– Giúp cô? – Bích Phương nhíu mày hỏi.
– Em muốn giúp cô khám phá ham muốn tiềm ẩn của bản thân. Phụ nữ như cô ở xã hội này có quá nhiều ràng buộc… Những thứ gông xiềng nặng nề như đạo đức, lễ giáo làm cho bản thân cô bị kìm giữ không thể đạt được hạnh phúc trọn vẹn.
– Hạnh phúc trọn vẹn?
Lời nói của Minh Khoa như rót vào tai xua tan những ý nghĩ đề phòng trong đầu Bích Phương. Cậu ta nói một câu nàng lại lảm nhảm lặp lại như muốn ghi nhớ nó vào đầu vậy. Thậm chí giây phút này âm thanh ồ ồ của cơn mưa rả rích nặng hạt trong đầu nàng cũng tiêu biến mất.
– Em sẽ giúp cô giải phóng bản thân mình thoát khỏi những trói buộc đó…
Minh Khoa ghé sát xuống nói nhỏ vào tai Bích Phương, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm bốn gã đàn ông sát phía sau từ nãy giờ vẫn không rời mắt khỏi thân hình nóng bỏng của nàng.
– Bằng cách nào? – Bích Phương thoáng rùng mình vì hơi thở ấm nóng của Minh Khoa phả vào tai, hỏi lại.
– Bằng cách… cô tham gia vào những trò chơi của em.
– Trò chơi gì? – Nàng vô thức hỏi.
– Rất nhiều. Có rất nhiều. – Minh Khoa ghé sát vào tai Bích Phương nói. – Như hôm nay chúng ta có thể làm quen một chút bằng… Trò chơi Người lạ mặt…
Bích Phương thất thần nhìn lên Minh Khoa đầu óc ngổn ngang những câu hỏi chồng chéo lên nhau mà không thể thốt được thành lời. Lời nói của Minh Khoa lúc này lọt vào tai nàng đầy vẻ ma mị kỳ lạ làm trái tim nàng đập nhanh dồn dập. Trò chơi Người lạ mặt sao? Không cần hỏi cụ thể chỉ nghe tên đã làm cho toàn thân Bích Phương nóng ran, tim đập nhanh.
– Trò chơi này cũng như tên gọi của nó. Rất đơn giản, không cần nhiều dụng cụ, không giới hạn hoàn cảnh… Nhưng có thể nói hầu hết khách hàng của em đều thích trò chơi này. Yếu tố tiên quyết của người chơi như cô là phải nghe mệnh lệnh của người chủ trò là em. Không được chống đối…
– Dĩ nhiên em sẽ không đưa ra các loại mệnh lệnh quá đáng xúc phạm đến danh dự uy tín của khách hàng. Giới hạn đó em biết rõ… cô có thể yên tâm…
Chợt Bích Phương thoáng rùng mình vì cảm giác mát lạnh do vạt áo dài sau được Minh Khoa vén lên…
– Khoa, em…
Bích Phương còn chưa nói xong thì Khoa bước đến trước đẩy người nàng lùi nhẹ ra phía sau. Chợt toàn thân nàng run lên. Sau mông nàng truyền đến một cảm giác ấm áp. Nàng nhận ra từ lúc nào lưng mình đã dán chặt vào bốn gã đàn ông trung niên phía sau. Cảm giác ấm nóng áp chặt lên cặp mông nàng cũng không phải là hạ thể của kẻ nào trong họ mà rõ ràng là một bàn tay. Qua lớp vải quần mỏng manh ẩm ướt cảm giác nóng ấm của bàn tay đó truyền vào da thịt nàng gần như nguyên vẹn.
– Khoa… Đừng… – Bích Phương mặt đỏ ư ửng lí nhí.
– Ngoan nào… Cô phải nhớ nguyên tắc của trò chơi chứ?
Bích Phương im thin thít giấu gương mặt nóng ran vào cổ Khoa. Nàng cảm nhận được bàn tay trên bờ mông nàng bất động thăm dò. Sau vài giây thấy nàng không có phản ứng hắn bắt đầu bạo dạn hơn…
– Vài năm trước đã từng có một nhóm phụ nữ Nhật thuê khách sạn ở khu phố Tây… thông qua trung gian họ tìm những người đàn ông lớn tuổi đạp xích lô lam lũ để mua vui… Không phải họ không có tiền để thuê trai trẻ… Mà chỉ có họ mới hiểu giá trị của sự mới lạ… Chỉ những người không cùng tầng lớp, không cùng bối cảnh xã hội với họ mới làm cho cơ thể họ một lần nữa rung động…
Minh Khoa ghé sát tai Bích Phương thì thầm, đầu lưỡi hắn còn liếm nhẹ quanh vành tai làm cả người nàng run rẩy.
– Khoa…
Bích Phương cắn môi nén nhịn, hai gò má đã trắng bệch vì lạnh giây phút này đã ửng hồng lên. Nàng nép mặt bộ ngực rắn chắc của Minh Khoa. Hai mắt nhắm lại, toàn thân nàng run rẩy nhẹ nhẹ cảm nhận những bàn tay kia mân mê vuốt ve cặp mông của mình. Vạt áo dài của nàng bị Khoa vén lên cao… Chiếc quần satin ướt sũng dán sát vào da thịt làm lộ ra cặp mông tròn trịa và chiếc quần lót ren trắng của nàng. Vài hơi thở gấp gáp phấn khích sau gáy làm toàn thân Bích Phương nóng ran căng thẳng. Một, hai, ba… thật nhiều bàn tay áp lên cặp mông tròn trịa của nàng bắt đầu xoa nắn thích thú. Một bàn tay ấm nóng không nhịn được trượt theo khẽ mông nàng tiến sâu xuống bên dưới… Gương mặt Bích Phương đỏ ửng gay gắt, hơi thở dồn dập. Hai chân nàng vô thức hé mở cho phép những bàn tay hư hỏng của bốn gã đàn ông lạ mặt tự do khám phá. Lần lượt từng bàn tay một vuốt ve xoa nắn cặp mông tròn trịa căng mẩy của Bích Phương, từng chút đi xuống chui vào giữa hai chân nàng mà mơn trớn vị trí ấm nóng mềm mại đó.
Lúc này đôi nam nữ kia như không còn kiên nhẫn đợi trời hết mưa nữa, lên xe rời đi. Cơn mưa rả rích cuối ngày làm đường phố vắng hoe không một bóng người. Bầu trời u ám sập tối… Cả trạm xe buýt chỉ có Bích Phương bị vây kín bởi Minh Khoa và bốn gã đàn ông trung niên lạ mặt. Bích Phương thấy mình như rơi vào một trò chơi quái ác mà bản thân nàng cam nguyện tham gia vào. Dây kéo khóa quần bị nới lỏng làm nàng giật thót. Gương mặt nàng đỏ ửng nhìn lên Minh Khoa như nài nỉ nhưng nhận được một ánh mắt trấn an thích thú đầy ma quái của cậu ta.
– Đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi. Cô đừng sợ hãi…
Cơn mưa vẫn không dứt như cố tình át đi tiếng hổn hển gấp gáp của Bích Phương. Nàng vùi gương mặt đỏ ửng gay gắt vào ngực Minh Khoa, hai mắt nhắm chặt. Cạp quần phía sau của nàng từng chút bị kéo trễ xuống… Một cơn gió mát lạnh lùa vào lại làm cho toàn thân nàng nóng ran một cách kỳ lạ. Chiếc quần lót ren trắng nhỏ ướt át xuyên thấu cả da thịt của Bích Phương phơi bày trước ánh mắt háo hức cuồng nhiệt của bốn gã đàn ông. Nàng không ý thức được mình đang làm gì nữa. Gương mặt nàng đỏ ửng hai mắt nhắm chặt cảm nhận một bàn tay nóng hừng hực lén lút luồn vào mép quần lót vuốt ve cặp mông tròn trịa mát rượi của mình. Cảm giác tiếp xúc da thịt làm toàn thân Bích Phương run rẩy, hai chân như muốn nhũn ra. Bàn tay kia lại đi xuống theo khe mông nàng tiến sâu xuống dưới.
“Khoa ơi… Ư…” Bích Phương bưng kín miệng không ngăn được tiếng kêu khẽ. Bàn tay của Minh Khoa đặt lên bờ vai run rẩy của nàng như trấn an. Hai tay nàng lại ôm quanh eo lưng hắn. Mỗi giây trôi qua theo hơi thở gấp gáp, tay nàng càng siết chặt.
“Tin… Tin… Tin…”
Đột nhiên có tiếng còi xe vang lên bên ngoài làm Bích Phương bừng tỉnh. Vừa thấy chiếc BMW trắng quen thuộc đỗ bên kia đường, gương nàng tái nhợt, vội vàng kéo quần lên.
– Cô… Cô phải về đây…
Bích Phương gương mặt đỏ ửng như gấc chín. Ánh mắt nàng cũng không dám nhìn Minh Khoa, càng không cần nói đến bốn gã đàn ông phía sau.
– Cảm ơn người đẹp. Bọn này thường xuyên đóng đô ở đây. Lúc nào em buồn bọn này đều sẵn sàng phục vụ nha…
Nghe được âm thanh của đám người kia, Bích Phương che kín gương mặt đỏ bừng lao nhanh sang đường. Mở cửa xe phía sau của cha chồng, nàng bước lên thật nhanh. Xe rời đi thật xa Bích Phương vẫn che kín mặt co ro toàn thân run rẩy. Nàng không thể tin nổi chuyện vừa xảy ra. Nàng lại hư hỏng đến mức để cho bốn tên đàn ông chưa hề biết mặt sờ soạng mình như vậy. Trời ơi, chuyện này thật vô cùng hoang đường.
Ông Tài nhìn qua kính chiếu hậu như thấy được ánh mắt Minh Khoa dõi theo. Ông như thấy được một vẻ giễu cợt đắc ý trong ánh mắt của đứa học sinh lớp 11 đó. Ông hơi nhíu mày nhìn ra kính sau Bích Phương toàn thân ướt át. Quan sát vẻ xấu hổ che kín mặt của nàng nét mặt ông trở nên âm trầm hơn bao giờ hết.
Hơn ba mươi phút trước ông Tài nghe Đức Tiến gọi điện báo có vẻ rất tức giận rằng Bích Phương đi cùng Minh Khoa. Khi ông kết thúc cuộc họp lên xe về nhà thì tình cờ phát hiện tại trạm xe buýt một nhóm người đứng vây kín một cô gái bên trong. Ông chỉ thoáng nhìn qua không ngờ lại nhận ra tên cao lớn đứng bên ngoài là Minh Khoa. Ông mới dừng lại bấm còi xe tính hỏi hắn Bích Phương ở đâu?! Nhưng ông không ngờ cô gái bị vây kín giữa đám đàn ông kia lại là Bích Phương. Lúc này nhìn toàn thân áo dài của con dâu ướt át dính sát vào da thịt ông không khỏi tưởng tượng đến cảnh tượng nàng bị vây kín trong đám đàn ông vừa rồi… Lòng ông không khỏi dâng lên một cảm giác xấu.
– Cha… Cha tắt máy lạnh được không? Con lạnh quá…
Ông Tài giật mình vội tắt máy lạnh. Nhìn vẻ lạnh run của Bích Phương, ông vội tấp xe vào lề đường. Ông mở cửa xe, chạy ra sau cốp. Vài giây sau ông trở lại với một cái khăn choàng tắm.
– Còn may ta đem theo túi tập thể thao. Cái khăn này ta chưa dùng đâu… Con không nên mặc đồ ướt như vậy sẽ cảm lạnh đấy.
– Dạ, con cảm ơn cha.
Bích Phương gương mặt đỏ hồng không dám nhìn cha chồng. Nàng vội vàng cởi áo dài ra ngay trên băng ghế sau xe. Dù không ngẩng lên nhưng nàng vẫn biết cha chồng đang nhìn. Dù ông không lạ với thân thể mình nhưng ánh mắt ông vẫn làm cho nàng ngượng ngùng xấu hổ.
Ông Tài không ngừng nhìn quanh ngoài cửa sổ xe vừa quan sát con dâu. Dù hai bên cửa sau xe ông có dán film tối màu nhưng cảnh tượng lóa mắt này vẫn làm cho ông không yên tâm. Trên băng ghế sau xe ông chưa bao giờ xảy ra tình huống hương diễm hấp dẫn đến chảy máu mũi như vậy. Từng mảng da thịt trắng ngần lồ lộ phơi bày ra trước mắt làm cổ họng ông khô đắng toàn thân nóng ran như có lửa.
Bích Phương thật đẹp ah. Như nghe được lời nhủ thầm của ông, nàng nhìn lên ông vừa ngượng ngùng vừa cắn cắn môi hư hỏng. Ông Tài thầm nghiến răng quan sát nàng kéo tuột chiếc quần lót mảnh vải cuối cùng trên người ra khỏi hai chân. Bích Phương lại không vội choàng khăn lên mà chậm rãi dùng khăn lau khắp cơ thể như cố tình cho hai mắt ông no nê thỏa thích nhìn ngắm. Ông Tài nuốt khan một tiếng. Hôm nay ông nhận ra dường như nhan sắc con dâu mình thay đổi theo từng ngày. Vẫn là nét đẹp hoàn mỹ không tì vết đó nhưng sự quyến rũ hấp dẫn mê người kia ngày càng rõ nét như một thứ sớm tồn tại trong xương tủy đến nay mới dần bộc lộ ra ngoài.
– Nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?
Xe lăn bánh tiếp tục hướng về phía Quận 7. Vừa choàng khăn tắm quấn quanh người liền nghe được giọng nói nghiêm nghị của cha chồng, Bích Phương thoáng rùng mình. Gương mặt nàng ửng hồng cúi thấp chần chừ một chút rồi bắt đầu kể. Nàng không che giấu điều gì từ những lời mình và Minh Khoa trao đổi đến việc cậu ta thu phí 10 ngàn đồng. Cho đến đoạn hai người trú mưa và trò chơi Bích Phương cũng kể tường tận dù giọng nói nàng có chút ấp úng xấu hổ. Bích Phương cũng ngạc nhiên vì những thứ mà bản thân nàng không bao giờ dám kể với Tiến Minh lại có thể thoải mái nói ra với cha chồng.
– Trò chơi người lạ mặt… Tên nhóc bệnh hoạn này… Hừ… – Ông Tài nhíu mày siết chặt tay lái.
– Cha… Vì sao cha nói Minh Khoa bệnh hoạn? – Bích Phương cúi đầu có chút không đồng ý hỏi lại.
– Hừ…
Ông Tài nghiến răng im lặng một lúc rồi dùng một giọng vô cùng nghiêm túc nói:
– Con hẳn đã nghe Tiến Minh kể về quá khứ của ta? Ta sống một đời này rất phóng túng lăng nhăng… Ta có lỗi rất nhiều với mẹ nó.
Bích Phương chỉ cúi đầu không biết nói gì. Hiển nhiên nàng đã nghe Tiến Minh kể rất nhiều về chuyện này. Anh rất thương ba mình nhưng lại rất không thích tính cách phong lưu của ông.
– Ta không muốn khoe khoang thành tích của mình. Việc đó cũng chẳng có gì hay để khoe. Nhưng ta chỉ muốn nói với con… Bao nhiêu năm nay ta đã gặp gỡ rất nhiều phụ nữ nhưng rất ít người trong số họ đủ gan tham gia vào những trò chơi tình dục với người lạ mặt.
– Vì an toàn sao ạ?
– An toàn tình dục chỉ là một phần. Nhưng ta muốn nói đến điều khác… Đó là cảm giác rung động mới lạ làm cho người ta phát nghiện. Điều đó con không bao giờ có thể tìm thấy ở chồng mình, thậm chí những người con quen biết cũng không thể mang lại cho con… Con đắm chìm trong đó sẽ mãi mãi lạc lối không biết đường quay về nữa.
Bích Phương mím chặt môi nín lặng. Lời nói của cha chồng như một lời cảnh tỉnh làm cho nàng thoáng lạnh lẽo sợ hãi. Nghĩ lại cảm giác choáng ngợp rung động khi đó Bích Phương vẫn thấy trái tim mình đập nhanh như uống vào một loại thuốc kích thích kỳ lạ. Nhưng nàng vẫn còn gút mắc, Minh Khoa đã làm ra chuyện gì để ông đánh giá cậu ta tệ hại như vậy chứ?
– Đó cũng là cách mà gia đình cô Ngọc Mai bị phá hủy. Con còn nghĩ ta trách oan cho Minh Khoa?
– Con nghĩ… chúng ta là người trưởng thành. Nếu đã đưa ra lựa chọn dù sau đó dẫn đến kết quả không mong muốn cũng không nên đổ lên đầu một đứa trẻ… – Bích Phương ấp úng nói.
– Đứa trẻ sao? Hừ…
Ông Tài nghiến răng hậm hực. Ông thật hận không thể chụp hình lại nụ cười và ánh mắt thằng nhóc kia vừa rồi đã làm cho mình bất an thế nào.
– Nói thật cho ta nghe… Con thích cảm giác đó?
– Cảm giác gì ạ?
– Cảm giác buông thả cho những kẻ không quen biết… sàm sỡ.
Để lại một bình luận