Trương Siêu Quần làm như không nghe lời của nàng, bàn tay dời đi phương hướng, đột nhiên liền tiến quân thần tốc, lật bàn tay vào bên trong cái âm hộ chỗ riêng tư bên ngoài cái tiểu khố.
– A!
Chu Cửu Chân chỉ cảm thấy một luồng cảm giác kỳ dị từ nơi âm hộ cấp tốc khuếch tán ra đến thẳng tới toàn thân, loại dạng không nói ra được sung sướng, loại khiến người ta muốn như là hòa tan, nàng chưa bao giờ cảm thụ qua, mê say ở bên dưới, nàng hoảng hốt biết đây là điều không thể, nhưng cũng không đành lòng đẩy hắn ra, chỉ cảm giác mình thật giống như là ở vách núi từ trên đỉnh trôi bồng bềnh hạ thấp xuống, không biết là ở nơi nào…
Nhìn nàng dáng dấp xinh đẹp e lệ khả ái, trên khuôn mặt nhỏ bé tinh xảo ửng đỏ một mảnh, trắng bên trong thấu hồng bên ngoài, thật là hoàn mỹ a! Hắn sớm đã biết trong nguyên bản Chu Cửu Chân là một mỹ nhân, nàng đối với Trương Vô Kỵ thì tìm mọi cách lừa dối, thậm chí tâm địa rất là ác độc, để đối đãi với mối tình đầu ngây thơ của Trương Vô Kỵ….
Giờ khắc này Chu Cửu Chân ở trong ngực mình, có thấy gì dáng vẻ mảy may tâm địa ác độc? Trương Vô Kỵ kia đối với này mỹ nhân này vừa gặp đã thương, đúng ra là Trương Vô Kỵ vẫn rất có ánh mắt nhìn, Tiểu Phượng,Tiểu Yến tuy rằng cũng là xinh đẹp đáng yêu, mỹ lệ thanh thuần, nhưng so với Chu Cửu Chân, thật ra là quá chênh lệch, Chu Cửu Chân này trong mỗi cử động vung tay nhấc chân, đều toát ra khí chất con nhà quyền quí cao sang, nếu cứ cho Tiểu Phượng,Tiểu Yến là hai vị tiểu thư, thì Chu Cửu Chân mới là chân chính dáng dấp của một cô công chúa, từ nhỏ địa vị đã được người che chở tôn sùng, làm cho nàng có một vẻ đẹp ảo ảnh mơ hồ không có hiện thực trong cuộc sống của người bình thường, đó là bất luận thiếu niên nào nếu gặp qua đều sẽ không kìm lòng được, đều xem nàng là hình ảnh đối tượng của mối tình đầu, Trương Vô Kỵ trong nguyên bản là nhân vật chính, nhưng Trương Vô Kỵ vẫn là một người bình thường, mà người bình thường một khi đã gặp thấy Chu Cửu Chân, trong lòng chỉ có thể phóng tầm mắt nhìn yêu thích, mà không dám có cảm giác khinh nhờn, nhưng… ta là Trương Siêu Quần không phải là người bình thường! Thấy mỹ nữ, trong đầu ta nghĩ tới chuyện đầu tiên, chính là làm sao thu vào tay, chính là làm sao có thể nhìn bên trong xiêm y dưới đáy chân thực ngọn nguồn.
Bây giờ thì Chu Cửu Chân đang hoảng sợ ngượng ngập, phía dưới nhịn không được toàn thân run lên, kẹp chặt lại đôi đùi ngọc, cô có thể cảm giác được, cái nơi khó xử kia rõ ràng đã ướt át.
Cảm thụ được Trương Siêu Quần cường lực vuốt ve, Chu Cửu Chân từ đáy lòng nổi lên một loại xấu hổ khoái cảm kích thích, cổ cảm giác chưa từng có này cứ như vậy tập kích vào nới cái âm hộ thần thánh, làm cho người ta không thể kháng cự, dung mạo như thiên tiên Chu Cửu Chân, đến nay vẫn là băng thanh ngọc khiết một thân xử nữ, dưới sự ma khí tán tỉnh trêu đùa của Trương Siêu Quần chỉ đành chịu đựng dịu dàng ngoan ngoãn như con cừu non..
– Cửu Chân, tại hạ gọi tiểu thư như thế được chứ?
Trương Siêu Quần lời nói êm đềm như tăng thêm liều thuốc kích thích với nàng.
Chu Cửu Chân đã sớm bị hắn sờ soạng lạc lối ở trong thiên đường tình ái nam nữ, nàng chỉ cảm thấy mỗi lời hắn nói ra đều ngon ngọt, mỗi một cái động tác của hắn, đều khiến người ta không nhịn được vui sướng đến muốn bay lên trời.
– Vâng.. công tử cứ gọi tiểu nữ là Cửu Chân, còn tiểu nữ sẽ gọi công tử ra sao?
– Tiểu thư cứ goi tại hạ là Siêu Quần ca đi!
– Uả..vậy công tử không phải tên gọi là Trương Vô Kỵ sao?
– Trương Vô Kỵ là đại danh của tại hạ, ta còn có cái tên húy gọi là Siêu Quần, tiểu thư cứ gọi theo tên húy của tại hạ đi!
– Hừm, Siêu Quần ca, muội… muội …yêu thích ….
Thiếu nữ không kìm lòng được nữa rồi nên nói câu này ra, nhất thời lúng túng không thể chịu được, hai cái cánh tay nhu nhược đưa nàng ôm chặt lấy Trương Siều Quần, một đôi tiểu quả đào căng phồng kề sát ở trước ngực Trương Siêu Quần, uốn tới ẹo lui….
Trương Siêu Quần ở bên thùy tai nho nhỏ của nàng nhẹ nhàng liếm lấy, ôn nhu nói:
– Huynh cũng yêu thích muội, nếu như có thể mỗi ngày đều được ôm muội, nếu như có cho huynh làm hoàng đế huynh cũng không nhận, muội có biết huynh thích nhất muội là cái gì không?
Chu Cửu Chân lắc đầu, ngẩng lên khuôn mặt đỏ hồng hồng xinh đẹp, hỏi:
– Siêu Quần ca, huynh yêu thích nhất muội cái gì?
Trương Siêu Quần ở trên đôi môi đỏ tươi ướt át của nàng hôn một cái, nói:
– Huynh yêu thích đôi mắt, yêu thích cái mũi, yêu thích đôi môi, yêu thích khuôn mặt của muội, yêu thích luôn cả… cái mông này!
Nói xong, bàn tay hắn ở trên cái mông săn chắc của nàng ngắt lấy một cái, ngón tay bị cái cái mông căng tròn ngập co dãn, da thịt ép lại rồi mạnh mẽ bung ra.
– Á…
Chu Cửu Chân hờn dỗi không chịu nghe theo câu nói này, hai bầu vú nhỏ ở trước ngực Trương Siêu Quần cọ tới cọ lui, sượt đến làm cho Trương Siêu Quần trong lòng ngứa ngáy gian nan, hắn chặn ngang ôm lấy nàng, nhìn lên chung quanh, thấy cách đó không xa có một sơn động cái cao hơn một trượng, nằm khuất sâu trong vách núi, phong tuyết có thể không thổi tới vào trong động, ngoài cửa sơn động, có một đống gỗ cháy đen, nghĩ đến đã từng có người ở bên trong hang núi tránh né gió tuyết.
Trương Siêu Quần lập tức nhẹ giọng nói:
– Chân của muội bị đau, chúng ta lên nơi đó sơn động, để huỳnh giúp muội xoa bóp nhé.
Thiếu nữ trong lòng ngọt ngào, mỉm cười, nói:
– Được.
Đi vào hang núi này hắn mới phát hiện, thì ra bên trong động không sâu lắm, bất quá tầm 2, 3 trượng, ngoài dự đoán mọi người chính là trong động lại rải đầy cỏ khô, trên đất cũng có đảo qua vết tích là có người đã từng đến qua, Trương Siêu Quần trong lòng thịch thịch nhảy loạn, cổ nhân nói cái gì quân tử bất khi ám thất, cái gọi là ám thất, thì phải là hắc ám đen thui không thấy gì, nhưng đáng tiếc, sơn động nho nhỏ này không một chút nào ám, lại là sáng trưng, ánh mặt trời chiếu ở trên mặt tuyết, phản xạ quang ảnh ở trong động lay động.
Trương Siêu Quần đem Chu Cửu Chân từ trong lòng buông ra, thấy nàng lông mày cau lại, nên hỏi:
– Rất đau sao?
Chu Cửu Chân đáng thương gật gật đầu, đỏ bừng bừng trên mặt bị khúc xạ ánh sáng bên ngoài phản chiếu lên càng là xinh đẹp bắn ra bốn phía, Trương Siêu Quần đưa chân phải của nàng uy hữu khẽ nâng lên, nhẹ nhàng tìm thấy nơi cổ chân, Chu Cửu Chân bị đau, đau la “ úi” thành tiếng, Trương Siêu Quần đưa tay cởi ra chiếc hài, một đôi khéo léo chân ngọc, cũng tinh xảo như vậy, không khỏi tâm thần rung động, trong lòng tim nhảy lên như cổ, nhẹ nhàng ở trên chân nàng vuốt ve.
Chu Cửu Chân mắc cỡ không dám đi nhìn hắn, vầng trán cúi xuống, cái cổ da thịt trắng loáng, mái tóc xoã tung, thực sự là đẹp không sao tả xiết, vừa ở cổ chân nàng nắm nhẹ, vừa nói:
– Cửu Chân, muội đẹp như thế, tương lai sau này nếu ai cưới muội, thì thật là quá hạnh phúc, mỗi ngày chỉ cần nhìn ngắm muội, cũng là rất hài lòng.
Chu Cửu Chân e thẹn nói:
– Huynh luôn nói muội đẹp, ba câu nói thì đã có hai câu khen muội, cũng không biết là huynh có phải là nói thật sự không nữa.
Trương Siêu Quần nói:
– Đương nhiên là thật sự, những câu nói đều phát xuất từ đáy lòng, muội không tin sao?
Chu Cửu Chân cúi đầu nói:
– Nếu là thật sự, vậy huynh…
Bỗng nhiên nàng đầy mặt đỏ bừng, nói không được.
Trương Siêu Quần vội hỏi:
– Muội muốn hỏi huynh cái gì?
Chu Cửu Chân lắc lắc đầu, nói:
– Không cái gì. À.. đúng rồi, huynh là đệ tử phái Võ Đang, vậy nhà huynh cũng ở Võ Đang sơn?
Trương Siêu Quần chỉ hơi trầm ngâm, nói:
– Không sai, nhà huynh ở Võ Đang sơn, nhưng chỉ là phụ mẫu của huynh đã không còn tại thế.
Nói xong hắn thở dài, nhưng trong lòng tự nhủ:
“ Con xin lỗi cha mẹ, con nói các người không còn sống nữa, đó là nói cha mẹ không ở nơi này cái thế giới võ hiệp này, chứ không phải là trù ẻo cha mẹ chết đâu nhé. “
Chu Cửu Chân trầm thấp một tiếng đầy áy náy, nói:
– Xin lỗi, muội không phải là cố ý.
Trương Siêu Quần cười cợt, nói:
– Không sao.
Nhưng trong lòng nghĩ đến, chính mình đột ngột xuyên qua tới nơi này, cha mẹ ở nhà chắc chắn là cho rằng ta đã quang vinh hy sinh vì tổ quốc, Cố Ngưng Hề nàng cũng đã biến thành quả phụ. Ai dà… cũng không biết bọn họ thương tâm đến như thế nào đây!
Tâm tư tung bay, giống như lá rụng trong nước chảy, trôi nổi bồng bềnh, bỗng nhiên một thân thể ấm áp nhích lại gần, trong lòng hơi động, Chu Cửu Chân đã tựa ở người cánh tay mình, thuận tay hắn liền ôm vào thân thể nhu nhược của nàng.
Hai người một lúc lâu không nói, lát sau Chu Cửu Chân nói:
– Muội…muội thật ra vừa rồi muốn hỏi huynh..nếu huynh cảm thấy muội xinh đẹp, vậy….huynh có nguyện ý cưới muội không vậy?
Trương Siêu Quần ngây người, làm gì cũng không nghĩ tới, đây là từ trong miệng Chu Cửu Chân nói ra. Ông trời a.. lẽ nào ngày hôm nay mình được sao đào hoa chiếu mệnh? Vẻn vẹn trong một buổi sáng, Tiểu Phượng,Tiểu Yến giờ thì cộng thêm Chu Cửu Chân, tiểu gia ta tán gái tốc độ quá trâu bò, thực sự là so với hoàng tử điền kinh Lưu Tường thời hiện đại còn nhanh hơn a! Ta lẽ nào thật sự lại có đại mị lực như thế ư? Tại sao ở thời hiện đại thì không được phong tao như vậy? Úi trời …ta có mị lực lớn đến nỗi cô gái mới lớn cũng chủ động mở miệng cầu hôn! Trời ạ, ta là đang nằm mơ sao? Ồ..uổng quá, chỉ là không có hoa tươi cùng với nhẫn kim cương mà thôi
Chu Cửu Chân vừa thấy hắn đã cảm thấy động lòng, nhất là vừa mới bị hắn khinh bạc một phen, phương tâm đã âm thầm cho phép, lại nghe hắn nói là đệ tử Võ Đang, danh môn đệ tử, người cũng cao lớn tuấn tú, vượt quá biểu ca rất nhiều, sao lại không động lòng cho được? Trong thiên hạ đa số các cô nương đa số ái mộ hư vinh, Chu Cửu Chân hà cớ gì mà có thể ngoại lệ? Chỉ có điều sau đó khi nàng nghe hắn nói:
“….muội đẹp như thế, tương lai sau này nếu ai cưới muội, thì thật là quá hạnh phúc….”
Lời này của hắn nói ra, Chu Cửu Chân cảm thấy không có chút nào có lợi cho mình, nàng sợ hắn không để ý tới mình, cho nên mới vứt bỏ sự rụt rè, ngượng ngùng hỏi hắn như vậy.
Sau khi hỏi xong, phương tâm chạy loạn, vừa thẹn lại sợ, chỉ lo là hắn nói bản thân đã có thê thất rồi.
( Thời cổ xưa nam nữ lấy nhau rất sớm, thời Đường triều thì nam 15 tuổi, nữ 13 tuổi trở lên, là đã kết hôn được rồi, đặc thù thời đó thường xuyên chiến loạn, càng cổ vũ tảo hôn, để mau chóng sinh sôi nảy nở nhân khẩu. Ở thời Xuân Thu chiến quốc, Việt Câu Tiễn vì phạt Ngô, ban bố pháp lệnh: nữ tử 17 tuổi không lấy chồng, thì cha mẹ có tội; nam 20 tuổi không cưới vợ, thì cha mẹ có tội. )
Trương Siêu Quần nhìn qua hình dạng ở đây cũng đã sắp xấp sỉ tuổi đời 20, trong nhà đã cưới chính thất thì cũng không có gì kỳ lạ, là lấy từ câu này.
Thấy hắn đờ ra, không biết đang suy nghĩ cái gì, trong lòng Chu Cửu Chân càng là thấp thỏm, chỉ lo hắn xem thường mình lớn mật như thế, nên nàng không tránh khỏi nước mắt chảy ra.
Đột nhiên, Trương Siêu Quần vỗ đùi, kêu lớn:
– Đồng ý! Ai mà không muốn lấy muội thì chính là kẻ ngu si!
Chu Cửu Chân tim đập loạn, nín khóc mỉm cười, nói:
– Huynh… huynh thật sự là…nguyện ý? Có biết là nhân gia trong lòng sợ đến chừng nào không?
Trương Siêu Quần đưa nàng ôm chặt, cười ha ha một trận, mới nói:
– Huynh lâu trả lời như vậy, là vì mừng đến mức sững sờ không nói nên lời đấy!
Chu Cửu Chân kiều nhan sinh xuân, đôi mắt đẹp như sao, e thẹn vô hạn, nằm ở trong lồng ngực rộng rãi của hắn, cảm thấy đôi cánh tay hắn cường lực mạnh mẽ, không biết có bao nhiêu là an toàn, mình bây giờ thật giống như là một con chim nhỏ, còn hắn ôm ấp chính là một cái tổ chim.
Trương Siêu Quần mùi hương nồng nàn nhuyễn ngọc ôm đầy cõi lòng, không khỏi trong lòng nhảy loạn, thiếu nữ nhàn nhạt mùi thơm cơ thể, thân thể mềm mại kiều nhuyễn như là không xương, trong lồng ngực hắn bên trong dần dần toả nhiệt.
Một bàn tay… lặng lẽ luồn vào bên trong quần dài hồ cừu của nàng, để ở eo lưng vuốt ve, Trương Siêu Quần biết, chưa từng trãi qua nhân sự xử nữ, cần phải từ từ dạy dỗ, đối với chuyện như thế này, trong lòng xử nữ quá nửa là vừa thẹn lại sợ, các nàng chờ mong, nhưng cùng lúc lại có rất nhiều lo lắng, thường thường không thể thả lỏng lòng dạ để hoàn toàn hưởng thụ tình dục nam nữ khi yêu.
– Siêu Quần ca, huynh đừng… đừng như vậy… chúng ta còn không kết hôn, như vậy không được…
Chu Cửu Chân bị hắn mò cả người nóng lên, đã vậy còn bàn tay xấu kia tìm thấy đến cái mông tròn, lại theo mò trên cặp bắp đùi, vùng đất hoang này chưa bao giờ bị người khai thác qua, làm sao chống lại Trương Siêu Quần hoa tay già đời khiêu khích như vậy?
Để lại một bình luận