Ngày thằng Chiến thất tình, anh em quả thực rất buồn cho nó. Tội nghiệp thằng bạn chân chất nhất hội bàn tròn, bị cô gái mà nó yêu thích suốt mấy năm trời “cắm sừng” không thương tiếc. Vừa nhận được tin thì các anh em vội vã chạy đến. Tới nơi đã thấy thằng Chiến đang ngồi gục đầu ở công viên đối diện nhà cô gái vừa dẫm nát tim nó.
Luân khùng an ủi:
– Thôi, mày, bỏ đi. Anh em làm vài chai quên sầu!
– Ừ, cái cũ không đi sao cái mới nó tới! – Khang mập với câu nói bất hủ.
– Thằng đó là thằng nào, có to con hơn tao không? – Thằng Xung hùng hổ xắn tay áo lên.
Dũng xoắn giả vờ khóc rống, quệt mắt nói:
– Yêu là chết trong lòng một ít, nhưng lại mất trong nhà nhiều thứ. Hu hu hu!
– Oan nghiệt, oan nghiệt. Gái mà cắm sừng thì đầu mình trọc lóc! – Tuấn rách tặc lưỡi.
Tôi trầm ngâm một hồi mới vỗ vai thằng bạn mình:
– Tao biết điều này rất là khó khăn, Chiến à. Có một thứ gọi là thời gian, và thời gian là một phép màu sẽ giúp chữa lành mọi vết thương, có thể hàn gắn mọi thứ, gương vỡ lại lành!
Các anh em đều ồ lên cho là phải.
Nói đoạn bèn cúi xuống nhặt cục đá, chốt hạ một câu:
– Nhưng cửa sổ nhà con quỷ cái đó thì không!
– Víu… XOẢNG!
Ném đá bỏ chạy, cửa kính vỡ tan, phá xóm phá làng.
Tuy có trẻ trâu, nhưng tình cảm anh em thế này, còn gì sánh được?
Hôm nay là ngày cai nhậu thứ ba, khó hơn chúng tôi tưởng tượng rất nhiều.
Khang mập quen tay, giơ ly trà sữa lên:
– Dzô!
Hai thằng tôi cũng quen tay, một hơi đưa lên uống cạn.
Dũng xoắn quay vào trong gào to:
– Chị gái, lên một vòng nữa!
Chị chủ quán dở cười dở mếu:
– Mỗi thằng năm ly rồi đó, tụi bây có bị khùng không?
Ngày cai nhậu thứ sáu, tôi thậm chí còn không dám ăn khô bò vì sợ cơn thèm bia trỗi dậy. Đành lấy bánh quy ra nhai, nhạt thếch.
Dũng xoắn báo cáo ở nhà, vừa đi làm về là nó quất một hơi ba gói mì tôm với hy vọng vì quá no mà sẽ không nhậu nổi nữa. Và bây giờ thì đang ói tràn lan trong nhà vì bội thực.
Khang mập lên giường đắp chăn ngủ từ sớm, an phận thủ thường.
Ngày cai nhậu thứ bảy, thằng nào thằng nấy lờ đờ như chết trôi. Chịu hết xiết, Dũng xoắn quát:
– Mẹ nó, chiều nay ra quán cây keo. Tao bao hết!
– Ok ok!
Hóa ra cai nhậu đến ngày hôm nay chẳng phải vì anh em chí thú làm ăn, mà chỉ là âm thầm đợi chờ một tiếng “bao thì đi”.
Ngẫm lại xưa nay, các bậc anh hùng toàn đợi một lí do đại nhân đại nghĩa để làm toàn những chuyện ngu ngốc. Quả là đúng ha!
Sau tiệc độc thân bét tè lè nhè của thằng Xung, tôi đưa Dũng xoắn về nhà, khó khăn lắm mới lôi được thằng này ra khỏi taxi. Gọi cửa một hồi mấy bận thì vợ nó ra mở cửa.
Dũng xoắn nhướn mắt lên rồi lại gục đầu xuống, lè nhè nói:
– Uầy… đổi đào khác đi, con này già quá!
Tôi vứt ngay thằng bạn mình xuống đất, bỏ chạy một mạch.
— Hết —
Để lại một bình luận