Nhưng cũng chính vì vậy mà Tiến Minh chỉ vừa đi xa không bao lâu Bích Phương đã cồn cào khổ sở không chịu nổi. Mỗi một đêm về nhà cha chồng trong căn phòng rộng thênh thang trên chiếc giường trống trải Bích Phương phải trằn trọc thật lâu mới ngủ được. Nàng cũng biết mình thiếu thứ gì và cố không nghĩ đến nó. Nàng ở lại trường mỗi ngày thật trễ để công việc vắt cạn sức lực của mình. Nhưng mỗi ngày trôi qua sự thiếu thốn đó càng rõ ràng hơn trong đầu nàng.
Đóng giáo án lại, Bích Phương nhìn đồng hồ treo tường thầm thở dài. Nàng đã soạn đến giáo án của tuần sau. Nếu còn tiếp tục làm nữa thì sắp tới nàng không còn việc để làm. Nhìn qua tập hồ sơ xếp chồng trên bàn mình, Bích Phương hít sâu một hơi đứng lên. Nàng mở cửa tủ phía sau bàn làm việc nhìn ngăn nào cũng đầy ắp mà ngán ngẩm. Chỉ còn một ngăn ở trên cùng là còn chỗ trống. Thường ngày Bích Phương không dùng tới vì nó hơi cao. Nhìn qua nhìn lại Bích Phương kéo chiếc ghế làm việc của mình vào sát tủ. Nàng cởi bỏ đôi giày cao gót, bước lên ghế. Không mang giày nên ống quần hơi dài vướng víu. Bích Phương phải kéo hai ống quần của mình lên một chút để không giẫm lên.
Bích Phương chọn những hồ sơ lưu trữ ít dùng từ hai ngăn tủ dưới đưa lên trên để tạo khoảng trống. Cứ ngẩng lên cúi xuống như vậy liên tục nhiều lần đến cái tủ bên dưới hoàn toàn trống trải, lưng áo nàng cũng rịn ướt mồ hôi.
– Cô xuống đi. Để em giúp cho…
Đột nhiên ngay sau lưng vang lên một giọng nói thanh niên ấm áp làm Bích Phương giật mình. Nàng ngoái đầu lại nhìn vừa thấy Minh Khoa, Lớp trưởng của mình thì không khỏi mỉm cười.
– Khoa. Em chưa về sao?
Đột nhiên tại khoảnh khắc đó chiếc ghế có bánh xe Bích Phương đang đứng trượt ra phía sau.
– Á…
Bích Phương sợ hãi la hoảng, hai tay bấu lấy cánh cửa tủ phía trên. Hai chân nàng luống cuống giẫm đạp cả lên ống quần trên mặt ghế đang trượt ra sau… Chỉ nghe một tiếng “bựt” nhỏ. Bích Phương biến sắc nhận ra lưng quần mình chợt buông lỏng.
– CẨN THẬN…
Minh Khoa hoảng hốt quát lên một tiếng, vội vàng giữ lấy chiếc ghế. Hắn cẩn thận đẩy cái ghế sát vào tủ cho cô Phương đứng vững. Nhưng tại khoảnh khắc đó Minh Khoa giật thót nhìn thấy chiếc quần satin trắng của cô từ từ tụt xuống quá gối. Trái tim Khoa như ngừng đập tại chỗ. Hai mắt mở lớn nhìn vào khoảng trống giữa hai vạt áo dài mở rộng của cô Bích Phương là một chiếc quần lót trắng mỏng không che được màu da thịt trắng ngần bên trong.
– Á… Trời ơi…
Bích Phương vừa nhận ra tình huống xấu hổ của mình cả người luống cuống bước vội xuống ghế. Nhưng chiếc quần lùng nhùng giữa hai chân làm chân nàng vướng lại. Cả người ngã nhào lên người Minh Khoa bên cạnh.
“Rầm…” – Chiếc ghế bật tung ra va mạnh vào tủ ngã chỏng chơ.
Trên sàn nhà khuất sau bàn làm việc Bích Phương và Minh Khoa đang ở tư thế vô cùng ám muội. Nàng ngồi đè lên người đứa học sinh của mình. Hai vạt áo dài mở rộng để lộ ra trọn vẹn cặp đùi thon dài trắng nõn và cả chiếc quần lót nho nhỏ mỏng manh. Hai tay của Minh Khoa lại đặt trên hai bầu vú căng tròn của nàng. Hai cặp mắt mở to sửng sốt xấu hổ nhìn nhau bất động mất vài giây…
Chợt gương mặt Bích Phương đã đỏ lại càng rực lên như có lửa. Ngực nàng truyền đến cảm giác nhột nhạt bất thường. Dù qua một lớp áo dài, còn có áo ngực nhưng Bích Phương vẫn y nguyên cảm nhận được hai tay Khoa đang khẽ khẽ nắn bóp hai bầu vú căng tròn mềm mại của nàng. Hận nhất là Bích Phương còn cảm nhận được bên dưới mông mình đang có gì đó cứng rắn phình to như muốn nâng cả người nàng lên.
– Khoa… – Bích Phương gắt lên, vội vàng rời khỏi người cậu ta.
– Em xin lỗi cô… Em…
Bích Phương ngồi bệt trên sàn nhà, bưng kín gương mặt nóng ran thiêu đốt, không muốn nghe cậu ta nói. Nàng thật không ngờ đứa học sinh ngoan ngoãn hiền lành học giỏi của mình lại cả gan làm ra hành động đó với mình. Nhưng Bích Phương hận nhất là cơ thể nàng lại sinh ra phản ứng rạo rực ham muốn.
Đột nhiên lúc này bên ngoài cửa vang lên tiếng ù ù của máy hút bụi. Bích Phương và Minh Khoa giật thót lồm cồm ngồi dậy. Bác Cảnh bảo vệ đã đến ngoài cửa phòng giáo viên đang hì hục kéo cái máy to lớn qua ngạch cửa.
– Đi đâu? Điên à…
Minh Khoa luống cuống muốn đứng lên thì bị Bích Phương tóm cổ đè xuống. Để bác Cảnh phát hiện nàng và học sinh thò thụt dưới gầm bàn, nhất là quần nàng còn chưa kéo lên, thì nước sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nỗi oan này. Bích Phương rối rắm đẩy Minh Khoa vào trong gầm bàn của mình. Bản thân nàng cũng chỉ kịp dựng cái ghế lên rồi ngồi vào bàn vờ như đang làm việc.
– Tôi không phiền cô Phương chứ?!
Giọng nói oang oang của bác Cảnh vang lên át cả âm thanh ồn ào của cái máy hút bụi. Ban ngày ông là bảo vệ giữ xe, chiều tối lại kiêm luôn tạp vụ quét dọn trường. Ông là một người lớn tuổi không con cái nên nhà trường đặc cách cho ông ở lại trong Phòng bảo vệ. Như để đền đáp sự ưu ái của Ban Giám hiệu ông luôn tìm đủ thứ việc để làm mà không đòi hỏi thêm một đồng lương.
– Dạ… Dạ… Không sao ạ.
Bích Phương ấp úng nói. Hai tay nàng chống đầu như đang tập trung đọc tài liệu nhưng toàn thân thỉnh thoảng cứ run lên thật khẽ. Để ánh mắt ông Cảnh không thấy được bên dưới lớp áo dài mình trống trải, Bích Phương phải đưa cả hai chân và cả chiếc quần phản chủ kia vào sâu gầm bàn. Nàng còn kéo cả hai vạt áo che sang một bên che phủ một bên mông và đùi của mình.
Bất chợt gương mặt Bích Phương đỏ rực lên. Nàng nhận ra lúc này giữa hai chân mình không có gì che đậy. Có chăng là một lớp vải quần lót mỏng manh như có như không… Bích Phương chợt thoáng rùng mình. Nàng cảm nhận được hơi thở ấm nóng của Minh Khoa phả lên hai đầu gối trần trụi của mình. Gương mặt Bích Phương đỏ ửng, nghiến răng đá mạnh.
Không có tiếng kêu đau đớn nào. Một mái đầu bù xù gục lên đầu gối Bích Phương, kèm theo hơi thở ồ ồ khe khẽ kìm nén. Bích Phương hơi chột dạ, lo lắng. Nàng nhận ra dường như mình có chút quá đáng. Gầm bàn hẹp như vậy. Minh Khoa lại cao lớn. Không gian nào cho cậu ta né tránh hai chân nàng chứ?! Bích Phương thấp thỏm đưa bàn chân nhỏ của mình ra đá đá như muốn hỏi thăm Khoa. Chợt một bàn tay ấm áp giữ chặt chân nàng như sợ nàng một lần nữa đá loạng. Bích Phương giật thót căng cứng, không phải vì tay Khoa đang giữ chân mình, mà vì cậu ta vô tình hay cố ý để lòng bàn chân truyền đến cảm giác cưng cứng của một khối u to lớn cứng rắn nóng hầm hập.
Trái tim Bích Phương đập rất nhanh gần như không thể kiểm soát. Làm sao nàng không biết cảm giác cứng cứng nóng hổi kia là gì chứ? Chính thứ đó vừa rồi đã cộm cứng dưới mông nàng. Cũng chính thứ đó bị nàng trừng phạt bằng một cú đá thô bạo.
Bích Phương cắn cắn môi gương mặt nóng đỏ chân vẫn không rụt về như không biết khối u nổi cộm đó là gì. Nàng tự nói với bản thân, mình đang dùng cách này để an ủi xoa dịu cơn đau của Minh Khoa nhưng sự thật khối u cứng rắn kia lại làm cho chân nàng lưu luyến không muốn rời đi. Cảm nhận nó từng chút phình to lên đội hẳn vào lòng bàn chân mình, trái tim Bích Phương đập nhanh không thể tưởng.
Cảm giác này hoàn toàn trái ngược với thỏa thuận ngầm giữa Bích Phương và Đức Tiến. Minh Khoa lại để cho nàng sàm sỡ cậu ta. Bàn chân Bích Phương tê cứng như sắp bị chuột rút nhưng vẫn chà sát nhẹ nhàng lên khối u nổi cộm nóng hôi hổi đó.
Cùng lúc đó hơi thở hừng hực của Minh Khoa như len lỏi chui vào giữa hai chân khép chặt của Bích Phương. Hơi thở cậu ta như một bàn tay vô hình mơn man vuốt ve làm cho cặp đùi non trần trụi của nàng từng chút mở rộng ra. Giây phút này gương mặt xinh đẹp của Bích Phương đỏ ửng, cúi thật thấp. Trong tiếng máy hút bụi ù ù nàng dường như vẫn nghe được hơi thở kích động của Minh Khoa. Cảm nhận được hai chân mình lần lượt được nâng lên, Bích Phương nín thở để mặc cậu ta rút hai ống quần ra khỏi chân mình.
Bích Phương chống tay trên bàn, cúi đầu thật thấp che đi gương mặt nóng ran như có lửa. Giây phút này cặp đùi thon dài của nàng hoàn toàn được giải phóng phơi bày trọn vẹn trước ánh mắt của Minh Khoa. Nàng như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Minh Khoa đang nhìn chằm chằm vào đáy quần lót của mình có thể thấy rõ khối u mũm mĩm và màu sắc đen đen của lớp lông tơ ở nơi đó.
– Ah…
Đột nhiên Bích Phương bưng kín miệng, gương mặt đỏ ửng như gấc chín. Dù nàng là người chủ động khiêu khích đứa học trò của mình. Nhưng ngàn vạn lần Bích Phương không ngờ Minh Khoa thường ngày hiền lành vô hại lại bạo gan như vậy. Giữa cặp đùi non mở rộng của nàng lúc này là một gương mặt nóng hầm hập. Hai chân Bích Phương vô thức kẹp lại như muốn giữ chặt đầu cậu ta ở nơi đó… Nhưng hơi thở đàn ông của Minh Khoa như một ngọn lửa thiêu đốt làm cho hai chân nàng run rẩy mềm nhũn lại từng chút mở rộng ra…
– Cô Phương lạnh sao? Sao run lên như vậy? Có cần tôi tắt máy lạnh không? – Bác Cảnh thấy Bích Phương run rẩy ngạc nhiên hỏi.
– Dạ… Không. Không cần đâu ạ.
Bích Phương gương mặt đỏ bừng như phát sốt cố trấn tỉnh trả lời. Bên dưới gầm cặp đùi của nàng được hai tay hư hỏng của Minh Khoa vuốt ve, mở rộng ra hai bên. Cặp đùi thon dài trắng nõn của nàng mềm nhũn dưới hai bàn tay vuốt ve mơn trớn của Khoa. Môi cậu ta mơn man giữa cặp đùi non của nàng như nhấm nháp làn da mịn màng trắng nõn của nàng. Một chiếc lưỡi ấm áp liếm mát trên da thịt non mềm của nàng từ từ tiến sâu vào nơi đó.
Bích Phương mím chặt môi thổn thức. Khi hai tay Khoa luồn vào trong mép quần lót từ từ kéo xuống, nàng vô thức nâng mông mình lên. Cảm giác bên dưới mình hoàn toàn trống trải phơi bày trước ánh mắt nóng bỏng của Khoa, trái tim Bích Phương như muốn ngừng đập. Toàn thân nóng ran rạo rực không chịu nổi.
– Tôi xin phép nhé. – Bác Cảnh tươi cười chào vừa kéo máy hút bụi ra khỏi phòng.
– Dạ… Con chào bác. – Tiếng chào của bác Cảnh làm Bích Phương ấp úng trả lời.
Cửa phòng được bác Cảnh đóng lại cẩn thận. Căn phòng lại chìm vào yên tĩnh có chăng là tiếng ư ử kìm nén khe khẽ… Bích Phương vẫn ngồi nguyên trên ghế, tựa lưng ra sau, hai tay che kín mặt mà toàn thân run lên từng đợt. Minh Khoa vẫn trong hộc bàn, mặt áp chặt vào giữa cặp đùi mở rộng của nàng hôn hít đến mê mẩn. Giữa hai người cô giáo và học sinh như đạt thành một sự ăn ý không cần lời nói. Dù nơi này không còn ai nhưng chỉ cần bản thân hai người đối mặt với nhau thì sự mập mờ giả tạo mỏng manh này sẽ lập tức tan vỡ.
– Ưmmmm… Ôi…
Tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng, Bích Phương vội bưng kín gương mặt đỏ bừng như gấc chín. Lưng nàng vô thức ngửa ra sau, hai chân mở rộng phơi bày trọn vẹn âm hộ của mình cho cái miệng hư hỏng của Khoa ngậm mút. Hai tay Khoa luồn lên bợ đỡ lấy cặp mông tròn trịa của nàng không ngừng xoa nắn, vừa kéo ghì cả người nàng lại.
Toàn thân Bích Phương giật thon thót run lẩy bẩy không ngừng. Hai mép môi âm hộ đỏ mọng của nàng đã sớm nức nở hé mở dưới cái lưỡi ấm nóng của Minh Khoa. Nơi đó của Bích Phương chưa bao giờ được chăm sóc kỹ càng chu đáo đến như vậy. Nàng thật sự choáng ngợp đến mê mẩn. Cái lưỡi của Minh Khoa rất nóng, lại điêu luyện đến mức không hợp với tuổi của cậu ta. Nó như một con lươn trơn tuột lại linh hoạt vô cùng chui rúc vào giữa hai mép thịt đỏ mọng ướt đẫm làm toàn thân nàng mềm nhũn ngất ngây.
– Ưmmmm… Ôi…
Bích Phương không ngừng xuýt xoa sung sướng, hai mắt đã sớm không còn che đậy mà mê mẩn nhìn xuống khuôn mặt nam tính quen thuộc của Minh Khoa chui rúc bên dưới bờ mu mũm mĩm phơn phớt lông tơ của mình. Nàng còn nghe được tiếng xì xụp khao khát của Minh Khoa khi chiếc lưỡi kia không ngừng vét sâu vào âm hộ ướt đẫm của nàng. Một cơn sướng ngất ngây làm toàn thân Bích Phương run lẩy bẩy co thắt.
– Khoa ơi… Ưmmmm… Ôi…
Bích Phương kêu khẽ gương mặt đỏ ửng hai mắt tê dại mê ly nhìn xuống Minh Khoa. Cậu ta vẫn không rời đi như thích thú đón lấy dòng suối tuôn trào từ trong cơ thể nàng. Bích Phương há hốc thở dốc cả người mềm nhũn. Cảm giác dồn nén cả tuần qua được giải thoát làm toàn thân nàng như bay bổng ngất ngây. Mất vài giây mê man thiêm thiếp, Bích Phương bừng tỉnh mặt ửng đỏ ngượng ngùng nhìn xuống Minh Khoa. Nàng vươn tay vuốt ve mái tóc bù xù rậm rịt đứa học trò của mình, kéo Khoa rời khỏi gầm bàn đứng lên trước mặt mình.
Nhìn Minh Khoa háo hức như đang nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, nhanh chóng cởi quần áo. Bích Phương mặt đỏ ửng bối rối, nửa muốn nói nửa không. Đến lúc toàn thân Khoa không còn mảnh vải đứng tồng ngồng trước mặt, hai gò má Bích Phương lập tức nóng rực như có lửa. Cơ thể Khoa thật đẹp. Không mập, không ốm. Ngực nở nang, bụng săn chắc nổi cộm từng múi cơ vuông vức. Nhìn xuống vật đàn ông dựng đứng gân guốc của Minh Khoa toàn thân của Bích Phương như muốn nhũn ra. Đó là một cái dương vật thật lớn, còn nổi gân ngoằn ngoèo vô cùng uy mãnh. Chỉ nhìn độ cong ngạo nghễ đó dù chưa chạm đến nó Bích Phương đã có thể tưởng tượng nó cứng rắn đến mức nào.
Để lại một bình luận