Chuyện này Bích Phương không đủ can đảm chia sẻ với Tiến Minh. Mỗi lần ân ái anh đều cảm nhận được cơn cực khoái tuôn trào của nàng, điều này làm anh tự tin đáp ứng được nhu cầu của nàng. Nhưng sự thật cái bánh nhỏ anh cho nàng mỗi đêm chỉ đủ cho nàng vượt qua cơn đói khát. Đó là đa dâm tướng sao?
Phần 2: Chồng chuyển công tác
Sáng hôm sau, 8h00, tại trường Nam Đô…
Bích Phương gương mặt ửng hồng xinh đẹp đôi môi xinh xắn mỉm cười nhẹ nhàng bước dọc theo hành lang vào lớp 11A7. Nhìn nàng thướt tha trong bộ áo dài xanh nhạt mái tóc đen óng rũ xuống ngang mông không ngừng đung đưa theo mỗi bước đi mà đám học sinh nam ngồi gần cửa sổ bên trong dãy lớp học đều mê mẩn.
– Chào cả lớp…
– Xin chào cô…
Bích Phương vừa bước vào lớp học quen thuộc đám học sinh đồng loạt đứng lên. Nhìn những gương mặt quen thuộc trước mặt nàng mỉm cười vui vẻ.
– Lớp trưởng phát bài kiểm tra về cho các bạn rồi chứ?
– Vâng ạ. Em vừa phát xong.
Đứng lên trả lời Bích Phương là một thanh niên cao lớn, mái tóc ngắn, vầng trán cao, ánh mắt sáng thông minh. Đó là Minh Khoa, lớp trưởng Lớp 11A7 do Bích Phương làm chủ nhiệm. Cậu ta là học sinh giỏi đứng đầu lớp, còn là Đội trưởng Đội bóng rổ của trường Nam Đô. Ngoại hình đẹp trai, chiều cao 185cm, mạnh mẽ đầy nam tính… Minh Khoa có thể nói là idol trong mắt rất nhiều bạn học nữ trong trường.
– Rất tốt. Cảm ơn Khoa.
Bích Phương mỉm cười, nàng đứng giữa bục giảng nhìn quanh lớp học đón những ánh mắt thân thuộc trẻ trung.
– Lần kiểm tra viết nghị luận này nhìn chung cô khá hài lòng về lớp chúng ta. Bài nghị luận cao điểm nhất là 8, 5 điểm của bạn Vân Y.
– Oh…
Cả lớp xôn xao nhìn bạn học nữ ngồi hàng nhất với hai bím tóc thật dài thật dầy. Cô bé có gương mặt xinh đẹp hai mắt to tròn quay sang Minh Khoa nắm tay nhỏ nhứ nhứ đầy đắc ý. Vân Y là lớp Phó học tập của 11A7, người duy nhất có kết quả học tập có thể so sánh với Lớp trưởng Minh Khoa.
– Người đứng thứ hai là Minh Khoa, 8 điểm…
– Ây da…
Minh Khoa giả vờ tức tối tay vỗ mạnh xuống một cái chát. Nhưng người giật bắn kêu đau lại là tên mập Thiên Phước ngồi bên cạnh hắn. Nhìn Thiên Phước nhăn nhó xoa xoa cái đùi đầy thịt của mình mà đám bạn học xung quanh che miệng nén cười đến đỏ cả mặt.
– Còn thấp điểm nhất là của… Đức Tiến…
Lời công bố của Bích Phương vừa dứt thì cuối lớp một tên thanh niên vạm vỡ mặt cười toe toét đứng bật dậy cúi đầu chào hai bên như rất hân hạnh đón nhận giải thưởng danh giá nào đó.
– Ha ha… Hi hi…
Hành động của hắn làm cả lớp cười ồ lên. Bích Phương nhíu mày làm ra vẻ nghiêm túc nhưng khóe miệng không khỏi run run nén cười. Tên Đức Tiến này là kẻ làm cho nàng đau đầu nhất trong lớp 11A7. Hắn ham chơi, lười học. Nhưng làm cho Bích Phương khó xử nhất là Đức Tiến lại là con của thầy Hiệu Trưởng, đồng thời cũng là em chồng của nàng. Đúng vậy, cha của Tiến Minh chồng nàng là Hiệu trưởng trường Nam Đô, nơi nàng đang dạy.
Mối quan hệ gia đình này đã đem cho Bích Phương không ít phiền phức trong công việc. Anh chị giáo viên trong trường khi tiếp xúc với nàng đều tỏ ra niềm nở khách sáo nhưng lại giữ khoảng cách không quá thân thiết. Điều này làm Bích Phương rất không thoải mái. Đôi khi nàng thấy không nên để Tiến Minh sắp xếp công việc cho mình vào Nam Đô dưới sự quản lý của cha anh. Nhưng ngược lại Bích Phương cũng hiểu với điều kiện của mình khi vừa tốt nghiệp Sư phạm là hầu như không có khả năng xin vào một trường cấp ba có tiếng như Nam Đô. Sau hơn hai năm dạy học Bích Phương đã có đủ kinh nghiệm và tự tin. Không ít lần nàng nói với Tiến Minh để mình xin chuyển sang nơi khác dạy nhưng anh dứt khoát không đồng ý. Dĩ nhiên Bích Phương hiểu lý do của anh. Tiến Minh rất hay ghen tuông. Anh sẽ không yên tâm để nàng bước vào một môi trường mới nơi mà anh không có khả năng kiểm soát.
Nhưng Tiến Minh vốn không biết, Bích Phương cần rời khỏi Nam Đô mới thật sự an toàn.
– Còn cười sao? – Bích Phương lườm Đức Tiến làm ra vẻ nghiêm khắc. – Còn tiếp tục kết quả kém như vậy cô… cô sẽ báo anh trai em… mỗi tối sang nhà kèm em học.
– Ặc… Em biết sai rồi. Chị dâu tha cho em đi mà… – Đức Tiến mặt nhăn như đít khỉ kêu lên oai oái.
– Ha ha… Hi hi… – Cả lớp cười phá lên.
– Suỵt… Không được làm ồn…
Bích Phương quát khẽ, gương mặt ửng hồng quay tránh đi nén cười. Thân phận Đức Tiến và Bích Phương toàn trường ai cũng biết cũng không cần giấu diếm làm gì. Đôi khi Đức Tiến cố tình lấy kiểu xưng hô lộn xộn này ra chọc cười Bích Phương và các bạn.
16h30 cùng ngày…
Khi tiếng chuông hết giờ vang lên từ các dãy lớp học sinh túa ra như bầy ong vỡ tổ đông nghịt giăng kín cả sân trường. Âm thanh í ới la hét đùa giỡn vang vọng vào cả phòng giáo viên. Bích Phương khóe miệng treo một nụ cười vui vẻ thướt tha trong bộ áo dài đi dọc theo hàng lang.
– Cô ơi…
Chợt sau lưng vang tiếng gọi gấp gáp của một đứa con gái làm Bích Phương ngạc nhiên quay lại. Nàng lập tức nhận ra Ngọc Nhi, gương mặt con bé trắng bệch thở hổn hển như có chuyện rất gấp.
– Chuyện gì vậy Nhi? Có gì từ từ nói…
– Cô… Cô cứu Vân Y với. Bạn ấy bị Đức Tiến… còn có Hoàng, Bình, Đạt lôi vào nhà vệ sinh. Em nghe bạn ấy khóc…
– Hừ… Dẫn cô đi…
Bích Phương hừ lạnh nét mặt giận dữ bước đi hối hả theo sau Ngọc Nhi hướng về khu nhà vệ sinh nam. Khu vực này lúc này rất vắng không một bóng học sinh. Từ xa xa Bích Phương đã thấy Hoàng, Đạt lấp ló nhìn ra ngoài như đang làm việc gì đó lén lút… Nghĩ đến con bé Vân Y xinh đẹp trong sáng mà lòng nàng như có một ngọn núi lửa sắp bùng nổ.
Vừa bước đến cửa nhà vệ sinh nam nghe được tiếng nức nở của Vân Y, Bích Phương như phát điên lao thẳng vào trong. Khi cảnh tượng bên trong vừa đập vào mắt toàn thân Bích Phương run rẩy chết sững tại chỗ.
Giữa gian phòng vệ sinh là một cảnh tượng hoang đàng khó chấp nhận đến cực điểm. Vân Y toàn thân trần truồng giữa bốn đứa con trai quần kéo tụt đến đầu gối. Con bé quay lưng ra cửa không thấy Bích Phương, vẫn nhịp nhàng nhún nhảy trên người Đức Tiến. Vân Y hổn hển rên rỉ những tiếng ngắt quãng như nức nở vì miệng bị dương vật Bình lấp kín. Hai tay con bé còn cầm lấy dương vật cứng rắn của Hoàng Đạt sục sục không ngừng…
– Á…
Ngọc Nhi hai tay ôm cứng giáo án của cô Bích Phương sốt ruột không nhịn được chạy vào. Vừa thấy cô Phương đứng chết sững toàn thân bất động khẽ run rẩy. Con bé nghiêng đầu nhìn vào trong. Nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra, Ngọc Nhi xấu hổ hét lên một tiếng, che kín mặt chạy ra ngoài.
– Á… Ah… Cô…
Vân Y và Đức Tiến, Hoàng, Bình, Đạt vừa quay lại thấy cô Phương thì hết hồn vội vàng tách ra. Tay chân luống cuống che đậy cơ thể.
– Trời ơi. Đây là chuyện gì?
Bích Phương che kín mặt giậm chân gắt lên lanh lảnh. Phụ nữ có chồng như nàng làm sao không hiểu điều mình vừa thấy là gì chứ?! Nhưng điều đó nào có giống như trong đầu nàng tưởng tượng. Nhất là tiếng rên rỉ ngắt quãng như nức nở của Vân Y nào có gì giống như một vụ cưỡng hiếp chứ? Điều làm cho Bích Phương khó tưởng tượng nổi là nhân vật chính trong chuyện đó lại là một đứa con gái học giỏi, xinh đẹp, ngoan ngoãn như Vân Y.
– Cô… – Vân Y mặc xong quần áo xấu hổ mặt đỏ bừng líu ríu đến bên cạnh…
– Chị dâu…
– Câm miệng…
Bích Phương quay ngoắt lại lườm Đức Tiến làm hắn im bặt. Không những hắn, Hoàng, Bình, Đạt vừa kéo quần lên xong cũng cúi đầu không dám hó hé tiếng nào.
– Tôi chỉ muốn hỏi Vân Y một câu… – Bích Phương mím môi mặt ửng đỏ. – Chuyện này là em… em tự nguyện hay có người cưỡng ép em? Nói…
– Dạ. Là em… em tự nguyện. – Vân Y run rẩy đầu cúi thật thấp lí nhí nói.
– Sao Ngọc Nhi bảo Đức Tiến và Hoàng, Bình, Đạt dùng sức mạnh mẽ lôi em vào đây?
Dù đã đoán được kết quả nhưng nhận được câu trả lời quá khó chấp nhận, Bích Phương vẫn hỏi lại còn nheo mắt đảo qua bốn đứa con trai xem có đứa nào đang lén uy hiếp Vân Y không?
– Chị dâu… Em không có… – Đức Tiến oan uổng kêu lên.
– Im miệng…
– Em… Em… vì sợ làm ở đây… bị thầy cô phát hiện… nên mới không chịu… – Vân Y xấu hổ lí nhí giải thích.
– Tức là nếu ở nơi khác… Em sẽ tự nguyện mà không có cảnh lôi kéo ép buộc kia?
– Dạ…
Bích Phương mặt mũi đỏ bừng nhìn Vân Y với ánh mắt mâu thuẫn. Vừa bực mình lại vừa khó hiểu… Làm sao một con bé dễ thương ngoan hiền như vậy lại chấp nhận làm việc mà ngay cả những người phụ nữ trưởng thành như nàng cũng không dám nghĩ tới chứ?
– Cô… Cô đừng bắt bọn em làm kiểm điểm mời phụ huynh được không? Mẹ em sẽ cạo đầu em mất… – Vân Y nghẹn ngào năn nỉ.
– Tôi không phải giám thị. Tôi chỉ muốn nói với em… Em phải suy nghĩ lại việc mình làm. Đừng sống buông thả để sau này hối hận…
– Dạ…
Bích Phương lườm qua bốn đứa con trai, dừng lại ở dáng người to lớn khôi vĩ của Đức Tiến. Ánh mắt nàng vô thức chuyển xuống dưới chỗ đũng quần còn đội u lên thật lớn. Gương mặt Bích Phương không khỏi nóng lên. Nàng còn nhớ được hình ảnh mình nhìn từ phía sau thấy rõ âm hộ đỏ hồng của Vân Vy căng phồng nuốt lấy khúc thịt gân guốc to lớn của đứa em chồng của mình.
– Đức Tiến đi theo cô lên phòng Hiệu trưởng…
– Ặc… trời ơi… Chị dâu…
Bích Phương quay người đi ra ngoài. Đức Tiến gãi gãi đầu khổ sở trước bốn gương mặt hả hê của Vân Y và Hoàng, Bình, Đạt. Hắn chán chường lê bước đi theo Bích Phương. Ngang qua Vân Y vẫn tranh thủ thò tay đến mông con bé nhéo một cái.
– Cô… Việc vừa rồi không giống cưỡng hiếp lắm ah… Nhưng em rõ ràng nghe Vân Y khóc mà…
Bích Phương đón lấy giáo án từ tay Ngọc Nhi, nghe con bé hỏi mà gương mặt nàng sượng cứng mất tự nhiên. Ngọc Nhi còn chưa nghe cô Phương giải thích thì bờ vai bị đè nặng bởi một cánh tay to lớn.
– Đó không phải là khóc. Mà là… sướng nha… Hôm nào Ngọc Nhi muốn thử với mình không?
Đức Tiến từ đâu xuất hiện ghé sát thì thầm còn hôn nhẹ lên vành tai con bé. Toàn thân Ngọc Nhi như muốn nhũn ra, mặt đỏ bừng như gấc chín.
– ĐỨC TIẾN…
Nghe tiếng quát lanh lảnh của Bích Phương, Đức Tiến vội rụt tay buông lỏng Ngọc Nhi. Con bé mặt đỏ như gấc chín, cúi đầu chào cô rồi quay đầu ù té chạy như ma đuổi.
Bích Phương lườm đứa em chồng hư hỏng một cái sắc lẹm rồi bước nhanh về phía phòng thầy Hiệu Trưởng. Hôm nay nàng quyết định phải nghiêm túc tố cáo hắn với cha chồng. Từ trước đến giờ Đức Tiến có rất nhiều tai tiếng trong trường liên quan đến chuyện yêu đương nam nữ nhưng Bích Phương không mấy quan tâm. Vì ít ra nơi này còn có cha chồng nàng, cha ruột của hắn là người chịu trách nhiệm quản lý cao nhất. Nhưng hôm nay hôm nay Bích Phương mới nhận ra nếu đứa em chồng của mình không bị quản chế hắn sẽ biến lớp học của nàng thành một trại nuôi chim.
– “Cộc… Cộc…”
Đến trước phòng Hiệu trưởng, cửa đóng kín, Bích Phương gõ cửa vài lần vẫn không thấy trả lời.
Đức Tiến đi vòng ra ngã rẽ bên hông, áp tai vào cửa sổ phòng cha hắn nghe ngóng. Hắn thò ngón tay vào lẩy nhẹ chốt gài, kéo cánh cửa hé mở lập tức hai mắt sáng lên.
Bích Phương định gõ cửa tiếp thì Đức Tiến háo hức bước nhanh đến. Hắn đưa tay lên miệng ra hiệu giữ im lặng rồi nắm tay nàng dắt đi.
– Em làm cái gì… – Bích Phương rút tay lại gắt lên.
– Suỵt…
Bích Phương hậm hực bị Đức Tiến đấy đến sát cửa sổ sau của phòng Hiệu trưởng. Nàng vừa nhìn vào trong thì cả người liền lặng đi tại chỗ.
– Ưmmmm… Ưmmmm…
Tiếng rên rỉ khe khẽ vang vào tai làm Bích Phương xấu hổ mặt đỏ ửng lên. Trước ánh mắt nàng, cảnh tượng bên trong phòng thật khó mà chấp nhận nổi. Ông Lê Anh Tài, Hiệu trưởng trường Nam Đô, cha chồng của nàng đang nửa thân dưới trần truồng hì hục thúc đẩy dương vật vào âm hộ một người phụ nữ toàn thân trần truồng nằm ngửa trên bàn làm việc. Người phụ nữ đó hoàn toàn không xa lạ với Bích Phương. Cô ta là Thúy An, giáo viên sinh vật của trường. Nhưng điều làm Bích Phương nóng mặt khó chấp nhận nhất là cô ta vừa rên rỉ vừa ngậm mút dương vật một người đàn ông khác đứng song song với ông Tài. Kẻ thứ ba đó là Bác sĩ Nhân, phụ trách phòng y tế của trường, cũng là chồng của Thúy An.
Nhìn thân thể trần truồng của Thúy An không ngừng rung động vì những cú thúc mạnh mẽ của cha chồng mình, toàn thân Bích Phương không khỏi nhộn nhạo. Công bằng mà nói. Nếu không so sánh với nàng thì Thúy An cũng được xem là một người phụ nữ xinh đẹp. Cơ thể thành thục. Hai bầu vú căng tròn, eo thon, hông nở… Nhưng điểm mà Bích Phương thấy mình không bao giờ vượt qua được Thúy An là sự dâm đãng lẳng lơ của cô ta.
Phần 3
Chứng kiến Thúy An mê mẩn rên rỉ sung sướng, vừa dùng lưỡi liếm quanh dương vật căng cứng căng bóng của chồng vừa dùng ánh mắt thiêu đốt mê ly nhìn lên ông Tài mà Bích Phương thấy toàn thân nóng ran.
Để lại một bình luận