Ðang lúc này phía đông bắc bỗng nhiên có ánh sáng xanh bốc lên giữa bầu trời.
Ân Lê Đình liền nói:
– Ðó là ngọn lửa báo hiệu của phái Võ Ðang, sư điệt của vãn bối có thể đang bị kẻ địch bao vây cũng nên.
Ân Lê Đình vừa nói vừa xoay người hướng về Diệt Tuyệt Sư Thái khom lưng hành lễ, Trương Siêu Quần thấy vậy cũng vội vàng nói :
– Sư huynh, tiểu đệ cùng đi!
Ân Lê Đình gật gật đầu, hai người dắt tay nhau đồng hành, hướng về phía ngọn lửa xanh chạy đến.
Tĩnh Hư giơ tay lên ra lệnh, các đệ tử phái Nga Mi cũng đều đi theo sau ngay Ân Lê Đình, phái Nga Mi ghét hận Ma Giáo và lại là liên minh với phái Võ Ðang, nay thấy sư điệt của Ân Lê Đình bị bao vây tất nhiên mọi người đi tiếp sức liền.
Mọi người tới gần thấy có ba người vây đánh một người như vừa rồi Ân Lê Đình đấu với ba tên Ma Giáo vậy, nhưng ba tên này lại ăn mặc lối tiểu đồng, tay tên nào cũng cầm một thanh đơn đao, mọi người chỉ xem bọn người kia, đấu chừng vài hiệp ai nấy đều kinh hãi thầm.
Ba người đó tuy ăn mặc võ phục theo lối tiểu đồng, nhưng võ công cao siêu không kém gì những tay cao thủ đệ nhất đương thời, ba người cứ quây quần vây lấy một thư sinh mà đánh trông không khác gì đèn kéo quân vậy, tuy thư sinh nọ đã kém thế, nhưng chiêu kiếm của chàng vẫn kín đáo, nhất thời chưa đến nỗi lâm nguy.
Trong khi bốn người đấu với nhau rất hăng thì có ba người mặc áo bào vàng, trên tay áo có thêu một bó lửa đỏ, chỉ đứng khoanh tay đứng nhìn thôi chứ không xông vào trợ giúp ba người kia, tất nhiên cả sáu người đó đều là người của Ma Giáo.
Sáu người đó chợt thấy Ân Lê Đình và bọn người phái Nga Mi tới, một người vừa béo vừa lùn trong bọn sáu người kia liền lớn tiếng nói:
– Sư huynh đệ họ Hân kia ! Mấy vị đánh mãi mà không hạ nổi một tên tiểu tử, nên mau cụp đuôi bỏ chạy ngay đi! Lão phu sẽ giúp cho!
Một người trong bọn mặc quần áo lối tiểu đồng nổi giận đáp:
– Hậu Thổ Kỳ bò chậm nhất, vậy họ Hân này mời ngươi hãy bò trước đi!
Diệt Tuyệt Sư Thái hừ một tiếng, nói:
– Chết đến nơi rồi, còn ở chính mình phe mình cãi nhau.
Trương Siêu Quần cung kính hỏi:
– Sư thái, mấy người kia là ai?
Diệt Tuyệt Sư Thái nói :
– Ba tên kia là nô bộc của Bạch Mi Ưng Vương Hân Thiên Chính, tên họ của chúng là Hân Vô Phúc, Hân Vô Lộc, Hân Vô Thọ đấy.
Trương Siêu Quần kinh ngạc vô cùng:
– Ba tên nô bộc mà đã lợi hại như vậy…
Diệt Tuyệt Sư Thái lại tiếp:
– Ba tên này vốn là những đại đạo khét tiếng trong hắc đạo, chứ có phải là những tên nô bộc tầm thường đâu? Còn sáu tên mặc áo bào vàng kia đều là yêu nhân Ma Giáo thuộc Hậu Thổ Kỳ. Có lẽ tên béo lùn vừa lên tiếng nói là Nhan Bồn, chưởng kỳ sứ của Hậu Thổ Kỳ, sư phụ thường nói, năm chưởng kỳ sứ của Ma Giáo vì tranh ngôi Giáo Chủ đã bất hòa với Bạch Mi Giáo từ lâu rồi.
Diệt Tuyệt Sư Thái nói tới đây, thì đã thấy thư sinh nọ đang ngộ hiểm liên tục.
Bỗng nghe thấy kêu “xoẹt” một tiếng, tay áo bên trái chàng đã bị lưỡi đao của Vô Thọ cắt đứt một đoạn.
Đang lúc này, Ân Lê Đình đã là hét to một tiếng, chớp nhoáng phóng ra, Trương Siêu Quần kêu lên:
– Sư huynh, chờ tiểu đệ!
Bóng trắng lại lóe lên, cả hai liền xông lên trên, hai người võ công cỡ nào tuyệt đỉnh, ba tên nô bộc của Hân Thiên Chính thấy đang người đông thế mạnh, đối phương đột nhiên nhảy ra hai người, nhìn thân pháp tốc độ, biết đều là võ công cao cường, lúc này, Ân Lê Đình đã giành đến trước đến, rú lên một tiếng thật lớn rồi múa trường kiếm xông lên tấn công Hân Vô Thọ.
Vô Thọ liền giơ đao lên chống đỡ.
Ðao kiếm chạm nhau kêu “keng” một tiếng, lúc này nội công của Ân Lê Đình hùng hậu hơn trước rất nhiều, nên con đao của Hân Vô Thọ bị cong như cái thước gập vậy.
Vô Thọ kinh ngạc vô cùng nhảy sang một bên ba bước để tránh né, không muốn liều mạng, kêu lên:
– Chúng ta trước rút lui!
Còn lại hai người nghe hắn la lên, đồng loạt buông khỏi thư sinh kia, ba người đồng loạt hướng về phía bắc chạy đi.
Người béo lùn giơ tay lên vẫy một cái, tay của y cầm một cái cờ vàng thật lớn. cả năm người kia cũng lấy cờ ra phe phẩy, tuy bọn họ chỉ có sáu người nhưng tiếng cờ quạt gió kêu xào xạc thật là oai võ vô cùng, rồi bọn họ từ từ lui cả về phía bắc, vài người của phái Nga Mi thấy trận cờ đó kỳ lạ, ai nấy đều ngẩn người ra nhìn.
Trương Siêu Quần thấy cái kia kỳ trận quái dị, đang muốn đuổi theo, Ân Lê Đình kêu lên:
– Sư đệ, không đuổi giặc cùng đường.
Trương Siêu Quần ngẩn ra, dừng lại, hỏi:
– Sư huynh, làm sao không truy? Bất quá chỉ có mấy người mà thôi.
Ân Lê Đình nói
– Mấy hôm trước huynh với Mạc thất đệ đuổi đánh Liệt Hỏa kỳ cũng bị thiệt hại rất lớn, tóc và lông mày của Mạc thất đệ cũng bị cháy mất một nửa.
Nói tới đó Ân Lê Đình giơ tay trái ra vén tay áo lên mọi người xem, mọi người thấy cánh tay của Ân Lê Đình hãy còn vết sẹo bị cháy xem đỏ lòm, hai tên nam đệ tử của phái Nga Mi thấy võ công của Ân Lê Đình như thế mà còn bị thương như vậy nên cả hai đều kinh hãi.
Lúc này, thư sinh kia bước nhanh hướng đến ngồi quỳ chân trước mặt cô nương trẻ tuổi đang ngồi ở trên đất hỏi:
– Chỉ Nhược muội muội, ngươi thế nào rồi?
Bỗng nhiên nghe đến “Chỉ Nhược” hai chữ, Trương Siêu Quần tâm thần đều run rẫy, không dám tin tưởng, hướng về cô nương trẻ tuổi kia đang ngồi trên lòng đất khô tàn nhìn lại…
Chỉ thấy cô nương khẽ ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần xuất thần, trơn bóng như ngọc, trong suốt như nước, ôn nhu mảnh mai, thấp giọng nói:
– Sư huynh, muội bị thương.
Sắc mặt trắng bệch, biểu hiện đau đớn, này không phải Chu Chỉ Nhược thì còn có thể là ai?
Thư sinh kia cúi người xuống, hòa nhã nói:
– Nơi nào bị tổn thương, để huynh xem một chút.
Trong ánh mắt của y tràn đầy ẩn tình, Trương Siêu Quần cả người hầu như muốn bốc hỏa, lớn tiếng quát:
– Tránh ra! Thê tử của không ai có có thể nhìn được!
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người tại chỗ đều sững sờ.
Hiện trường bầu không khí cực kỳ quái dị, chúng nữ phái Nga Mi thấy cô nương kia thanh lệ như tiên tử, sắc đẹp thánh khiết, nhìn thấy liền có cảm tình, thân thể yêu kiều thướt tha, da thịt trắng nõn như trong suốt băng tuyết, đôi mắt tựa như ánh sao lấp loé óng ánh, ai nấy đều không khỏi tự ti mặc cảm.
Diệt Tuyệt sư thái trong lòng cũng bừng tỉnh, thầm nghĩ:
“Thảo nào hôm qua hắn không chịu muốn mình dẫn mối, thì ra cô nương xinh đẹp này là thê tử của hắn”, trong lòng sư thái không khỏi có chút thất vọng.
Ở phía sau Kỷ Hiểu Phù cùng Đinh Mẫn Quân càng là biểu hiện quái lạ, Kỷ Hiểu Phù từ lâu tâm như nước đọng, trong lòng không khỏi thoáng qua một luồng cảm giác ghen tuông, nhưng thấy cô nương kia khuôn mặt đẹp, chính nàng mặc dù là khi còn trẻ tuổi, cũng phải kém hơn mấy phần, trong lòng đủ loại cảm giác quanh quẩn, nhẹ nhàng thở dài, nàng tự cảm thán cho mình.
Đinh Mẫn Quân cũng thở dài, hai nàng cùng nhìn nhau, từ trong ánh mắt đối phương đều nhìn mấy phần phiền muộn.
Thư sinh kia sắc mặt đỏ bừng, vừa giận vừa sợ nhìn Trương Siêu Quần, biểu lộ rõ vẻ địch ý.
Chu Chỉ Nhược ngồi quỳ chân trên đất, nãy giờ bị người chặn lại tầm mắt, cho nên không nhìn thấy Trương Siêu Quần, nhưng lúc này nghe giọng nói này, không thể nào là quen thuộc hơn được, thân thể mềm mại run rẩy dữ dội, nửa mừng nửa lo, nũng nịu kêu lên:
– Là Siêu Quần ca ca sao? Có phải là Siêu Quần ca ca?
Trương Siêu Quần tách mọi người bước tới, hắn liếc qua thư sinh kia một chút, rồi đi tới trước mặt Chu Chỉ Nhược, mỉm cười nói:
– Không phải là ta thì còn là ai? Chỉ Nhược, muội bị thương ra sao rồi?
Chu Chỉ Nhược đột ngột thấy hắn xuất hiện, mừng đến phát khóc, trong giây lát đó lệ đã rơi đầy trên khuôn mặt, nàng dang ra cánh tay, đưa lên, run rẩy kêu:
– Siêu Quần ca ca…
Trương Siêu Quần tình trùng mỹ nhân, cũng vô cùng cảm động, vội vàng nhanh tiến lên, đem Chu Chỉ Nhược thân thể mềm mại như không xương kia ôm vào trong ngực, khiến cho Trương Siêu Quần nhất thời cảm giác “Thật là sảng khoái”…..
– Siêu Quần ca ca…ca ca sao không trở về Võ Đang sơn thăm muội?
Chu Chỉ Nhược mềm giọng nũng nịu, Trương Siêu Quần cả người sung sướng, linh hồn không biết giờ đang ở nơi nào.
– Ta sao lại không muốn về thăm muội? Mỗi ngày đều nghĩ, nghĩ đến muốn điên rồi, thế nhưng… ta còn phải dẫn Vô Kỵ đi chữa bệnh…
Trương Siêu Quần đột nhiên ngậm miệng ngay lại, đến lúc này, hắn mới nhớ tới, chính mình mới đi đến Quang Minh đỉnh để đón Trương Vô Kỵ, mà hiện tại, mình đang cùng người của lục đại phái đồng hành, muốn đi tiêu diệt Minh Giáo! Ông trời ạ, tại sao ta đem chuyện này quên mất đi rồi!
Trương Siêu Quần cả người toát mồ hôi lạnh, nếu người của Minh Giáo biết, chẳng phải là sẽ nắm Trương Vô Kỵ làm con tin? Nếu cho là bọn họ không làm như thế, thì cũng bị người của phái Võ Đang biết mình để cho Trương Vô Kỵ đi tới Quang Minh đỉnh trước đó, tám – chín phần cái tên Trương bát hiệp này liền sẽ không có ai ngó tới nữa, Trương Tam Phong hơn một trăm tuổi còn không chừng, tức giận đến thổ huyết, không… không.. thể để cho bọn họ biết được, cho nênTrương Siêu Quần vội vàng đánh trống lãng:
– Muội nơi nào bị thương, để ta xem một chút.
Chu Chỉ Nhược nhìn lên chung quanh, mặt ửng hồng, e thẹn nói :
– Siêu quần ca ca..nơi này… nơi này… làm sao vậy xem được?
Trương Siêu Quần cười khà khà, nói:
– Vậy đơn giản, chúng ta tìm một chỗ không người, từ từ xem.
Chu Chỉ Nhược càng xấu hổ, khẽ sẳng giọng:
– Ca ca còn nói! Muội sau này không thèm nhìn mặt ca ca!
Trương Siêu Quần mỉm cười, đưa tay bắt mạch cho nàng, quả nhiên là bị nội thương, hắn đau lòng, cau mày nói:
– Muội ngồi im chớ lộn xộn, để ta chữa thương cho muội.
Một luồng nội lực thuần khiết chậm rãi đưa vào trong cơ thể nàng, Chu Chỉ Nhược liền cảm giác được kỳ kinh bát mạch cùng bên trong đan điền ấm áp, không nói ra được sự thoải mái, trong lòng nàng kinh ngạc cực điểm, không biết trong thời gian ngắn ngủi 4 năm qua hắn làm gì mà bên trong võ công tiến nhanh như vậy, chốc lát sau, Trương Siêu Quần buông tay ra, nói:
– Có tốt hơn chút nào không?
Chu Chỉ Nhược âm thầm điều tức, vui vẻ nói:
– Quả nhiên được rồi, Siêu Quần ca ca, nội lực của ca ca thật mạnh.
Trương Siêu Quần nói:
– Đó là đương nhiên, phu quân của muội thì phải anh minh thần võ chứ.
Chu Chỉ Nhược trên mặt đỏ một mảnh, xùy xùy nói:
– Ca ca cứ kêu loạn, muội… muội vẫn còn chưa có gả cho ca ca đấy!
“Khục..khục…”
Rốt cục có người không chịu nổi bọn họ hai người cứ thân mật không coi ai ra gì…
Ân Lê Đình gọi thư sinh kia đang mặt lúc đỏ, lúc xanh lôi lại, nói:
– Thanh Thư, nhanh bái kiến sư thái cùng các vị sư bá, sư thúc.
Tống Thanh Thư bước lên, quỳ xuống hướng về Diệt Tuyệt sư thái hành lễ..
Trương Tam Phong quá trăm tuổi, bối phận so với Diệt Tuyệt sư thái không đồng lứa.
Ân Lê Đình chỉ vì cùng với Kỷ Hiểu Phù từng có hôn nhân ước hẹn, nên mới so với Diệt Tuyệt sư thái xem như thấp hơn vai vế, nếu như Trương Tam Phong cùng với tổ sư Quách Tường phái Nga Mi ngang hàng, thì Diệt Tuyệt sư thái vai vế còn thấp hơn hai bậc.
Cũng may Võ Đang và Nga Mi môn hộ đều khác biệt, không so sánh vai vế lẫn nhau, mỗi người dựa vào tuổi tác, thuận miệng kêu loạn.
Mọi người vừa rồi mới thấy Tống Thanh Thư đấu với ba anh em họ Hân, pháp độ nghiêm can, thế võ tinh kỳ, đúng là một đệ tử danh môn chính phái có khác, bởi ba tay cao thủ vây đánh như thế chàng vẫn không hề nao núng chút nào thật lá hiếm có, lúc này khi y đi tới tới gần vừa nhìn, ai nấy thấy mặt mũi y rất thanh tú, ngoài vẻ đẹp ra còn có khí độ hiên ngang nữa nên ai thấy chàng cũng có thiện cảm ngay. trong lòng mọi người không khỏi khen thầm:
– Tốt lắm một thiếu niên anh tuấn!
Bây giờ mọi người được trông thấy y không ngờ lại là một thanh niên trẻ tuổi và đẹp trai đến thế cho nên ai nấy đều rầm rộ bàn tán.
Ân Lê Đình nói:
– Đây là nhi tử của Đại sư huynh, tên gọi là Tống Thanh Thư.
Tĩnh Huyền nói:
– Thời gian gần đây có nghe đến hiệp danh Ngọc Diện Mạnh Thường Tống thiếu hiệp trên chốn giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, tể người giải khốn, hôm nay mới diện kiến, rất là vinh hạnh.
Chúng đệ tử Nga Mi khẽ bàn luận, trên mặt đều có tâm ý “quả nhiên danh bất hư truyền” thán phục.
Sau khi Tống Thanh Thư chào hỏi xong, Ân Lê Đình lúc này ho khan mấy tiếng, nhắc nhở cho Trương Siêu Quần, Chu Chỉ Nhược bọn họ đang thân mật phải chú ý.
Chu Chỉ Nhược trên mặt mây hồng gắn đầy, tiến lên, hướng về Diệt Tuyệt sư thái dịu dàng cung bái, giọng nói thanh như chim hoàng oanh, nói:
– Tiểu bối đệ tử Võ Đang Chu Chỉ Nhược, bái kiến các vị sư thúc, sư bá.
Để lại một bình luận