Em sinh ra và lớn lên ở một vùng nông thôn. Ngày ấy gia đình em cũng khá giả, lại là thằng cháu đích tôn nên được cưng chiều từ nhỏ, em lớn lên chỉ trong sự đùm bọc từ gia đình.
Chuyện bắt đầu từ năm em lên 5 tuổi.
Ngày ấy chắc vì bé đã ương bướng ngang ngạnh lên ông già em đã cho em đi học võ, bảo là để rèn em hay sao ý. Ngày ấy bé thì có biết gì đâu, chỉ nghĩ là học võ thì rất oai (theo lời nịnh của bà già). Thế là câu chuyện của em cũng bắt đầu từ đây.
Học võ thì ngày ấy ở chỗ em cũng làm gì có. Trung tâm không, võ đường không. Chỗ em học chỉ là nhà của một “ông bác” trước làm ăn với ông già. Mà chính ông bác này từ ngày hôm ấy trở thành sư phụ dạy em.
Ngày đầu là ông già em dẫn đến nói chuyện với sư phụ. Đi đường thì lâu mà khó đi nên dọc đường em kêu suốt mà ông già thì cứ mặc kệ. Tới nơi thì đập vào mắt em là một khu vườn, mà không nó phải, là một “pháo đài” thì đúng hơn. Chỗ ấy cũng rất rộng, xung quanh là một lượt hàng rào bao phủ bằng cây, đường đi vào thì qua một con mương nhỏ được bắc một cây cầu tre đi qua, bốn góc cầu là bốn cây hoa gạo rất to, bên trong thì là một căn nhà lá ở trung tâm khu vườn, phía trước nhà có khoảng sân khá rộng, còn xung quang thì bạt ngàn là cây cảnh, nhưng lúc ấy chả quan tâm mấy, chủ yếu là đợi xem mặt sư phụ thôi.
Được 1 lúc thì thấy từ trong nhà có một ông bác tầm hơn 50 đi ra. Tuy đã đứng tuổi nhưng bác lại có một thân hình khá rắn chắc vạm vỡ. Lúc này ông già tôi đang định nói gì đó thì bác đã lên tiếng trước.
– Thằng bé đây hả? Cậu cứ để tôi nói chuyện với nó đã.
Thấy nhắc đến tôi thì tôi giật mình, hết nhìn bác lại nhìn ông già.
Ông bác lên tiếng:
– Cậu bé nếu muốn học võ thì theo ta.
Hết nhìn ông bác tôi quay sang ông già. Ông già thấy vậy thì ra hiệu tôi đi theo ông bác.
Đi ra sau vườn nhà ông bác thì thấy một sân cỏ lớn và rất nhiều dụng cụ học võ. Nhưng ở khu tập ấy chỉ duy nhất có hai đứa bé tập. Một trai lớn hơn tôi, chắc là phải học cấp 2, còn cô bé kia chắc nhỏ hơn tôi thì phải.
Lúc này ông bác quay qua tôi nói.
– Cậu bé có chắc muốn học ta không, nếu muốn từ giờ gọi ta là sư phụ, kia là sư huynh cậu tên Huy học lớp 6, hơn cậu 7 tuổi và con gái ta Linh nhỏ hơn cậu một tuổi. Nếu cậu theo ta học thì phải biết mình luôn là vị trí thứ hai, luôn coi trọng, nghe lời và đứng sau Huy. Và luôn nhớ kĩ mục đích học võ của cậu. Vậy mục đích học võ của cậu là gì?
Chả hiểu sao trong đầu tôi lại có một suy nghĩ và chưa kịp suy nghĩ thì thốt ra luôn khi nghe lệnh “TRẢ LỜI TA” từ ông bác thì nói luôn:
– Cháu học võ để bảo vệ mọi người thân xung quanh cháu.
Ông bác chợt mỉm cười rồi nói:
– Vậy được rồi. Từ giờ cậu gọi ta là sư phụ. Giờ ra kia làm quen đi.
Vậy là được rồi hả. Học võ, rồi có võ như trên tv. Thằng nhóc là tôi lúc ấy chỉ có suy nghĩ như vậy đó.
Tôi ra làm quen với hai tên kia. À nhầm một tên với một bé. Không hiểu sao lại làm quen rất nhanh rồi phân chia.
Huy lớn nhất là anh cả “Đại ca” luôn. Tôi anh hai và Linh em út.
Vì lúc ấy tôi còn nhỏ “5 tuổi” nên sư phụ bảo ông già cho tôi ở đấy học luôn. Sau hơn một năm học thì lúc ấy tôi có thể đánh ngang cơ với… Bé Linh rồi. Nhưng rồi tôi phải về nhà để bắt đầu đi học và anh Huy cũng vậy. Sụt sùi chia tay nhau nhưng anh Huy kéo lại và cả Linh 3 đứa hứa với nhau sẽ mãi là anh em giúp đỡ bảo vệ nhau.
Kể từ lúc ấy tôi phải học và chỉ đến nhà sư phụ vào ngày nghỉ, nhưng không hiểu tại sao không thấy bóng dáng hai người kia. Hỏi sư phụ thì sư phụ bảo Linh đi học còn anh Huy thì về với bố mẹ và cũng học từ một người khác. Lúc ấy tôi thấy rất giận và ghét lão Huy kia.
Sau 3 năm học võ tôi tuy nhỏ nhưng lại rất ngỗ nghịch, lại cậy mình có võ nên tham gia chơi với đám lớn hơn chuyên đi bắt nạt quậy phá. Cứ như vậy cho tới khi tôi học lớp 7.
Vào một ngày bình thường, vẫn như thường lệ tôi đến học của sư phụ vào thứ bảy. Nhưng trong nhà lại có một con bé. Nhìn kĩ thì tôi thấy nó có chút nét của bé Linh. Vẫn đang mãi quan sát thì tôi bị bạt tai từ phía sau. Quay lại thì ra là sư phụ, lại thêm một cái véo tai nữa sư phụ tôi vừa véo vừa lên tiếng:
– Nhìn con gái ta thế hả.
Vậy đúng là Linh thật. Chưa kịp định thần lại thì Linh từ trong nhà nhìn ra rồi chạy thẳng ra ôm tôi. Thút thít :
– Anh P nhớ bé Linh không. Sao bé Linh đi học anh không thăm bé… bla.. bla.
Tôi chợt tỉnh nói đùa luôn:
– Ai vậy sư phụ, đâu phải bé Linh của con đâu. Bé Linh của con bé tí như cái kẹo mà.
Đang định troll tiếp nhưng ngờ đâu bé Linh oà khóc. Mà tôi sợ nhất là nước mắt bọn con gái, lúc ấy vẫn chưa hiểu nhưng giờ thì biết rồi. (Dại gái đó các bác) Đành phải xuống nước dỗ bé:
– Thôi anh nhớ ra rồi, bé Linh xinh gái dễ thương ngoan hiền.. bla.. bla của anh nè.
Bé thấy thế không khóc nữa mà tỏ mặt dỗi. Tôi đành bấm bụng:
– Thôi bé tha anh, anh chở bé đi ăn kem ha??
Nghe thấy kem mắt bé sáng lên rồi lại đu tay đu cổ tôi luyến thoắng.
Sau đó sư phụ bảo từ giờ bé Linh sẽ tới ở nhà tôi để tiện việc hoc hành và bắt tôi phải chăm sóc bé, việc này đã bàn bạc với ông bà già. Từ đó đến hết cấp 2 tôi cũng chỉ chú tâm học võ, chăm bé Linh và giao du với hội lớn hơn để đi… đánh nhau.
Cho tới một ngày cuối cấp 2…
Để lại một bình luận