Diệt Tuyệt sư thái bỗng nhiên nhớ lại, Trương Siêu Quần vừa nhìn thấy chính mình thì liền nhắc qua tên của nàng, hôm nay thấy nàng thân hình thon dài, đẹp hoa như chi lan bách hợp, khiến cho người vừa thấy liền yêu thích, Diệt Tuyệt sư thái âm thầm ước ao người đệ tử thanh tú của phái Võ Đang này.
Chu Chỉ Nhược quả nhiên là người gặp người thích, đệ tử tục gia phái Nga Mi dồn dập vây quanh nàng nói chuyện, Chu Chỉ Nhược ngược lại cũng trấn định như thường, từng người đáp lại, không chút nào mất vẻ tự nhiên, rất có phong cách cao quý.
Còn ở một bên khác, thì không hữu hảo như thế, Ân Lê Đình để Tống Thanh Thư đến bái kiến bát sư thúc Trương Siêu Quần, Tống Thanh Thư vẻ mặt bất đắc dĩ, quả thực chính là chồng chất đố kỵ.
Trương Siêu Quần làm sao không biết tên tiểu tử này hiện tại là đang ăn dấm chua, nhìn khuôn mặt y như là chết cha chết mẹ, Trương Siêu Quần quả thực là đã nghĩ đến chuyện đấm một quyền trên khuôn mặt trắng nõn của y một cái, nhưng ngoài miệng vẫn là cười hì hì nói:
– Thanh Thư hiền điệt, có được hình dạng quả nhiên là đẹp như Phan An, Ngọc Diện Mạnh Thường danh hiệu này, hoàn toàn xứng đáng a!
Tống Thanh Thư nói:
– Đa tạ bát sư thúc quá khen.
Nói xong y lui sang một bên, ngửa mặt lên trời, không để ý đến Trương Siêu Quần nữa.
Trương Siêu Quần trong lòng lạnh rên một tiếng, trên mặt tuy nhưng đối với Tống Thanh Thư, mục tiêu hắn là… không có Tống Thanh Thư trong mắt!
Ân Lê Đình thấy thái độ Tống Thanh Thư có chút không được tốt, nhíu mày, cũng đã đoán được là duyên cớ gì, chỉ lo Trương Siêu Quần sẽ khó chịu, vội vàng nói:
– Không Động phái dự định buổi trưa hôm nay ở vùng này tụ họp, nhưng lúc này vẫn còn chưa tới, chỉ sợ xảy ra sự cố, bát sư đệ, Thanh Thư, chúng ta đi trước một bước.
Tống Thanh Thư nói:
– Ân lục thúc, nếu như Không Động phái thật sự xảy ra sự cố, chỉ sợ lúc này đã gặp chuyện không may rồi, vì lý do an toàn, chi bằng chúng ta cùng phái Nga cùng đi về hướng tây thôi.
Ân Lê Đình gật đầu nói:
– Rất tốt.
Diệt Tuyệt sư thái cùng Tĩnh Huyền đều thầm nghỉ:
Diệt Tuyệt sư thái với Tĩnh Hư nghĩ thầm:
– Ba bốn chục năm gần đây, Trương Tam Phong chân nhân đã không lý gì đến mọi việc rồi, việc gì cũng giao hết cả cho Tống Viễn Kiều nên Tống đại hiệp không khác gì người chưởng môn của phái Võ Ðang, hiện thời xem ra người chưởng môn đời thứ ba của phái Võ Ðang thế nào cũng là Tống Thanh Thư cho nên sư thúc cũng nghe lời sư điệt là thế.
Các nàng cũng không biết Ân Lê Đình tính tình thì hiền hoà, làm việc gì cũng không có tự chính chính mình chủ trương, người khác nói cái gì, Ân Lê Đình cũng là không phản đối.
Trương Siêu Quần lúc này lại nghĩ đến làm sao có thể đem Trương Vô Kỵ cùng Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn và ngũ cô Kỷ Yên Nhiên từ Quang Minh đỉnh an toàn đi ra khỏi cuộc chiến sắp tới, làm sao có thể để hành động vây quét lần này thương vong giảm đến mức thấp nhất, càng nghĩ đến đầu càng đau…
Đáng tiếc là chính mình chỉ học Cửu Dương Chân Kinh mới xong quyển đệ nhất, còn xa mới đạt tới cảnh giới một mình một ngựa làm kinh sợ quần hùng, xem ra, phải mau mau đi đến Quang Minh đỉnh, nơi đó không phải là có cái mật đạo sao? Chỉ cần lấy được võ công Càn Khôn Đại Na Di thì mới có thể biến cuộc chiến tranh này thành tơ lụa, mẹ nhà nó, còn phải lo lắng đến cho đám người Minh Giáo bên trong này nữa, thật sự là không dễ a!
Đoàn người đi về hướng tây thêm mười bốn, mười lăm dặm, tới một cái đồi cồn lớn phía trước, Tĩnh Huyền thấy Tống Thanh Thư bước nhanh trên cồn cát, liền vung tay tả lên, hai đệ tử chạy Nga Mi vội đi nhanh tới, cùng với người phái Võ Đang lên đỉnh đồi cát, không khỏi cùng lúc thốt lên kinh ngạc, chỉ thấy phía tây đồi cát, trong sa mạc ngang dọc tứ tung nằm khoảng chừng ba mươi bộ thi thể.
Ba người biết điềm chẳng lành vội chạy tới đó xem sao.
Thấy những xác chết đó, già có, trẻ có, đầu hoặc ngực bị có những vết thương sâu vào như là người nào cũng bị đánh chết bởi một cây côn lớn vậy.
Ân Lê Đình là người giầu kinh nghiệm hơn nên khi vừa tới trước những cái xác đó đã lên tiếng nói ngay:
– Ðây là những người của bang Bá Dương tỉnh Giang Tây bị Cự Mộc kỳ của Ma Giáo đánh chết, hình như toàn quân của bang Bá Dương bị tiêu diệt hết thì phải?
Diệt Tuyệt sư thái cau mày nói:
– Không hiểu bang Bá Dương tới đây làm gì? Quý phái có hẹn ước với họ tới không?
Nghe giọng nói của sư thái Ân Lê Đình biết ngay sư thái không vui lòng chút nào.
Vì các danh môn chính phái không muốn đi cùng với họ.
Ân Lê Đình vội đáp:
– Thưa sư thái, tệ phái không hẹn ước với bang Bá Dương, nhưng nghe nói Lưu bang chủ của bang phái này là đệ tử ký danh của phái Thiếu Lâm, có lẽ họ tự tham gia là muốn giúp sức cho môn phái họ đấy thôi.
Diệt Tuyệt sư thái nghe nói chỉ bằng giọng mũi “hừ” một tiếng không nói năng gì nữa cả.
Trương Siêu Quần thấy Diệt Tuyệt sư thái xem thường phái Bá Dương giúp, không khỏi cau mày, trong lòng âm thầm khó chịu, những người này cũng đều là cha mẹ sinh, cha mẹ dưỡng, dựa vào cái gì ở đây mà “ hừ “ ra vẻ không hài lòng? Vốn là, Diệt Tuyệt sư thái đối với hắn rất tốt, Trương Siêu Quần cảm thấy nàng so với nguyên bản thì lãnh khốc vô tình, khi gặp hắn thì Diệt Tuyệt sư thái này khác nhau một trời một vực, bây giờ nhìn lại trước mắt thì thì thấy Diệt Tuyệt sư thái đã có chút càng càng tiếp cận giống như nguyên bản rồi.
Trương Siêu Quần khe khẽ thở dài, nhảy lên, Chu Chỉ Nhược vội la lên:
– Siêu Quần ca ca …ca ca định làm gì?
Trương Siêu Quần quay đầu lại nói:
– Những huynh đệ này đều là hảo hán tử, cũng không thể để bọn họ phơi thây ngoài hoang dã, ta đào hố chôn, để bọn họ mồ yên mả đẹp.
Tĩnh Huyền thấy hắn lời nói ấy khá là từ bi, âm thầm gật đầu, ra lệnh một tiếng, tiến lên hỗ trợ, đem toàn bộ thi thể người phái Bá Dương đem chôn.
Lúc này sắc trời đã tối, trong đêm tối, đi đường cực dễ bị Ma giáo phục kích, mọi người liền nghỉ ngơi tại chỗ.
Ân Lê Đình cùng Tống Thanh Thư, Trương Siêu Quần ngủ ở rìa ngoài, nữ đệ tử cùng xuất gia nữ ni thì ngủ ở bên trong, hắn vốn là muốn thừa dịp trời tối người yên đang muốn kêu Chu Chỉ Nhược cùng nhau tâm sự, vậy mà Đinh Mẫn Quân lại rủ nàng đi vào trong đồng thời nghỉ ngơi, khiến cho Trương Siêu Quần không khỏi trố mắt ngoác mồm, thất vọng.
Càng thấy Đinh Mẫn Quân ánh mắt khá là kỳ lạ, hắn nghĩ tới chuyện trước đây với nàng thì cõi lòng lại đầy áy náy.
Đêm đó, Trương Siêu Quần lại lăn lộn khó ngủ, mắt thấy lúc trước tiểu cô nương Chu Chỉ Nhược hiện nay đã là trưởng thành thành một cô nương dáng ngọc yêu kiều, nhưng hắn không thể thực hành kế hoạch vĩ đại đẩy ngã, trong lòng ngứa ngáy gian nan.
Đến nửa đêm, mọi người đều đã ngủ say, nằm ở nơi xa hơn một chút, Tống Thanh Thư bỗng nhiên rón ra rón rén ngồi lên, hướng về phía nữ đệ tử Nga Mi đang ngủ nhẹ nhàng đi đến…
Trương Siêu Quần thấy kỳ lạ, tiểu tử này khuya khoắt, lẽ nào là đi tiểu? Muốn đi tiểu thì cũng phải đi đến chỗ không có người, làm gì mà hướng về nơi chúng nữ phái Nga Mi đang ngủ mà đi? Chẳng lẽ bên đó phong cảnh khá hơn một chút, đi tiểu cũng vui vẻ hơn à?
Trương Siêu Quần nhíu mày, nhìn theo hướng đi của Tống Thanh Thư, thình lình phát hiện chính là khu vực nơi Đinh Mẫn Quân mang theo Chu Chỉ Nhược , lẽ nào… Trương Siêu Quần ngồi dậy, mẹ nó, tên tiểu bạch kiểm này, muốn đi làm chuyện bậy bạ à?
Tống Thanh Thư đúng là muốn đi tìm Chu Chỉ Nhược, trước đây khi Chu Chỉ Nhược vừa đến Võ Đang sơn thì Tống Thanh Thư lúc đó vừa nhìn thấy, đã đứng chết trân tại chỗ, kinh động như gặp thiên nhân, Chu Chỉ Nhược bái Tống Viễn Kiều làm đệ tử, đây là một vị nữ đệ tử duy nhất của phái Võ Đang, lúc ấy là Tống Viễn Kiều không cưỡng lại được bảo bối nhi tử khổ sở năn nỉ, cho nên phải đến gặp Trương Tam Phong xin ý kiến.
Lúc đó Trương Tam Phong cũng không muốn ngoại lệ thu nữ đệ tử, Trương chân nhân chỉ muốn để cho nàng tạm thời ở Võ Đang sơn, nhưng lại nghĩ đến Trương Siêu Quần mang Trương Vô Kỵ đi trị thương, lúc đó chính hắn cầu xin chính mình cố gắng chăm nom muội muội này của hắn, nếu như ngay cả võ công cũng không có dạy chiêu nào, sau này cũng là khó nói, cho nên thuận theo thời thế, để Chu Chỉ Nhược lạy Tống Viễn Kiều làm sư phụ.
Trương chân nhân cùng Tống Viễn Kiều đều là không biết, bọn họ hai người đều bị tên tiểu tử Tống Thanh Thư này tính toán trước rồi!
Tống Thanh Thư nghe nói Chu Chỉ Nhược có quan hệ ám muội với Trương Siêu Quần ca ca của nàng, nhưng Trương Siêu Quần lại là đệ tử của Trương Tam Phong, giả như Chu Chỉ Nhược bái phụ thân của y làm sư phụ, thì mối quan hệ của nàng với Trương Siêu Quần sẽ là sư thúc tiểu điệt, đã là như thế thì hai người bọn họ khó mà danh chính ngôn thuận với bên ngoài..
Ai nào ngờ, hôm nay bọn họ vừa gặp mặt, hai người trước mặt mọi người ôm nhau, biểu hiện thân mật cực kỳ, điều này làm cho Ngọc Diện Mạnh Thường Tống Thiên Thư tức giận đến sôi lên, cho nên muốn đi chính miệng hỏi cho rỏ ràng với Chu Chỉ Nhược.
Tống Thiên Thư cũng không biết, bát sư thúc của y đang đi theo ở phía sau mình, lặng lẽ ẩn nấp thân hình ở cách đó không xa, đang nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía y.
Cũng may là không biết là vị sư tỷ đáng yêu nào của sư phái Nga Mi đột nhiên ngủ nói mớ lẩm bẩm phát ra thành tiếng, làm Tống Thanh Thư giật mình sợ hết hồn, liền đứng yên tại chỗ cũ, mồ hôi lạnh toát ra, phải biết rằng đêm khuya khoắt đi mò mẩm đến nơi nữ tử ngủ, nếu bị người phát hiện là điều cực kỳ bị khinh thường, thanh danh khó mà giữ được, Tống Thanh Thư vừa rồi bị váng đầu, giống như bị ma quỷ ám vậy, lúc này tâm trí mới thanh tỉnh lại, thay đổi phương hướng, lặng lẽ lui trở về chỗ cũ, nằm xuống, trái tim hãy còn nhảy đến lợi hại.
Trương Siêu Quần thấy hắn đi vòng vèo về chốn cũ, lúc này mới yên lòng, ám đạo:
“Tiểu tử ngươi biết dừng cương trước bờ vực, nếu không phải vậy, ta nhất định để ngươi Ngọc Diện Mạnh Thường biến thành Hắc Diện Tiểu Quỷ rồi!”
Đang thầm nghĩ, chợt thấy có một vóc người cao cao thanh mãnh nữ tử đứng lên, hướng về phía xa xa lặng lẽ bước đi.
Trương Siêu Quần thấy kỳ lạ, khi nhận ra đó là Đinh Mẫn Quân, trong lòng hơi động, lẽ nào nàng cũng ngủ không được, lẽ nào là đang suy nghĩ đến ta?
Mắt thấy Đinh Mẫn Quân đi chầm chậm, hướng về một bên vắng vẻ đi đến khoảng chừng nửa dặm, rồi lặng lẽ ngồi trên đất, hai tay ôm đầu gối, tịch mịch thở dài.
– Ngươi phụ lòng ta! Khắp nơi lưu tình, không chỗ nào tốt! Uổng công ta mỗi ngày điều nhớ tới ngươi, nghĩ đến ngươi… thứ bạc bẻo vô tình.. hừ!
Đinh Mẫn Quân lẩm bẩm nói nhỏ, bàn tay cầm lấy một nắm cát vàng, chung quanh loạn tung.
– A… có người mỗi ngày điều nhớ đến tiểu đệ sao?
Bạch y ánh lên, một người đột nhiên từ phía sau đem Đinh Mẫn Quân ôm chặt, nàng giật mình sợ hết hồn, há mồm muốn hô to, một bàn tay thâm hậu đè tới trên miệng.
– Đinh tỷ, là tiểu đệ đây.
Đinh Mẫn Quân bên tai toả nhiệt, nhận ra là giọng nói của Trương Siêu Quần, vội vàng im lặng giãy dụa, nhưng nàng làm sao có thể tránh thoát được đôi cánh tay hắn?
– Ngươi… ngươi sao lại lén lút chạy tới nơi này? Ngươi theo dõi ta sao?
Đinh Mẫn Quân lúng túng vội hỏi.
Trương Siêu Quần nói:
– Ban ngày không có cơ hội nói chuyện, vì vậy lúc tối, tiểu đệ liền bấm chỉ tính toán, đoán ra vào lúc này Đinh tỷ sẽ tới nơi này để nhớ thương tiểu đệ, vì lẽ đó, tiểu đệ liền đến đây.
Đinh Mẫn Quân cả giận nói:
– Ai thèm nhớ ngươi! Ngươi chỉ lo cùng Chu cô nương thân mật nhiệt nhiệt, nơi nào mà để ý đến ta! Còn hai tiểu hồ mị núi Côn Luân kia đâu rồi? Sao lại không mang đến đây vậy? Hay là ngươi sợ bị Chu cô nương nhìn thấy, không dám mang theo bên người?
Trương Siêu Quần lấy bàn tay để ở bụng dưới bằng phẳng của nàng xoa qua xoa lại, cười hắc hắc nói:
– Cái gì mà là hồ mị a! Các nàng ấy cũng là người cơ khổ, Đinh tỷ ngày ấy không chào mà đi, biết tiểu đệ có bao nhiêu là lo lắng không?
Đinh Mẫn Quân hừ một tiếng, nói:
– Ngươi mà nhớ ta sao? Chỉ sợ trong lòng ngươi lúc đó ước gì được như vậy đấy! Ta rất thức thời, ngươi muốn cùng hai cái hồ mị kia làm loạn, ta liền né tránh, miễn cho ngươi đỡ ngại làm chuyện tốt.
Trương Siêu Quần khẽ nói:
– Tiểu đệ kỳ thực rất nhớ Đinh tỷ, chỉ là không biết Đinh tỷ có nhớ tiểu đệ không đây?
Đinh Mẫn Quân bật thốt lên:
– Ta không nhớ! Ai rảnh rỗi mà nhớ ngươi? Ngươi không phải còn có cái Chu sư muội yểu điệu ở đây sao? Ngươi tìm đến ta làm gì?
Trương Siêu Quần hì hì cười nói:
Để lại một bình luận