Phần 121
Tỉnh giậy khi đã nửa đêm, cái cảm giác khan họng vì uống nhiều quá làm mình phải lần đi tìm nước uống.
Nhưng đã dậy rồi rất khó ngủ lại, đành lấy ly coffee và thuốc lá lần ra ban công ngồi một mình.
Nếu là gặm nhấm nỗi cô đơn thì chắc tôi cũng đã xơi tái cả tá rồi. Bên tôi vẫn luôn có bao người mà, nhưng người tôi cần nhất thì không.
Nhưng có lẽ giờ là thời gian tốt để tôi thực sự để suy nghĩ.
Hơn một năm kể từ khi tôi gặp em, biết bao chuyện xảy ra, nhưng dù nghĩ thế nào thì tôi cũng chưa bao giờ là người thắng.
Hay vì tôi quá tin vào tình yêu?
Quá tự cao vào bản thân?
Hay là quá mù quáng?
Có lẽ vậy. Câu hỏi cũng như câu trả lời cho tôi lúc này.
Nhưng chuyện Nhi yêu tôi, là trò chơi hay lợi dụng như Ngọc, thương hại hay lý do nào khác, tôi bây giờ thực sự đang thắc mắc về chuyện này. Nhưng đâu có dám đối mặt để được giải đáp đâu.
– Cậu em không ngủ mà ra đây ngồi vậy?
– Chào, chị là….
– Chị là Thy bạn gái anh Chiến.
– Làm cho anh cả tháng mà giờ em mới biết đấy.
– Nhưng em chưa trả lời câu hỏi của chị.
– Chị nghĩ sao nếu em nói là muốn thư giãn thôi.
– Câu trả lời khó mà chấp nhận được đó.
– Vậy chị muốn câu trả lời làm sao?
– Thật lòng, chuyện cậu đang giữ trong lòng.
– Ờ thì có bia rượu và ăn một ít thịt, rau. @@
– Chuyện buồn giữ chỉ thêm buồn thôi.
– Chị yêu anh Chiến là đầu tiên hay đã trải qua mối tình nào khác?
– Chị từng yêu một người thời học sinh, học lớp 12 đó. Nhưng sao em hỏi vậy?
– Vậy cuộc tình đó sao lại kết thúc?
– Chắc tại không hợp.
– Nghe gượng ép hơn cả em đó.
– Hì, bọn chị yêu nhau được nửa năm thì chia tay, anh ấy yêu một bạn nữ khác ở lớp học thêm.
– Và chị làm sao?
– Thì không thể níu kéo.
– Mất bao lâu chị quên?
– Thực sự là cho đến khi gặp anh Chiến cách đây hai năm.
– Vậy chị cũng biết là yêu rồi buông rất khó phải không?
– Ừ, vậy em…. ?
– Ừ, ở đất Đà Lạt này, cách đây 47 ngày.
– Cậu đếm từng ngày?
– Không, vì hôm đó là ngày kỉ niệm nên em nhớ ngày hôm đó.
– Chuyện là như nào vậy?
– Chị thấy một thằng chạy từ HN vào ĐL chuẩn bị tất cả mọi thứ để tặng người yêu nhân ngày kỉ niệm một năm yêu nhau.
– Lãng mạn nha.
– Hờ, em cũng từng nghĩ vậy, cho đến khi cô ấy còn có món quà lớn hơn cho em.
– Vậy.. ?
– Một nhát đâm không chảy máu nhưng đủ để giết đi tình yêu của em.
– Sao lại?
– Đang trong vòng tay một người khác, thản nhiên để hắn hôn nơi đông người.
– Chị xin lỗi.
– Lỗi, chả ai là người có lỗi cả, lỗi là do người khác thấy không đúng thôi. Việc mình làm là đúng đó là do mình, còn sai là do người khác nhận xét.
– Nhưng chuyện của cậu.
– Em vẫn nhớ như in cái khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy khi lạnh lùng nhìn em đang khổ sở đứng đối diện.
– Nơi này, sao cậu lại đến đây?
– Em cũng tự hỏi mình câu đó, nhưng vẫn chưa hiểu ra tại sao mình làm vậy?
– Chị nghĩ khác, tình yêu này nó quan trọng với cậu như vậy thì hãy cố gắng đến cùng chứ đừng bỏ cuộc như vậy.
– Khi mình đã không còn là gì của người ta nữa thì có khi sẽ thành chở ngại cho cuộc sống của họ. Em nghĩ vậy, buông tay và mong cô ấy sẽ hạnh phúc.
– Chị chỉ nói vậy, cùng một cơ hội không đến lần thứ hai.
– Cám ơn chị vì đã nói chuyện.
Xong tôi lại đi về phòng.
“Mình buông rồi mà, không nghĩ về chuyện xưa quá nhiều nữa. ”
Suy nghĩ miên man rồi may mắn thay lại chìm được vào giấc ngủ.
Sáng ra lại bị đánh thức bởi cái còi kéo tên Ly.
– Ly à?
– Dạ.
– Có muốn phù mỏ không mà lên phá hai vậy?
– Muốn á, hai làm sao?
– 1.
– Hứ, chiêu cũ òm.
– Có tác dụng là được.
– Hai cứ chờ đó, chưa xong đâu.
– Tôi sợ cô lắm. Hờ hờ
Xong thấy im im một lúc, nào ngờ Ly kéo cả đám kia lên phá tôi. Đến chịu với đám này, đành phải bò dậy đi chuẩn bị. Lại full set đen, sơ mi quần jean nay thêm cái lưỡi trai đen nữa.
Vâng, sang chảnh được ông chủ cho đi xe ngựa thăm thú ạ, ba xe mỗi xe 8 mạng.
– Anh đi cùng xe đầu, xe cuối chú ngồi để ý giúp anh. Ông Chiến nhòn tôi phân công.
– Ok, vậy xe giữa?
– Thì chú sau cùng thì ngồi để ý nốt luôn.
– Ông anh tính kĩ vcl.
– Hờ hờ, anh mà lại.
– Nhưng chị ngồi xe cuối kìa.
– Ơ hay, Thy ơi ck đây mà sao vợ xuống đó?
– Tui xuống có mấy chị em tui.
– Ông anh lần này tính lỗi rồi. Hờ hờ.
– Chú đổi cho anh đi.
– Giờ em đổi ý rồi. Trọng trách lớn lao như vậy để em gánh.
– Anh em mình tình cảm cả tháng nay chỉ được vậy thôi sao?
– Em chịu, anh lỡ có tình cảm với em thì bỏ đi. Ha ha ha
– Anh sẽ ghi nhớ vụ này.
– Miễn không ảnh hưởng đến kinh tế của em là được.
Vậy là ông Chiến ngậm ngùi leo lên xe đầu, tôi xuống xe cuối mới ngớ người. Cả ổ địch ở đây. Ly Lan Ngân Linh bà Thy và một cặp nhân viên ở quán. 7 Con vịt xót lại mình tôi.
Đành chấp nhận thương đau leo lên thôi. Đi với đám này như tra tấn, hết chuyện trên trời dưới biển lại chuyện quần áo làm đẹp, thành ra tôi ngán ngẩm đeo tai phone vào. Mà đéo hiểu ông cho đi đâu mà lâu mãi vậy. Khi mở mắt dậy thì lại một con đường quen thuộc hiện ra. Đường qua nhà Nhi.
– Cậu có chuyện gì à? Bà Thy
– Cảnh cũ hoàn cảnh mới.
– Đường này?
– Ừm.
Khi đến cổng nhà Nhi, tôi cố kéo chiếc mũ xuống thấp nhất có thể, nhưng tôi đã thấy em, vẫn tinh khôi trong tà váy trắng sữa.
– Cô ấy?
-…..
– Cậu nói chuyện luôn có mâu thuẫn và chị thấy cậu không buông được đâu.
-….
– Cơ hội đến thì phải biết nắm bắt.
-…..
– Cậu trốn tránh mãi được sao?
“Cậu trốn tránh mãi được sao? Trốn tránh? Mãi được sao?” Phải rồi, quyết tâm đối mặt với nó. Tôi nhanh chóng chỉnh lại mũ, nhưng khi vừa chuẩn bị phóng xuống thì lại một lần nữa, chứn kiến cảnh tên kia đến đứng cạnh người con gái ấy, và em lên xe, ngồi sau xe của người đó đi mất.
“Giờ thì mày có câu trả lời rõ ràng nhất rồi nhé. ” Tôi tự độc thoại với bản thân như vậy. Giờ không còn gì để lưu luyến nữa rồi. Mất em thật rồi.
– Đừng buồn nha P. Chị Thy an ủi.
– Em hết tâm trạng rồi, đi chỉ làm cho mọi người mất vui thôi, mọi người đi chơi vui.
Xong tôi phóng xuống khỏi xe ngựa. Lảng theo hướng khác mà ra về. Leo lên ngọi núi sau nhà ông Chiến ngồi đó bỏ hết mọi suy nghĩ trong đầu (tôi đã ước sẽ làm được như vậy) nhưng tôi ngồi đó, một mình trên núi chỉ để đau khổ. Mày là kẻ vô dụng…..
Rồi không biết từ lúc nào tôi ngủ quên đi trên đó, mãi cho đến khi Ly gọi. Lúc này đã tối muộn, mình ngủ được một giấc dài mà bình yên đến vậy sao? Lâu lắm mới được như vậy. Nhưng nhờ gì? Hay đã có câu trả lời cho
– Nghe này.
– Hai ở đâu đó? Về đi mọi người đang lo này.
Vậy là vẫn còn người lo cho tôi, ngay hiện tại và ngay quanh tôi.
– Không phải lo cho hai đâu, lát hai sẽ về.
– Nhưng hai đi đâu từ sáng đến giờ vậy?
– Mọi người ở nhà ăn chưa?
– Chưa, vẫn đợi hai về này.
– Vậy cứ ăn đi, lát hai về liền.
Đành lết dậy men dần xuống. Về ăn tối với mọi người, dù sao cũng bỏ mất bữa trưa rồi.
Nhưng tôi càng ở đây lâu càng thấy khó chịu.
– Lát em về Nha Trang trước đây.
– Cậu có việc gì? Sao lại…. ?
– Hai sao bỏ về á?
-…..
– Em muốn vậy thôi, mọi người ở lại chơi vui.
Ăn uống xong ra lấy xe lên đường.
Sắp ra khỏi địa giới ĐL thì mới để ý gần hết xăng. Tạt vào đổ thì thấy hai thằng nhìn khá quen mà hai thằng lại cố tránh ánh mắt mình, nhưng vẫn cố nhìn trộm mình.
Bực mình ra túm cổ một thằng xốc lên.
– Cậu P, tha cho tôi.
– Ai?
– Cậu quân bảo chúng tôi chia nhau tìm cậu.
– Bảo nó dừng lại, không thì mất cả tình anh em mãi mãi.
– Nhưng cậu ấy bảo có chuyện rất quan trọng muốn gặp cậu.
Chuyện quan trọng? Nếu cần thì ông Huy đã gọi tôi rồi, nên không cần quan tâm.
– Bảo nó thôi đi.
Xong tôi lên xe vít hết cỡ có thể biến thẳng khỏi nơi đây.
Khi đã rất xa khỏi đất ĐL tôi dừng lại gọi ông Huy.
– Ở nhà có chuyện gì không anh?
– Không, sao cậu hỏi vậy?
– Không có gì đâu.
– Mà cái hôm cậu đi cái Nhi đến nhà cậu đó.
– Em biết, lí do em đi đấy.
– Nhưng nó nói…
– Đừng bao giờ nhắc với em bất cứ điều gì về người con gái đó nữa.
– Nhưng….
– Em nhận đủ câu trả lời cho các thắc mắc của mình rồi.
– Ừ. Vậy cậu sống sao rồi? Sao rời HCM vậy?
– Có chút sự cố.
Xong hai anh em trai đổi qua loa về cuộc sống.
Tôi về Nha Trang gặp cô H ở nhà nhưng cô không tỏ ra ngạc nhiên hay tò mò, chắc Ly đã gọi rồi.
Lên phòng và ngủ, thực sự chuyến đi này với mình có khi lại là điều tốt để bỏ đi những thắc mắc.
Và có lẽ sẽ tốt hơn cho cuộc sống hiện tại…
Để lại một bình luận