– Thật sự sao? Công tử đem muội so sánh với mặt trăng à? Muội thật sự có xinh đẹp như vậy?
Võ Thanh Anh trong lòng vui vẻ, cảm thấy ngọt ngào vô cùng, không nói ra hết được sự thỏa mãn.
Trương Siêu Quần không chậm trễ chút nào:
– Đó là đương nhiên.
Nàng nở nụ cười xinh đẹp, nói:
– Muội không tin, công tử chỉ là gạt người.
Trương Siêu Quần bỗng nhiên linh quang lóe lên, nói:
– Ta có làm thơ để chứng minh a là ta không có gạt tiểu thư.
Võ Thanh Anh ngạc nhiên nói:
– Công tử làm thơ?
Trương Siêu Quần trong mắt loé ra vẻ đắc ý, hắn hắng giọng một cái, trịnh trọng nói:
– Vậy ta đành phải bêu xấu a! Nghe đây này…
“Đại hải..
Nhĩ toàn thị thủy..
Mã nhi..
Nhĩ tứ điều thối…
Nhĩ vấn nhĩ đa mỹ…
Tị tử hạ diện trường trứ chủy!”
Võ Thanh Anh cười ngoặc nghẻo, nói:
– Thơ công tử nói cái gì vậy! Trong biển rộng toàn là nước, chứ lẽ nào là rượu sao? Con ngựa đương nhiên là có bốn chân rồi! Còn… phía dưới lỗ mũi là… miệng.. ha ha ha…
Võ Thanh Anh cười không ngớt, thân thể tươi đẹp run rẩy không ngừng.
Trương Siêu Quần nhìn dáng vẻ nàng trong lòng mê say, lẩm bẩm nói:
– Tiểu thư thật đẹp! Nụ cười càng hiện lên vẻ xinh tươi, đến giờ rốt cuộc ta mới biết, tại sao cổ nhân lại nói câu “ hoa nhường nguyệt thẹn “, chắc chắn là người nói ra câu này lúc đó cũng đang đối mặt với mỹ nhân giống như tiểu thư vậy.
Võ Thanh Anh thấy trong vẻ mặt hắn lộ ra vẻ si ngốc mê man, nàng xấu hổ nói không ra lời, bầu không khí, bắt đầu trở nên mập mờ.
– Ta… Ta có thể ôm tiểu thư một cái không?
Ánh mắt Trương Siêu Quần, so với dung nham còn nóng rực hơn, hầu như phải đem cho Võ Thanh Anh đáng thương làm cho nóng chảy.
Võ Thanh Anh chịu không nổi e thẹn, trong lỗ mũi phát sinh tiếng muỗi ưm à, còn chờ cái gì? Trương Siêu Quần đưa tay ra cánh tay, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực.
– Trên người tiểu thư đến tột cùng là có cái ma lực gì, tại sao ta không nhịn được cứ muốn ôm tiểu thư vậy?
Trương Siêu Quần ôm trong lòng nhuyễn ngọc mùi hương nồng nàn, trên miệng còn rót vào mê thang.
Kỳ thực, Võ Thanh Anh phương tâm cũng đã có hắn, bất quá là hắn chưa biết thôi, tiểu cô nương rụt rè, rốt cục ở trong cơn mưa đêm này đã bị triệt để xé ra, trong lòng người ngọc, mùi thơm phân tán, như lan như xạ, thấm ruột thấm gan.
– Công tử sẽ lấy muội chứ?
Thiếu nữ e thẹn hỏi.
Trương Siêu Quần không chậm trễ chút nào:
– Sẽ lấy! Có thể lấy được mỹ nữ như muội là phúc phận của ta, sau này ta sẽ đối với ngươi tốt cả đời này.
Võ Thanh Anh “Ừ” một tiếng, thân thể nhích lại gần thật sát Trương Siêu Quần, trong đầu mê man, càng thêm dùng sức ôm chặt.
– Đêm nay muội sẽ làm thê tử của công tử được không?
Thiếu nữ nhẹ giọng nói.
Được! Đương nhiên được! Quá tốt rồi! Ta bỏ ra như thế nhiều tâm tư, chính chờ đợi câu này a! Trương Siêu Quần cúi đầu, khẽ hôn lên miệng nàng thay thế câu trả lời, lúc này, vô thanh thắng hữu thanh…
Một lúc lâu, đầu lưỡi chen vào mở ra đôi môi đóng chặt của Võ Thanh Anh, nàng mềm mại hô khẽ trong tiếng, Trương Siêu Quần đã ngậm cái lưỡi nhỏ kia, ở trong miệng nàng chăm chỉ không ngừng tìm kiếm, như là bên trong khoang miệng ẩn giấu bảo tàng vậy, chưa trãi qua nhân sự, thiếu nữ có thể nào chống đối lại khiêu khích? Trong đầu nàng lập tức trống rỗng, linh hồn như là từ trong cơ thể bay ra, không biết ở nơi nào.
Không biết thời điểm nào, xiêm y trên người Võ Thanh Anh đã bị bỏ đi, khi cái yếm và tiểu khố cuối cùng cỡi ra, thân thể mềm mại tràn trề mùi hương hiện ra ở trước mắt Trương Siêu Quần, như con thiên nga gáy ngọc trắng như tuyết một mảnh duyên dáng giống, óng ánh chói mắt mịn màng cùng xương quai xanh nhu mị nhẵn mịn, tròn trịa ngọc nhuận bờ vai đẹp, hoàn toàn làm hắn quyến luyến lạc lối, đôi bầu vú săn tròn hơi rung động, phảng phất nụ hoa đón gió xuân mời hái, bụng dưới bóng loáng không chút tì vết mê người, đôi chân dài thánh khiết kẹp chặt bên dưới ánh chớp lòa của sấm sét mê người, đẹp không sao tả xiết, thân thể nàng nhẹ nhàng run rẩy, người ngọc xấu hổ, đôi mắt đẹp như nước.
– Ưm…
Võ Thanh Anh bị hắn âu yếm đến ý loạn tình mê, giờ khắc này đã trần truồng như con nhộng, mắc cỡ không có chỗ trốn, không làm gì khác hơn là nhào vào trong ngực hắn.
Ôm ấp mỹ nhân thân thể hương nhuyễn, hai bàn tay tiếp tục không an phận bắt đầu xâm lược, da thịt nàng non mịn, sờ ở trong tay có cảm giác mềm mại căng tràn lại co dãn thật sự là khó có thể hình dung, thật giống như là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, khiến người ta yêu thích không muốn buông tay.
Trương Siêu Quần trong lòng hơi động, âm thầm vận lên chân khí, ngưng tụ vào lòng bàn tay phải đưa xuống để trên cái âm hộ của Võ Thanh Anh, chốc lát sau toàn bộ thân thể nàng run rẩy cong lại, rên rỉ:
– Công tử… công tử có phải là dùng nội lực… a… nội lực của công tử… chui vào bên trong chỗ ấy đi tới…công tử làm sao được vậy… không… không thể đi vào đó… a… ưm…a….
Võ Thanh Anh chỉ cảm thấy ngay giữa hai chân mình làm như có những đầu ngón tay ngọ nguậy, rồi chui sâu vào bên trong cái huyện động chưa khai khẩn của mình, ở sâu trong nơi đó luồn lách bươi móc nhưng rất mềm nhẹ, chưa bao giờ nàng có được cảm giác kỳ diệu ở bên trong chổ cái huyệt động như vậy, từng lần từng lần một âu yếm, dường như nơi trong hang động đó, bắt đầu chìm đắm những làn sóng nước ấm áp vỗ về lấy.
Chỗ ấy làm như đã bị chất lỏng ấm áp toàn bộ bao dâng lên, xung kích, vuốt nhẹ, khi luồng chân khí đó lặng lẽ tiến vào, thì đã biến thành hình dạng như là một cây côn thịt, bắt đầu nhúc nhích chuyển động…
Vì vậy làm cho hơi thở thiếu nữ như là đình trệ, tiếng thở dốc càng lúc càng lớn, hai cái chân trắng noãn trơn mềm không được tự động dang rộng mở ra..
Bị loại kỹ xảo kỳ diệu trêu đùa, một tiểu cô nương chưa trãi qua nhân sự thì làm sao có thể chịu đựng nỗi? Thân thể mềm mại mềm như bị tê liệt, đôi mắt long lanh lóng lánh phủ mờ hơi nước, xương quai hàm xanh như là nghiến lại, khuôn mặt đỏ hồng phảng phất như là say rượu thật là kiều diễm, toàn bộ vẻ đẹp của Võ Thanh Anh hiển hiện ra ở trước mặt Trương Siêu Quần.
– Tiểu thư thật là đẹp…
Hắn chậc lưỡi than thở rồi nói tiếp:
– Ta có thể gọi tiểu thư là muội muội được chứ?
Thiếu nữ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, nói:
– Trương công tử, sẽ yêu thương muội muội chứ?
Siêu quần ca khẽ mỉm cười, nói:
– Đừng gọi ta Trương công tử, ta tên gọi là Trương Siêu Quần.
– Ủa..Cửu Chân tỷ nói, huynh tên là Trương Vô Kỵ mà!
– Hừm, ta đại danh là Trương Siêu Quần, tự là Vô Kỵ.
– Thì ra là như vậy.
Trương Siêu Quần ánh mắt dần dần xuống dưới, nhìn chăm chú vào cái nơi riêng tư tối ẩn mật làm người tràn ngập mơ màng…
Cái mu kia bao trùm nhô lên như gò núi nhỏ, đào nguyên tươi đẹp, kề sát ở ngay cửa miệng âm đạo thì thưa thớt ít một lông đen còn rất tơ mềm, hai bên môi lớn rất đầy đặn, bởi vì do Trương Siêu Quần sử dụng kỹ xảo thần kỳ của Ngọc Nữ Tâm Kinh mà nàng động tình, làm cho hai môi nhỏ hồng hào nhẵn nhụi, giọt sương xuân điểm dinh dính nhơn nhớt đọng trên bề mặt, bình thường hai môi nhỏ của nàng ẩn giấu ở chính giữa hai môi lớn, giờ đã sung huyết phồng lên từng bên môi nhỏ đều có thể thấy được.
Thiếu nữ thấy ánh mắt hắn đắm đuối từ nhìn trên cái âm hộ của mình, xấu hổ không thể tả, tay ngọc nhỏ dài duỗi một cái, che kín lại đám lông đen ở dưới hạ thân, thẹn thùng nói:
– Siêu Quần ca…huynh đừng nhìn muội như thế a, muội….muội….
Trương Siêu Quần cười nói:
– Thân thể mỹ lệ như vậy, có thể nào không nhìn a, muội đừng có ngại…
Hắn tay trái chậm rãi nhào nặn trên đôi bầu vú nàng, bàn tay truyền đến xúc cảm một khối thịt nhỏ rất rắn chắc, mềm mại cực kỳ lại tràn ngập co dãn, nhẹ nhàng dùng hai đầu ngón tay nắm đầu núm vú nhẹ nhàng xe lấy, bởi vì động tình nên đã cương cứng lên.
Võ Thanh Anh lại bị từ mới đầu vú truyền đến cảm giác, ngọc diện phong tình vô hạn, đôi mi thanh tú cau lại, mị nhãn mê ly, phát sinh ra tiếng ân a yêu kiều, cơn tê ngứa cấp tốc khuếch tán đối bầu vú thẳng xuống sưới cái âm hộ.
Ngọc thể ngang dọc, nơi riêng tư ngượng ngùng không hề che lấp bại lộ ở trước mặt yêu lang, tâm hoảng ý loạn Võ Thanh Anh bây giờ chỉ có thể cố gắng khép lại hai chân, càng làm cho Trương Siêu Quần lâu bốc lên nguyên thủy dục vọng của giống đực..
Lúc này từ trong đáy lòng Trương Siêu Quần dâng lên sự kiêu ngạo, đồng thời lại âm thầm vui mừng, nếu mình chậm chân đi tới Hồng Mai Sơn Trang, chỉ sợ Võ Thanh Anh đáng yêu này, nói không chắc có thể trở thành vật trong túi của Vệ Bích.
Cảm giác được ánh mắt hắn tham lam nóng rực, không kiêng kị mà cứ ở bên dưới hạ thể mình xâm phạm khắp mọi nơi, Võ Thanh Anh ngọc diện hồng thấu, toàn thân nóng lên, trong lòng vừa thẹn vừa vội, gắt giọng:
– Huynh này, còn không nhìn thấy đủ sao?
– Làm sao có thể nhìn đủ! Có xem cả đời cũng xem không đủ.
Trương Siêu Quần bỗng nhiên hạ thấp thân mình xuống, đầu lưỡi nhiệt nóng liếm từ mắt cá chân, rồi đến bắp chân nhỏ, lại lên tới bắp đùi của nàng…
Một loại sướng khoái không tên từ đùi cấp nàng trên tốc xông lên phía trên, vẫn là vọt tới bên trong sâu u cốc…
– A…
Võ Thanh Anh thân thể mềm mại run rẩy dữ dội, nguyên lai là Trương Siêu Quần cái đầu lưỡi kia giống như đầu lưỡi linh xà đã tới liếm đến bắp đùi của nàng rồi hứng vào bên trong chếch lên ngay chính giữa hai chân, Võ Thanh Anh như muốn tan vỡ, suýt chút nữa thì khóc lên, cũng không dám mở mắt nhìn hắn, đôi mắt đẹp khép kín, hàm răng ngà cắn lấy môi anh đào đến mức trắng bệch, bờ eo nhỏ nhắn vặn vẹo, làm như muốn chạy trốn, rồi lại tự mở chân nghênh hợp.
Trương Siêu Quần không chút lưu tình ở trên cái khe thịt âm hộ hồng nộn mịn màng liếm lên, ý xuân dạt dào, óng ánh chất lỏng từ hai môi nhỏ màu mỡ toát ra..
– Siêu Quần… Siêu Quần ca… huynh đừng tiếp tục cắn muội… muội không chịu nổi..
Võ Thanh Anh nói mê giống như gần như rên rỉ, lại làm Trương Siêu Quần dục hỏa bốc lên, nhìn chất lỏng sền sệt óng ánh từ trăng âm đạo bài tiết chảy ra, một cánh tay ngọc mỹ nhân che lại miệng, cái mông săn chắc loạn nữu, hắn biết là Võ Thanh Anh đã động tình đến cực điểm, cũng là thời điểm đã đến, đầu gối nhẹ nhàng tách ra hai chân nàng ra, Võ Thanh Anh bộ ngực cao phập phồng, toàn thân tỏa ra một luồng khó có thể hình dung ý xuân…
Trương Siêu Quần ánh mắt chớp động, chậm rãi trầm hông, dương căn chậm rãi chỉa vào ở ngoài cái âm hộ đẫy đà Võ Thanh Anh, quy đầu còn chưa tiến vào bên trong, mới chỉ đã ngoài mặt mà đã cảm thấy thịt non mềm mại khoan khoái vô cùng mất hồn, cái âm hộ của Võ Thanh Anh so với các cô nường đồng trang lứa thì phong mập hơn rất nhiều, đám lông đen um tùm ở phía trên dọc theo hai bên mép lớn những sợi lông đen như bừng tỉnh thưa thớt chắp lên nửa phân nữa cái bánh bao trắng như tuyết, tự nhiên gần khu vực cửa miệng âm đạo lại lõm xuống một cái hoa kính đào nguyên, mềm mại ướt át màu hồng phấn ẩn ẩn hiện ra suối nước…
Riêng chỉ hai bên môi nhỏ ngoại chướng, cũng đã đủ để hàm hít vào lỏm hơn một nửa quy đầu dương vật, nhưng lại bị tầng tầng thịt non cánh hoa bao vây chặn kín, rất khó khăn lắm chạm được vào cửa miệng âm đạo.
Từ trên giường đệm cỏ truyền đến một tiếng kêu thảm.
– Á…
Võ Thanh Anh cả người căng lên, nức nở một tiếng, hai tay bấu lấy cánh tay Trương Siêu Quần, đây ra tự mình nắm lấy hai cổ tay của nàng, hướng về phía trên đỉnh đầu nàng đè chặt, thân thể của hắn thuận thế từ từ bổ nhào về phía trước.
Màng trinh Võ Thanh Anh toàn bộ bị hơn nửa cái quy đầu dương vật gắt gao nghiền lấy, bên trong nhụy tâm một trận đau nhức tê tâm liệt phế, căng lên từ phía đáy chậu, một vài giọt máu hồng như tơ trào ra nhiểu xuống.
Hai chân đá loạn, Võ Thanh Anh cả người như là con bướm vương vào mạng nhện, phí công vùng vẫy giãy chết, nàng cứ như vậy vặn eo lắc mông, chẳng những không có thể đem cây dương vật dị vật kia giãy rớt ra ngoài, ngược lại làm cho tầng lớp thịt non hồng nộn bên trong âm đạo tại quy đầu dương vật mài tới mài lui, khiến cho Trương Siêu Quần thực là hưởng thụ.
– Súc sinh… huynh muốn đè chết muội sao?
Mắt thấy mông eo bị hắn áp chế, giãy dụa vô vọng, dương vật kia tại trong cơ thể càng nhập càng sâu, chẳng khác gì đâm xuyên qua bụng nàng, cái âm hộ như bị búa bén chém vào, quả nhiên là rất thống khổ, nàng tiếng hô thét lên, toàn thân căng thẳng, bên trong âm hộ đột nhiên co rụt lại càng xiết chặt dương vật Trương Siêu Quần, không nhịn đau được nàng buột miệng mắng hắn.
Hắn gặp giai nhân thủ chặt lôi trì, không chịu thả lỏng người, thịt ngon đã đến miệng há lại để cho miếng thịt bay đi? Vì thế hắn ôn nhu dỗ dàng nàng:
Để lại một bình luận