Trương Siêu Quần cảm thấy lẫn lộn, nói:
– Vậy tại sao Hà Thái Xung lại chịu để phu nhân đi ra?
Ngũ phu nhân thở dài nói:
– Hà Thái Xung biết công tử hiểu được bí thuật nữ tử, muốn ta đến gặp công tử hy sinh..thân xác một lần để học bí thuật này, xong rồi trở về để..phục vụ hắn… với hắn…
Trương Siêu Quần mắng to :
– Vô liêm sỉ….thật là vô liêm sỉ!
Bàn tay phải vỗ ngực, cất cao giọng nói:
– Tại hạ đáp ứng phu nhân, sẽ dẫn phu nhân đi đến Trung Nguyên, phu nhân có muốn hay báo thù hay không!
Trong đôi mắt Ngũ phu nhân lập loè ra ánh sáng dị dạng, cắn răng nói:
– Muốn! Không lúc nào ta quên được mối thù này.
Trương Siêu Quần gật đầu:
– Trung Nguyên có tam đại phái, Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, trong đó phái Nga Mi là lấy nữ tử làm đệ tử chiếm đa số, tại hạ cùng chưởng môn phái Nga Mi có chút giao tình, để tại hạ nhờ với chưởng môn Nga Mi, nhận phu nhân gia nhập phái, sau này học võ công cho giỏi rồi quay trở lại tìm Hà Thái Xung lão súc sinh này báo thù!
Ngũ phu nhân lấp loé lệ quang, quỳ ở trên mặt đất, nức nở nói:
– Cảm tạ Trương công tử! Như sau này có thể báo đại thù, ta đồng ý tan xương nát thịt báo đáp lại đại ân!
Trương Siêu Quần đưa nâng nàng dậy, nói:
– Cảm ơn tại hạ làm cái gì? Phàm là ai có chút lương tri đều phải làm chuyện này mà.
Suy nghĩ một hồi, Trương Siêu Quần hỏi:
– Hà Thái Xung để phu nhân đi ra, lão ta không lo lắng phu nhân sẽ chạy trốn sao?
Ngũ phu nhân nói:
– Hà Thái Xung bảo ta sau khi quá bình minh thì phải quay trở lại, Côn Luân Sơn tuy rộng lớn, thế lực phái Côn Luân trãi dài khắp nơi, ta không có võ công, trong một đêm, thì có thể lẫn trốn đi nơi nào?
Trương Siêu Quần gật gật đầu, nói:
– Vậy chúng ta không nên chậm trễ, hiện tại phải đi ngay, trước tiên sẽ đi đến đỉnh Tọa Vọng Phong, tại nơi đó, sẽ có người giúp đỡ chúng ta.
– Sẽ nghe theo sự sắp xếp của ân công!
Trương Siêu Quần nói:
– Phu nhân sao lại gọi tại hạ là ân công? Nghe không quen, phu nhân cứ gọi là Trương công tử đi.
Ngũ phu nhân đáp lại, Trương Siêu Quần dẫn nàng đi tới nhóm người bọn họ, liền gọi Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn hai tỷ muội lập tức dẫn đường, hắn dẫn Trương Vô Kỵ, Ngũ phu nhân thì ôm Dương Bất Hối, đoàn người hướng về đỉnh Tọa Vọng Phong phương bước đi.
Trên đường, Trương Siêu Quần thấy Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn không nói tiếng nào, biết các hai tỷ muội có chỗ hiểu lầm, chỉ sợ trong lòng coi mình lừa cướp nhân thê của người, liền đơn giản giải thích sự tình ngọn nguồn, đương nhiên cái gì nữ tử bí thuật .. thì không nói với các nàng, Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn nghe được thảm kịch củ phu nhân, đối với nàng lập tức liền thân thiết, phu nhân cũng không muốn Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn xưng hô gọi mình là Ngũ phu nhân nữa, nàng nói ra tên, thì ra nàng tên là Kỷ Yên Nhiên.
Trương Siêu Quần dưới cơn nóng giận liền đáp ứng mang Kỷ Yên Nhiên đi, khi đi một đoạn đường thì mới phát hiện mình có chút liều lĩnh, tuy nói Côn Luân Sơn liên miên ngàn dặm, phạm vi thế lực Côn Luân phái cũng không thể hoàn toàn bao trùm hết, nhưng dù sao đám người bọn họ di chuyến thì chỉ có một mình Trương Siêu Quần là có võ công, nếu đến quá hừng đông thì Hà Thái Xung không thấy Ngũ phu nhân quay về, phái người đi tìm, mình thì chỉ có một người thì làm sao bảo vệ các nàng chu toàn, tuy biết mình lỗ mãng liều lĩnh, nhưng hắn cũng không hối hận, ngược lại còn dự định đánh không lại, còn có khẩu súng kia hỗ trợ dù sao đây cũng là rừng rậm ẩn nấp, lại còn có hơn 110 phát đạn chưa từng dùng, nói không chừng, vào sáng nay thì bắt buộc phải dùng tới rồi.
Ngay sau đó, Trương Siêu Quần cùng nhóm người hướng về phía đỉnh Tọa Vọng Phong bước đi, khi trời sáng, tất cả mọi người bắt đầu thấp thỏm bất an, cũng không ai biết Hà Thái Xung lúc nào nào thì đột nhiên xuất hiện.
Ngoại trừ Trương Siêu Quần, tất cả mọi người đều không biết võ công, tốc độ di chuyển cho nên cũng là có hạn, trên mặt ai cũng trầm trọng lo lắng, một ngọn gió nhẹ thổi cỏ lay cũng là kinh hoảng không ngớt, khi sắc trời sáng choang Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn đi suốt một đêm giờ đã là không nhúc nhích nỗi, Trương Siêu Quần thở dài, chỉ vào một chỗ ở vách núi nói:
– Mọi người nghỉ ngơi đi, ở nơi này nếu người phái Côn Luân đến, bọn họ cũng không cách nào hình thành thế bao quanh được, yên tâm, vạn sự đã có ta.
Kỷ Yên Nhiên nói:
– Hà Thái Xung nhất định chỉ một người đến đây, sẽ không mang theo những người khác đâu!
Trương Siêu Quần hỏi:
– Làm sao phu nhân biết vậy?
Kỷ Yên Nhiên hừ một tiếng, nói:
– Hà Thái Xung cực sĩ diện, chuyện như thế này lại không vẻ vang, lão ta sao làm để cho mọi người biết?
Trương Siêu Quần gật đầu nói:
– Không sai, nếu là như vậy, thì cũng không đáng để lo nhiều, tại hạ có lòng tin đối phó với lão ta.
Cùng nhau nghỉ ngơi không lâu, Trương Siêu Quần chợt nói:
– Đến rồi! Quả nhiên chỉ là một người.
Mọi người đồng loạt đứng lên nhìn, nhưng ai cũng chưa thấy bóng người, trải qua một lúc, một cái bóng từ xa phóng tới, quả nhiên chính là Hà Thái Xung.
Trương Siêu Quần đứng lên, nhìn Hà Thái Xung đến, đôi mắt lão ta quét qua, trầm giọng nói:
– Ngũ cô, tại sao phu nhân không quay về?
Kỷ Yên Nhiên cười lạnh nói:
– Hà Thái Xung.. Ngũ Cô danh xưng này, từ hôm nay trở đi sẽ không tồn tại, ta tên là Kỷ yên nhiên, sẽ không bao giờ sửa lại.
Hà Thái Xung sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, song quyền nắm chặt, bỗng nhiên quay đầu nhìn hướng về Trương Siêu Quần, cố nén tức giận, hỏi:
– Trương huynh đệ, đây là việc thế nào vậy?
Trương Siêu Quần đã sớm đem khẩu sung ngắn đeo ngang bên hông, nghe lão hỏi mình, liền trả lời:
– Hà chưởng môn, nơi này không có Ngũ Cô, chỉ có Kỷ Yên Nhiên, Hà chưởng môn nghe rỏ rồi đấy, chi bằng cứ xem mọi việc đã kết thúc, chúng ta mỗi người đi một hướng là xong…
Hà Thái Xung nổi giận phừng phừng, ống tay áo không gió mà bay phất phới, nói:
– Ở Côn Luân sơn, trước giờ chưa có người nào dám phản bội ta, họ Trương kia, ngươi thật sự muốn quản đến việc không phải của người sao?
Trương Siêu Quần nói:
– Hà chưởng môn, ta vẫn là câu nói kia, ngươi rời khỏi nơi đây thì sẽ không có chuyện gì phát sinh, sau này gặp lại như thế nào thì tính sau, còn nếu không, ta Trương Siêu Quần xin thề, không bao lâu toàn Trung Nguyên sẽ biết tất cả về chưởng môn phái Côn Luân là dạng người như thế nào..
Hà Thái Xung biến sắc, sát cơ đột ngột lên, lạnh lùng nói:
– Đã là như vậy, là ngươi buộc ta!
Ánh kiếm lóe lên, trường kiếm hiện ra.
Trương Siêu Quần rút ra súng ngắn, cao giọng quát lên:
– Là chính ngươi muốn chết, đừng trách ta!
Hà Thái Xung thấy hắn lấy ra một khối sắt màu đen, ngẩn người ra, nói:
– Đây chính là vũ khí của ngươi?
Trương Siêu Quần cười nói:
– Ngươi tiến lên một bước thử xem!
Hà Thái Xung nộ khí hét lên một tiếng, thân hình nhanh chóng bay đến, thì chỉ nghe một tiếng sấm nổ lanh lảnh, Hà Thái Xung thầm kêu không tốt, trường kiếm vung vẩy, muốn đón đỡ ám khí đối phương phóng tới, nhưng chỉ là một thanh kiếm làm sao có thể nhanh hơn viên đạn? Trong nháy mắt, lão chỉ cảm thấy thân thể chấn động mạnh một cái, một chân đau nhức, Hà Thái Xung không dám tin cúi thấp đầu nhìn xuống, máu tươi từ đùi phải bỗng nhiên tuôn ra.
– Ngươi… đây là ám khí gì… lợi hại như vậy!
Hà Thái Xung trên đùi đã trúng đạn, thân thể loạng choạng, suýt chút nữa té ngã chổng vó.
Trương Siêu Quần lắc lắc đầu, nói:
– Ta tha cho ngươi một mạng, đừng có tiếp tục đuổi theo.
Hắn liền muốn xoay người, bỗng nhiên thấy hoa mắt, bàn tay tê rần, khẩu súng trong tay đã bị người đoạt đi mất.
Trương Siêu Quần cả kinh, tay trái định rút ra cây chủy thủ hợp kim, định thần nhìn lại, thì thấy một người thư sinh trung niên mặc trường bào màu trắng cách đó tầm 2 trượng có hơn.
Trương Siêu Quần ngơ ngác, thư sinh này động tác rất nhanh, chính mình là một đặc công có tầm cỡ, mà không hề có một năng lực nào chống đỡ khi bị hắn đoạt súng, nếu hắn là thuận tay chém theo một đao, thì mình giờ khắc này đã ở phía dưới Diêm vương gia uống trà rồi!
Người kia tầm 40 tuổi, tướng mạo tuấn nhã, chỉ là có hai hàng lông mày dài hơi rũ xuống, bên khóe mắt hằn sâu mấy nếp nhăn, mang theo một dáng dấp buồn bả, y cúi đầu nhìn trong tay khẩu súng, quan sát rồi nói:
– Tiểu huynh đệ, đây là ám khí sao?
Trương Siêu Quần thấy y phong thần tuấn lãng, tuy rằng đã vào độ tuổi trung niên, nhưng năm tháng không thể vùi lấp phong độ nhẹ nhàng nhanh nhẹn, trong lòng bỗng nhiên hơi động, người này hẳn là Dương Tiêu?
Nếu là Dương Tiêu, thì không có việc gì phải sợ, lẽ nào y lại còn muốn cướp lấy đồ vật của mình? Tâm trí ổn định lại, Trương Siêu Quần chắp tay nói:
– Các hạ tốt xấu gì cũng là Quang Minh tả sứ, một người có địa vị trong Minh giáo, sao lại cướp lấy đồ vật của vãn bối?
Thư sinh trung niên ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh nhìn Trương Siêu Quần, nói:
– Ngươi tại sao lại biết thân phận của ta? Ngươi là ai?
Quả nhiên là y! Trương Siêu Quần cười ha ha, đang muốn nói chuyện, thì Hà Thái Xung đang bị thương kinh thanh hỏi tới :
– Ngươi là Dương Tiêu của Minh giáo?
Dương Tiêu khẽ nói:
– Ta chính là Dương Tiêu, Hà chưởng môn ngươi bị thương, đang còn không ngừng chảy máu, sao không quay về núi Côn Luân đi?
Hà Thái Xung trên mặt vừa giận vừa sợ, cắn răng một cái, quay đầu lại lảo đảo vọt đi.
Dương Tiêu lại hướng về Trương Siêu Quần hỏi:
– Tiểu huynh đệ, ngươi đã từng gặp ta sao?
Trương Siêu Quần mỉm cười nói:
– Vãn bối nghe nói các hạ ở ẩn cư trên đỉnh Tọa Vọng Phong của khu vực Côn Luân, Dương tả sứ cùng Phạm hữu sứ trong chốn võ lâm lừng danh là mỹ nam tử, chỉ cần thấy mặt, liền có thể đoán được mấy phần.
Dương Tiêu càng kinh ngạc, nói:
– Ngươi… ngay cả Phạm Diêu cũng biết? Ngươi …đến tột cùng là ai? Cùng Minh giáo có liên quan gì?
Trương Siêu Quần nhưng không trả lời, mà chỉ vào Dương Bất Hối nói:
– Vãn bối từ vạn dặm xa xôi đến Côn Luân sơn, không phải là tới đây để trả lời những câu hỏi của các hạ, mà do có người ủy thác, đem tiểu cô nương này đưa đến giao cho các hạ.
Dương Tiêu thấy tiểu cô nương kia xinh đẹp đáng yêu, một đôi mắt to chử đen láy nên nói:
– Tiểu cô nương này là ai?
Trương Siêu Quần nói:
– Tiểu cô nương này tên là Dương Bất Hối, là hài tử của các hạ.
Hắn quay đầu đi về phía Dương Bất Hối, đưa tay ôm lấy, rồi chỉ vào Dương Tiêu nói:
– Đây là phụ thân của ngươi, ngươi còn không gọi đi?
Dương Bất Hối hai mắt linh lợi nhìn Dương Tiêu, nói:
– Đại ca ca, tiền bối này là phụ thân của muội muội sao? Tại sao lại không khuôn mặt đẹp đẽ như đại ca ca, mà đại ca ca cũng rất là lợi hại, vậy đại ca làm phụ thân của muội có được không? Đại ca ca dạy cho Bất Hối võ công, sau này Bất Hối lớn lên thì cũng có thể đi tìm mẫu thân.
Trương Siêu Quần mặt đỏ lên, trong lòng hắn có quỷ, chính mình ngày ấy cùng Kỷ Hiểu Phù lăn lộn giao hoan một phen, Dương Bất Hối nói ra lời này, thật giống như phát hiện ra việc bí ẩn của mình bậy, làm sao hắn không giật mình kinh hãi?
– Phụ thân gì mà nhận loạn thế, người này chính là phụ thân của ngươi a!
Dương Tiêu nghe hắn nói tiểu cô nương này là hài tử của mình, không khỏi trong lòng ngẩn người, nói:
– Ngươi nói… ngươi nói cái gì? Ngươi nói rõ ràng chút, là nữ nhi của ai, mẫu thân của hài tử này là ai?
Trương Siêu Quần thấy y qua kích động, trong lúc đó tay cầm họng súng lạo chĩa về phía của mình, vội vàng nói:
– Chờ đã, các hạ đừng kích động, trước tiên đem ném trả lại đồ vật kia cho vãn bối đã!
Dương Tiêu áy náy nói:
– Tiểu huynh đệ không cần phải lo lắng, ta chỉ là quan sát nhìn thử mà thôi.
Cánh tay Dương Tiêu vung lên, ném khẩu súng qua cho hắn, Trương Siêu Quần chụp lấy, gài lại chốt an toàn, lúc này mới yên lòng, nói:
– Tiểu cô nương này tên là Dương Bất Hối, mẫu thân gọi là Kỷ Hiểu Phù phái Nga Mi.
Dương Tiêu sắc mặt vốn là trắng xám, lúc này lại không còn nửa phần máu, run giọng hỏi:
– Nàng… nàng có nữ nhi? Người đâu? Nàng tại sao không có tới đây?
Trương Siêu Quần từ trên người lấy miếng khối hắc thiết bài ra, Dương Tiêu lập tức nhận ra, đó chính là Thiết Diễm Lệnh của Minh giáo, vật mình đưa cho Kỷ Hiểu Phù, lập tức không còn hoài nghi, bước lên phía trước, ôm lấy Dương Bất Hối từ trong lòng Trương Siêu Quần.
Trương Siêu Quần nói:
– Kỷ sư tỷ cùng với sư phụ về Nga Mi sơn rồi, sư tỷ nhờ vãn bối đem Bất Hối đưa đến cho các hạ, còn nói… còn nói…
Dương Tiêu vội hỏi:
– Nàng còn nói cái gì?
Trương Siêu Quần nói:
– Kỷ sư tỷ nói… từ nay sau, không còn muốn gặp lại các hạ….
Trương Siêu Quần ngày ấy cùng Kỷ Hiểu Phù tuy là do ma xui quỷ khiến, lúc ấy Kỷ Hiểu Phù tuy bị Vương Nan Cô hạ độc nên phát sinh ảo giác, vì thế xem hắn là Dương Tiêu, cùng nhau một phen giao hoan cuồng loạn, Kỷ Hiểu Phù đối với Dương Tiêu nhớ mãi không quên, khi sinh ra nữ nhi đặt tên là Bất Hối, nhưng sau lần ân ái với Trương Siêu Quần, thì Kỷ Hiểu Phù cũng mới suy nghĩ lại, nếu như Dương Tiêu thật đem chính mình để ở trong lòng, tại sao bao nhiêu năm trời lại không đi tìm kiếm mình? Nản lòng thoái chí, nên nàng liền cùng Diệt Tuyệt sư thái trở về núi Nga mi, Trương Siêu Quần mặc kệ dù là Kỷ Hiểu Phù trước đây cùng Dương Tiêu đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ khi đã cùng nàng có một đêm triền miên, liền tích trữ tư tâm, cho nên mới nói như vậy…
Để lại một bình luận