa liếm môi thích thú. “Trai trẻ mà tài năng này ta thích lắm.” Ngọc Hỏa chỉ tưởng tượng cảnh làm tình với Trường thôi cũng khiến âm đạo nàng ứa nước(Bà già dâm đãng khoái phi công, phi công cũng muốn lái máy bay. Quả là cặp đôi hợp rơ nhất thế kỉ.)
Trường quay mặt nhìn Quân thách thức:
“Tao nghe nói dân thành phố mạnh lắm mà không ngờ chỉ có vậy. Trên rừng rú tao săn linh thú mần thịt quen rồi. Bán kết nhé khỉ già. Ta mong chờ được mần ngươi.”
Hạo Quân vừa căm tức, vừa sợ hãi.
Nó chưa từng thấy ai ngạo mạn như Trường (chắc chưa xem lại bản mặt của mình). Nó cũng chưa thấy ai mạnh như vậy dù chưa sử dụng tí linh lực nào. Hắn biết mình sẽ thua. Dù vậy, lòng tự trọng (tự cao mới đúng) bảo nó không thể thua thằng rừng rú này được.
Mỵ càng nhìn Trường với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Linh cũng vậy, dù nàng đã tận mắt chứng kiến trận giao đấu với Lê Văn Luyện của Trường.
Gần đến trận cuối, các cuộc tranh tài càng đáng xem.
Các trận tứ kết đều nổi bật trừ việc Mộc Viên nhường chưa kịp đánh thì đã hàng Ngọc Diễm. Trận của Trọng Trường cũng diễn ra khá lâu do hắn quyết định không sử dụng linh lực.
“Ngươi mạnh lắm, lần đầu tiên ta được tung hết sức thế này.”
“Không dám nhận, tiểu nhân đã nghe anh ruột nói Trọng Trường rất mạnh nhưng không tin. Nay tận tai nghe mắt thấy tiểu nhân này mới bội phục. Mong anh nhận em làm đồ đệ.” Người đang nói chính là Trần Bá Cao, em trai của Trần Bá Hưng.
“Không cần làm quá vậy đâu, kết nghĩa anh em được rồi.” Trường nhanh chóng đỡ Cao đứng dậy.
Bán kết là cuộc đụng độ của hai mỹ nữ: Thế Mỵ vs Ngọc Diễm và hai kình địch: Trọng Trường vs Hạo Quân.
Trận đấu của hai bóng hồng.
Giờ các tân sinh mới hiểu tại sao Mộc Viên nhường em gái mình. Đánh con gái là hèn, còn đánh hai đứa con gái là mang nhục suốt đời. Các đối thủ nữ của Viên ở các trận đấu trước tứ kết đều nhường cho chàng vì vẻ đẹp thư sinh khó cưỡng. Còn Diễm là em Viên, chắc chắn sẽ đòi đánh thật. Đối thủ kế tiếp sẽ là Mỵ. Mà Mỵ đã có người trong mộng rồi nên đương nhiên sẽ đánh thật với chàng. Mộc Viên là một kẻ đầy mưu mô không kém Trường nhưng cũng có lòng tự trọng cực lớn.
Vì là con của thành chủ nên không ai dám đả động tới Quân. Hắn nhanh chóng tới bán kết mà không tốn một chút sức lực.
Trận chiến giữa Mỵ và Diễm bắt đầu.
Trời cũng bắt đầu tối.
“Dùng Hắc Vong Ma của cô ấy, trời tối rồi kìa.”
“Biết rồi, ngươi khỏi nhắc.” Diễm trả lời, hóa thành Hắc Vong Ma ẩn trong bóng tối.
“Sao ngươi biết Hồn Linh của em ta?” Viên hỏi.
Biết mình bị hớ nên Trường thủ thỉ câu chuyện vào tai Viên: “Huynh có nhớ hôm đệ gây chuyện với Quân không?”
Viên gật đầu
“Đêm đó, nhỏ định ám toán đệ nhưng bất thành. Bị đệ trói lại dạy dỗ tới sáng mới thả về.”
“Thì ra sáng hôm sau ta thấy người nó chi chít vết hằn.” Viên ngẫm nghĩ “Mà ngươi đêm đó có làm gì nhỏ không.”
Trường thấy mặt Viên đằng đằng sát khí nên nói.
“Đệ đâu có làm gì đâu. Để trói nó một góc phòng rồi lên giường ngủ tiếp.” (Ngu gì mà nói sự thật).
“Cũng phải, mi chỉ thích lái máy bay thôi. Diễm và Mỵ chắc không có cửa.”
“Em nghe được đó nha.” Mỵ đỏ mặt.
Cả hai người thiếu niên giật mình, ngu ngơ huýt sáo:
“Nên nhớ em là Băng Thần Khuyển đấy… nên dù biến thành Ma đi nữa, em đều nghe được hết.”
Diễm phóng từ dưới đất lên thì bị Mỵ tóm được, quật mạnh xuống đất. Diễm bất tỉnh.
Cách hạ Diễm của nàng rất giống cách của Trường đêm đó.
“Đừng tưởng em không biết gì về chuyện anh làm với Diễm đêm đó.” Mỵ bước xuống, thì thầm vào tai Trường.
Hắn nghe mà đổ mồ hôi hột.
Trận đấu giữa hai chàng thiếu niên cũng bắt đầu.
Quân nhanh chóng dùng dung hợp:
“Thủy Đại Long”
Rồi nhanh chóng dùng chiêu Thủy Đại Bác.
Phía phần sân Trường chỉ toàn hơi sương.
“Lần này thì Trường tiêu thật rồi.”
“Hạo Quân mà lị.”
“Cho chừa thói kiêu căng.”
Để lại một bình luận