Home » Truyện sex dài tập » Tướng đa dâm

Tướng đa dâm

– Ah… Sướng quá…

– Ưmmmm…

Vài phút sau, bên trong buồng tắm đứng có hai thân thể trần truồng cuốn vào nhau vuốt ve hổn hển. Bích Phương thân hình lõa lồ tuyệt đẹp làn da mịn màng bóng loáng xà phòng trong vòng tay của cha chồng. Nàng tựa đầu tựa lên bờ vai rắn chắc của ông Tài, ngửa ra đón lấy nụ hôn mê luyến kéo dài không dứt của ông. Hai bầu vú căng tròn của nàng trong tay ông nhào nặn mơn trớn đến toàn thân nóng rực lên. Tay nàng đưa ta phía sau vuốt ve dương vật nóng hổi cứng rắn của ông.

Từ trước đến giờ Bích Phương rất thích tắm chung với Tiến Minh.

Vuốt ve mơn trớn thân thể nhau dưới làn nước ấm luôn làm cho nàng hứng tình.

Ở nhà của hai vợ chồng có thể nói ngoài giường ngủ thì phòng tắm là nơi hai người làm tình nhiều nhất.

Nhưng hôm nay Bích Phương mới nhận ra… Mình không chỉ thích tắm cùng Tiến Minh mà tắm cùng cha của anh cũng làm cho nàng thích thú như vậy.

Cha chồng nàng tuổi 50 vẫn còn trẻ, lại sung mãn đến bất ngờ.

Cảm giác sung sướng tột đỉnh mà ông đem lại cho nàng không thua thanh niên tuổi 17 như Minh Khoa, Đức Tiến.

Nhưng quá trình đó lại kéo dài làm cho nàng mê mẩn lưu luyến không thôi.

Giống một người đi cáp treo lên đỉnh núi sẽ khó có thể tận hưởng hết được vẻ đẹp của thiên nhiên như một người men theo những con đường uốn khúc chậm rãi đi lên.

Ông Tài thích thú nhìn ngắm hình ảnh ngồn ngộn da thịt phản chiếu trong gương. Nhìn thân thể trắng ngần từng đường cong mềm mại như thần vệ nữ của con dâu mình mà ông không khỏi cảm thán. Ông đã hiểu vì sao Tiến Minh thằng con lớn của mình giữ vợ như của báu như vậy. Người phụ nữ này đúng là vưu vật thế gian ah.

Ông Tài miết miết ngón tay lên nốt ruồi son trên đầu núm vú của con dâu. Bích Phương cắn môi hai gò má đỏ ửng nhìn ngón tay của ông. Chợt ông quỳ thấp xuống…

– Cha… Đừng nhìn ở đó nữa…

– Cho ta xem một chút thôi… – Ông nâng một chân của nàng gác lên vai, đầu ông cúi thấp xuống.

– Nhưng cha xem rồi mà…

Bích Phương thổn thức vịn tay lên vách buồng tắm gương mặt đỏ bừng xấu hổ nhìn xuống cha chồng ghé mặt sát bên dưới âm hộ của mình. Ánh mắt của ông làm toàn thân nàng nhộn nhạo cơn ham muốn lại xuất hiện một lần nữa.

– Cha, đủ chưa?

– Còn chưa đủ ah…

Bích Phương hai gò má đỏ như gấc chín cảm nhận được hơi thở nóng hừng hực của ông như thiêu đốt nơi đó của nàng. Ngón tay ông còn miết miết lên cái nốt ruồi son nhỏ xíu trên mép âm hộ đỏ hồng của nàng. Bích Phương cắn môi, thở gấp gáp, tay đưa xuống giữa hai chân mình. Không phải để che đậy… Hai ngón tay nàng khẽ vạch hai mép thịt âm hộ đỏ mọng khao khát ra đưa đến miệng của cha chồng.

– Cha muốn thì con… con cho cha luôn… Ôi…

Lời nói vừa dứt gần như lập tức một cái lưỡi ấm nóng liếm vào nơi đó. Một cái giác ươn ướt sung sướng làm cho Bích Phương há hốc bật rên khẽ. Gương mặt xinh đẹp của nàng đỏ ửng nhìn xuống gương mặt mê mẩn của cha chồng dính chặt bên dưới bờ mu mũm mĩm của mình. Tay nàng vạch mở hai mép âm hộ ra nhiều hơn để lưỡi của ông càng vét sâu hơn.

– Ưmmmm… Ôi… con sướng quá…

Bích Phương há hốc rên rỉ. Bờ eo nhỏ vặn vẹo như muốn đưa nơi đó của mình đón lấy cái lưỡi ấm nóng kia. Khi đang tận hưởng cảm giác sung sướng ngất ngây này Bích Phương lại nhận ra một loại khoái cảm khác sinh ra trong đầu nàng mà không đến từ bên dưới đó. Nó như một sự thỏa mãn dơ bẩn của buông thả tự do phóng túng. Nó làm cho nàng mê mẩn chìm đắm trong khoái lạc không muốn tỉnh lại nữa.

Phần 10: Trò chơi đầu tiên

17h30, ngày hôm sau…

– Thôi mà chị dâu… Em xin lỗi mà. Về thôi…

Cuối giờ học khi đám học sinh đã về gần hết trả lại sự yên bình cho sân trường. Đức Tiến ngồi trên xe máy kè kè theo sau Bích Phương vừa nài nỉ.

Cả tuần nay hầu như mỗi buổi sáng nàng đều ngồi xe máy của hắn. Bích Phương thật sự lái xe rất yếu tay… Nàng lại không thích ngồi ô tô cùng cha chồng đến trường mỗi ngày. Dù sao ngồi xe máy do em chồng chở, cũng là học sinh mình dạy sẽ đỡ ngại hơn. Nhưng kể từ hai ngày trước sau lần Đức Tiến đánh nhau trong lớp, Bích Phương kiên quyết không ngồi xe hắn chở nữa. Sáng nay Bích Phương để cha chồng chở mình đến trường nhưng chiều tối nay ông lại có cuộc họp kéo dài nên bảo Đức Tiến chở nàng về nhà trước.

– Tiến về trước đi. Chị tự đón xe được…

Bích Phương bước thẳng ra ngoài cổng trường, ánh mắt không nhìn lại khuôn mặt nhăn nhó như trái mướp đắng của Đức Tiến lần nào. Sau chuyện xảy ra với cha chồng, Bích Phương mới nhớ ra mình còn chưa nói với ông lý do mà mình bị té đau cần phải vào phòng Y tế. Tất cả là do người phụ nữ không biết giữ miệng kia và thằng con to xác học đòi ghen tuông của ông.

– Chị hẹn ai sao? Là thằng Khoa?

Nghe Đức Tiến hỏi, Bích Phương thoáng dừng lại quay đầu nhìn nó. Gương mặt nàng lạnh băng, ánh mắt sắc lẻm làm tên em chồng rụt đầu im lặng. Bích Phương chợt ngẩng ra nhìn thấy một người phía sau vừa dắt xe đạp ra khỏi cổng trường…

– Phải. Em đoán đúng rồi đấy.

Minh Khoa thấy Bích Phương bước đến mình cũng hơi ngạc nhiên ngẩng ra. Nàng không nói lời nào vén tà áo dài ngồi lên sau xe đạp của hắn. Thấy Đức Tiến nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt hình viên đạn, Minh Khoa chợt hiểu cũng không nói tiếng nào. Đạp xe đi.

Đức Tiến nhìn theo Minh Khoa chở chị dâu trên chiếc xe đạp cà tàng mà tức giận siết chặt hai nắm tay phát ra tiếng răng rắc. Hắn biết bữa trước mình đã sai, làm cho chị dâu mất mặt còn té ngã đau đớn… Nhưng chị có thể la mắng, thậm chí đánh hắn, Đức Tiến sẽ chấp nhận hết không phản kháng. Tại sao chị lại đi với Minh Khoa chứ? Thì ra hai người có hẹn thật sự. Chị dâu thật sự thích thằng trai bao đó sao?

– Cô, mình đi đâu?

– Em để cô xuống xe đi. Tự cô đón xe về…

Vừa đi khuất khỏi tầm mắt của Đức Tiến, Minh Khoa liền hỏi. Nhưng nhận được câu trả lời của cô Bích Phương hắn ngạc nhiên sững người.

– Cô còn giận em?! Em xin lỗi.

– Không. Cô biết Đức Tiến gây chuyện trước mà. Cô còn không vô lý như vậy…

– Vậy cô để em chở cô về đi.

– Quận 7 lận đó. Xa lắm…

– Không sao đâu ạ.

Nhìn tấm lưng to lớn của Minh Khoa hơi gò xuống đạp xe mà lòng Bích Phương không khỏi dâng lên cảm giác mâu thuẫn. Nàng vẫn nhớ rõ lời cảnh báo của cha chồng… Minh Khoa không đơn giản như bên ngoài hiền lành vô hại của cậu ta. Nhưng nàng đã quan sát kỹ vẫn không thấy Minh Khoa có điểm gì bất thường… Nếu có đó là sự nghèo nàn bên ngoài của cậu ta vẫn y nguyên như vậy. Ngay cả chiếc áo trắng bạc phếch mỏng dính đến sắp rách mà Khoa đang mặc, chiếc xe đạp cũ kỹ khung sắt hoen gỉ mà cậu ta đang dùng… Có thể nói nếu chỉ nhìn bên ngoài của Minh Khoa không ai có thể tưởng tượng cậu ta có một người cha Tỷ phú sống trong căn biệt thự giữa trung tâm thành phố.

– Ái… Mưa?

Đột nhiên một giọt nước rơi trên mặt làm Bích Phương giật thót. Tiếng kêu sửng sốt của nàng còn chưa dứt thì liên tiếp những hạt mưa nặng trĩu ào ào rơi xuống…

– Lấy áo mưa nhanh…

Không đợi nàng kêu, Minh Khoa cuống quýt tấp xe vào lề đường. Vừa mở cặp đeo trên vai ra, gương mặt hắn đã méo xệch nhăn nhó…

– Em quên áo mưa ở nhà rồi…

– Trời ơi… Chạy qua kia trú mưa đi.

Bích Phương dùng túi xách che đầu nhìn quanh quất tìm một chỗ bán áo mưa nhưng không tìm thấy. Hai người hối hả chạy qua đường vào một trạm xe buýt. Nơi đó đã có bốn người đàn ông ăn mặc lam lũ như những người lái xe ôm cũng đang trú mưa. Bốn người đàn ông chạc ngoài 40 mặt ngăm đen đầy vẻ dãi dầu sương gió nhưng bốn cặp mắt họ lúc này đang nhìn chằm chằm vào Bích Phương. Bích Phương cúi đầu nhìn xuống liền giật thót. Vạt áo dài màu hồng nhạt phía trước của nàng đã ướt sũng dán sát vào da thịt làm hai bầu vú căng tròn lồ lộ trước mắt họ. Bích Phương vội quay người sang phía Minh Khoa, hai gò má nóng ran lúng túng xấu hổ.

– Em cũng không được nhìn…

– Em không có… – Minh Khoa cười khổ đứng che sát vào Bích Phương ngẩng đầu nhìn quanh.

“Rào… Rào…”

Một cơn gió lốc thổi quét thật mạnh làm cho Bích Phương và Minh Khoa đứng bên ngoài chao đảo lùi lại mấy bước. Mưa không những không yếu bớt mà còn ồ ạt mạnh hơn. Gió thổi từng đợt như bão vào thành phố. Cả người Bích Phương lạnh rung nép sát vào ngực Minh Khoa. Hai bầu vú ẩm ướt của nàng truyền đến cảm giác ấm áp làm cả người dễ chịu hơn một chút.

– “Nhanh… Vào đó đi…”

Bên ngoài chợt một đôi nam nữ dừng xe lại cuống quýt chạy vào trạm xe buýt trú mưa. Họ có áo mưa nhưng mưa đã quá lớn, gió lốc lại mạnh như có thể thổi bật gốc cây, không ai muốn chạy ngoài đường trong điều kiện nguy hiểm thế này. Thêm hai người mái che trạm xe buýt trở nên chật chội không còn chỗ đứng. Dưới cơn gió thổi bạt cả nước mưa mọi người đều vô thức ép chặt vào nhau.

– Những gì em nói với cô hôm trước có bao nhiêu phần là sự thật? – Bích Phương chợt lên tiếng hỏi nhỏ bên tai Minh Khoa.

Thấy vẻ ngạc nhiên của Minh Khoa nhìn xuống mình, Bích Phương thấy hơi bối rối nhưng vẫn đón lấy ánh mắt cậu ta.

– Dĩ nhiên toàn bộ là sự thật rồi ạ. Em làm sao nói dối cô chứ?

– Được. Vậy việc ba em đã về thì sao? Sao em không kể việc đó?

– Việc này… Không phải là em giấu cô. Vì em thấy việc này không liên quan gì đến chuyện cô hỏi bữa trước thôi… – Minh Khoa ấp úng nói.

– Vậy còn chuyện một Thiếu gia nhà giàu như em vẫn đi xe đạp cũ thì sao?

Bích Phương hỏi mà cũng tự thấy mình hơi vô lý. Người ta thích dùng phương tiện gì thì liên quan gì đến nàng. Nhưng Bích Phương quả thật không cưỡng được, nàng rất muốn biết suy nghĩ của Minh Khoa. Sự tò mò của Bích Phương về đứa học trò này trỗi dậy từ lúc nàng nghe cha chồng kể và nhận ra mình vốn không hiểu gì về cậu ta.

– Cái này… – Minh Khoa xấu hổ gãi gãi đầu. – Do… em còn chưa biết lái xe máy nên…

– Hả?

Bích Phương sững người, chợt che miệng cười nắc nẻ. Nàng cười đến đỏ cả mặt làm cho Minh Khoa càng ngượng ngùng xấu hổ.

– Vậy còn cái nghề… của em thì sao? Tại sao em không bỏ đi mà vẫn làm? – Bích Phương nén cười thở gấp thuận miệng hỏi tiếp.

– Em thấy công việc đó cũng không có gì phải hổ thẹn hết. Không phải cô cũng đã nói như vậy sao?

Bích Phương nhìn Minh Khoa mất vài giây không biết nói gì. Cậu ta trả lời nàng mà câu chữ lưu loát như vậy. Dường như đó thật sự là suy nghĩ trong đầu Minh Khoa.

– Khi xưa em làm việc đó vì tiền còn bây giờ vì… đam mê sao? – Bích Phương thoáng nhíu mày hỏi.

– Không phải đam mê như cô nghĩ đâu. – Minh Khoa nhăn mặt cười khổ. – Em cảm thấy mình thích cảm giác đem lại hạnh phúc cho người khác thôi…

– Hạnh phúc? Hạnh phúc như cô Ngọc Mai sao?

Bích Phương nhíu mày hỏi. Nàng chợt bắt được trong ánh mắt của Minh Khoa lóe lên một tia kỳ lạ. Dù sự đổi khác đó trong mắt cậu ta chỉ lóe lên rất nhanh biến mất nhưng khoảnh khắc đó Bích Phương tập trung chú ý nên vẫn nhận ra. Minh Khoa chợt nhìn xuống nàng, khóe miệng hơi nhếch lên cười nhạt. Nụ cười trên môi cậu ta lúc này Bích Phương chưa bao giờ nhìn thấy… Ngay cả ánh mắt của Minh Khoa cũng khác lạ làm cho toàn thân nàng lạnh lẽo như bị một con sói nhìn chằm chằm vào mình.

– Những gì cô thấy được về cô Ngọc Mai chỉ là bên ngoài mà thôi. Những điều cô ấy trải qua với em… có thể nói là vượt qua khỏi định nghĩa của hạnh phúc thông thường… Người ngoài như cô không thể hiểu được đâu.

Giọng nói của Minh Khoa lúc này âm trầm nghiêm túc làm cho Bích Phương thoáng rùng mình. Nàng thấy mình như đối diện với một người khác vậy. Bích Phương hơi nheo mắt không né tránh ánh mắt của Minh Khoa hỏi lại:

– Nếu cô muốn biết thì sao?

– Thì cô phải trở thành khách hàng của em mới được.

– Khách hàng chứ gì? Được thôi…

Bích Phương mím chặt môi. Tính ương bướng của nàng nổi lên. Nàng rút ví tiền trong giỏ xách đặt vào ngực Minh Khoa, lạnh nhạt nói:

– Đây… Em muốn bao nhiêu cứ lấy.

Nhìn Minh Khoa cười nhạt cầm lấy ví mình thoải mái mở ra mà môi Bích Phương không khỏi mím chặt. Ánh mắt nàng không khỏi nhìn lên gương mặt của cậu ta một lần nữa. Nếu không phải khuôn mặt đó vô cùng quen thuộc có lẽ nàng đã nghĩ người trước mặt mình là một kẻ nào đó chưa từng quen. Khi ánh mắt Bích Phương chuyển xuống trở lại thì ngạc nhiên thấy Minh Khoa rút trong ví mình một tờ bạc mệnh giá thấp nhất rồi đóng ví lại trả cho nàng.

– Tại sao chỉ có 10 ngàn?

– Với cô em chỉ cần bao nhiêu thôi… – Minh Khoa gấp tờ mười ngàn lại cẩn thận bỏ vào túi áo. – Dù sao em cũng không thiếu tiền. Nhưng để xem cô là khách hàng thì em bắt buộc phải thu phí… đó là nguyên tắc của nghề nghiệp.

– Cô có thể xem là em ưu đãi cho mình không? – Bích Phương cười hỏi giọng giễu cợt.

– Cô muốn xem như vậy cũng được. Nhưng sự thật là từ lâu rồi… em rất muốn giúp cô nhưng chưa có cơ hội.

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26

TÊN TRUYỆN:

Tướng đa dâm


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)