Bích Phương nghe đến đây chợt buột miệng nói xen vào. Thấy ánh mắt sửng sốt ngạc nhiên của Tiến Minh nhìn mình, nàng hơi chột dạ bối rối:
– Em đoán sai rồi sao?
– Không. Em nói đúng. Thậm chí gần như chính xác lời nói của cô ta. Em đã xem bài viết này rồi sao?
– Em… không. Em đoán thôi. Mấy gã đàn ông lạ mặt nửa đêm bắt cóc một cô gái, không đòi tiền chuộc, sáng ra lại thả về… Còn để làm gì khác chứ?
– Ừ… cũng đúng.
Thấy Tiến Minh có chút thất thần, Bích Phương lại hối thúc anh.
– Anh kể tiếp đi chứ? Rồi người chồng nói gì?
– Anh ta hỏi. “Chúng đã cưỡng hiếp em?” Nhưng cô vợ lại lắc đầu. Anh ta hỏi tiếp. “Em tự nguyện sao?!”. Cô vợ trả lời. “Dĩ nhiên em không tự nguyện… Nhưng mẹ em dạy. Trường hợp không có khả năng phản kháng thì cứ thả lỏng hợp tác…”
Tiến Minh kể đến đây ánh mắt không khỏi nhìn xuống Bích Phương. Nàng như đang nghiền ngẫm điều gì đó mà hai gò má thoáng ửng hồng. Anh không khỏi nuốt khan một cái, kể tiếp:
– Người chồng hỏi ý kiến cộng đồng mạng. Anh ta có nên chia tay với một người phụ nữ dâm đãng như vậy hay không?
Bích Phương nhíu mày bước ra khỏi bồn tắm. Nàng đứng trước gương lấy khăn tắm lau khô toàn thân vừa hậm hực nói:
– Thật ngớ ngẩn. Chuyện này có gì đâu phải tranh cãi.
– Ý em là sao? – Tiến Minh bước lại lau mái tóc cho nàng.
– Em tán đồng ý kiến ly hôn.
– Hả? Thật vậy? – Tiến Minh ngạc nhiên ánh mắt lý thú nhìn vợ mình.
– Đúng. Nhưng người đề nghị ly hôn nên là người vợ. Vì người chồng không biết nghĩ cho vợ mình khi đó nằm trong hoàn cảnh nào. Cô ta chỉ có 2 lựa chọn… Một là phản kháng, bị đánh đập, rồi bị cưỡng hiếp. Hai là hợp tác, không bị đánh, về nhà lành lặn an toàn.
Tiến Minh cơ mặt hơi giật giật mất tự nhiên. Dĩ nhiên anh hiểu Bích Phương nói không sai. Nhưng anh vẫn có suy nghĩ giống người chồng bất hạnh kia. Chỉ nghĩ đến vợ mình ngoan ngoãn hợp tác với những kẻ muốn cưỡng hiếp nàng làm cho trái tim anh như ngâm trong axit.
– Vậy… nếu là em? – Tiến Minh chợt hỏi.
– Em… Anh muốn nghe câu trả lời thật sao? – Bích Phương quay lại, hai bầu vú căng tròn mát rượi đè ép lên ngực anh, cười tủm tỉm hỏi.
– Ừ…
– Anh phải hứa không được ghen…
– Ừ. Không ghen…
Bích Phương vẽ vẽ ngón tay lên ngực chồng, miệng nửa cười nửa không nói:
– Em… Em sẽ ngoan ngoãn hợp tác với điều kiện những kẻ đó phải dùng bao cao su…
– Nhưng… Nếu chúng không đồng ý thì sao? – Tiến Minh vẻ mặt căng thẳng.
– Vậy thì… phải xem điều kiện của em có hấp dẫn hơn không?
Bích Phương cắn cắn môi nhìn lên Tiến Minh, chậm rãi quỳ thấp xuống dưới chân anh. Bàn tay trắng ngần của nàng nhẹ nhàng nâng niu vuốt ve dương vật cứng rắn của anh. Hai gò má mịn màng ửng hồng, đôi môi nàng hé mở để chiếc lưỡi nhỏ mềm mại liếm quanh đầu nấm của anh. Thật chậm rãi như xấu hổ lẫn rụt rè… Đôi môi nàng mở lớn phủ lên đầu nấm to bè căng bóng của anh, nuốt sâu vào.
Nhìn Bích Phương vừa ngậm mút dương vật mình vừa dùng ánh mắt ươn ướt như cầu xin một sự thương tiếc của ai đó làm gương mặt Tiến Minh bất giác đỏ bừng toàn thân căng cứng. Bích Phương không nói một lời nào nhưng diễn tả bằng hành động và thần thái của nàng đã vẽ lên trong đầu Tiến Minh một cảnh tượng chân thật đến mức anh không thể chấp nhận nổi.
– Hừ… lên đây…
Tiến Minh hừ lạnh nghiến răng nhấc cả người Bích Phương đặt lên bệ đá rửa tay. Bích Phương cười khúc khích tự mở rộng cặp đùi thon dài trắng nõn. Nàng đón lấy dương vật cứng rắn của chồng cọ cọ vào giữa hai mép âm hộ đỏ hồng ướt át của mình. Ánh mắt còn trêu đùa nhìn anh hỏi:
– Hi hi… Đã hứa là không ghen mà…
– Hừ… – Tiến Minh hừ lạnh hôn ngấu nghiến lên đôi môi cong cong thách thức của nàng, hạ thể mạnh mẽ đè ép tới.
– Ư… Anh lại ghen rồi… Ôi…
Bích Phương thở hổn hển nỉ non, hai cánh tay, hai chân như bạch tuộc quấn quanh người Tiến Minh để anh hì hục phát tiết cơn giận dữ.
– Anh… không có…
Tiến Minh thở hắt ra một hơi hai tay vòng quanh lưng Bích Phương ghì cặp mông tròn trịa của nàng, thúc đẩy dương vật vào người nàng như vũ bão.
– Ôi… Thật là không có…
– Không có…
– Ôi… Anh không giữ lời… Anh chưa đeo bao cao su… Chồng em mắng em chết mất… ưmmmm…
– AAAAA… Cho chết này…
– Hi hi… Ôi sướng quá…
Phần 4: Lầm lỗi
Một tuần sau…
Tại một căn biệt thự tọa lạc bên sông Rạch Bàng, Quận 7.
Bên dưới nhà mát mái đình phía sau vườn, bên cạnh hồ bơi, gió từ sông thổi vào mát rượi. Trên bàn ăn hình chữ nhật mặt đá bày biện tám món ăn thật bắt mắt. Không khí bữa ăn tối đêm nay tại nhà ông Tài, cha Tiến Minh thật ấm cúng vui vẻ. Bích Phương và chồng ngồi đối diện với ông Tài và Đức Tiến không ngừng nói chuyện vui vẻ. Đêm nay xem như liên hoan chia tay Tiến Minh, sáng mai anh sẽ bay sang Singapore bắt đầu quá trình chuyển công tác trong hai năm.
– Em ăn đi chứ!
Tiến Minh không ngừng gắp đồ ăn cho Bích Phương làm chén cơm của nàng chất vun lên thật cao. Bích Phương lại lén anh không chú ý gắp sang bớt cho Đức Tiến. Nàng thật sự hàng ngày ăn rất ít.
Bích Phương thỉnh thoảng lại quan sát cha chồng. Thật sự dù làm việc chung một nơi nhưng có lẽ vì thế nàng rất ngại tiếp xúc với ông. Thậm chí so với nhiều giáo viên trong trường Bích Phương còn ít nói chuyện với ông hơn. Từ ngày lấy chồng, hai người đã ở riêng, hầu như rất ít dịp Bích Phương quan sát cha chồng mình gần như vậy.
Ông Lê Anh Tài chạc 50 tuổi, tóc chỉ điểm bạc hai bên tóc mai, thân hình cao lớn vạm vỡ khoảng 180cm. Có thể nói nếu so sánh Đức Tiến còn giống ông hơn là Tiến Minh đứa con đầu tiên của ông. Hơn tám năm trước vợ ông Tài qua đời vì ung thư. Từ đó ông không kết hôn cùng ai nữa. Nhưng Bích Phương vẫn biết, cha chồng của mình bên dưới lớp vỏ đạo mạo mô phạm kia một người đàn ông phong lưu, lăng nhăng. Dù thông tin này thường sẽ không đến tận tai một đứa con dâu như nàng. Nhưng Bích Phương dạy ở Nam Đô gần ba năm không thể không nghe phong thanh. Nhất là hơn một tuần trước nàng còn tận mắt thấy ông làm tình tay ba với cô Thúy An và chồng cô ta.
– Con cứ đi công tác. Mỗi ngày ba cha con này cùng đến trường cùng về. Như vậy con đã đủ yên tâm chưa? – Ông Tài mỉm cười nói.
– Ha ha… Con làm sao không yên tâm chứ? – Tiến Minh xấu hổ gãi gãi đầu nhìn sang vợ mình.
Bích Phương khẽ nhíu mày. Nàng không dự định ngồi xe do cha chồng tự lái mỗi ngày đưa mình đến trường. Từ sau khi kết hôn mỗi ngày đi làm Bích Phương đều được Tiến Minh đưa rước. Nàng dù không thích cảm giác kìm kẹp gò bó như vậy. Nhưng nàng biết tính anh hay ghen đành chịu. Còn thời gian sắp tới khi anh đi công tác, Bích Phương thà mình tự lái xe máy của mình. Nhưng điều này Bích Phương sẽ không nói ra lúc này, sau khi Tiến Minh đi nàng sẽ nói với cha chồng mình.
– Anh uống ít ít thôi… Ngày mai ra sân bay sớm đấy… – Bích Phương thấy Tiến Minh tiếp tục mở chai rượu vang khác thì nhắc nhở.
– Không sao. Chuyến bay dời lại đến 10h00 sáng mới bay. Lâu lâu mới được ngồi với cha và thằng Tiến…
– Đúng rồi. Anh Hai uống thoải mái đi… Tối nay hai người ngủ đây mà. Có phải về đâu. – Đức Tiến cười toe toét nâng ly.
Bích Phương lườm hắn cũng không biết nói gì. Nhà cho Đức Tiến uống rượu từ rất sớm. Cha chồng bảo nó cần biết uống để sau này ra ngoài giao tiếp. Đức Tiến nói cũng không sai. Mọi chuyện đã sẵn sàng. Từ vali quần áo của Tiến Minh đến vật dụng quần áo sử dụng thường ngày của Bích Phương hai ngày nay đã được anh lần lượt chuyển sang đây. Vốn Bích Phương còn muốn đêm cuối cùng trước khi anh đi công tác hai người nên dành cho nhau ở không gian riêng tư hơn. Nhưng Tiến Minh lại muốn hai người ngủ ở nhà cha chồng một đêm cho Bích Phương quen giường.
Lúc này chợt cả người Bích Phương hơi chấn động, ánh mắt sắc lẻm liếc sang Đức Tiến đối diện mình. Bên dưới bàn một cái chân nóng hôi hổi đang cọ cọ lên bắp đùi của nàng. Tên nhóc đáng chết này… Bích Phương không khỏi liếc sang Tiến Minh bên cạnh. Anh vẫn đang hồ hởi nói chuyện với cha về bệnh viện Saint Paul mà mình chuẩn bị sang công tác.
Thấy chị dâu không có vẻ gì phản kháng, bàn chân hư hỏng của Đức Tiến càng bạo dạn hơn. Nó từ từ đưa lên cao chen vào giữa cặp đùi thon dài mịn màng của nàng như thử tiến sâu khoảng hở dưới chiếc váy ngắn Bích Phương đang mặc.
Bích Phương cúi đầu che đi hai gò má ửng hồng, vờ như tiếp tục ăn uống. Hai chân nàng hé mở cho phép cái chân Đức Tiến chui vào thật sâu dưới váy của mình. Bích Phương mím môi nén nhịn. Đôi khi nàng không hiểu được bản thân mình. Nàng lại không hề thấy phản cảm với hành động sàm sỡ của Đức Tiến. Có chăng là một chút bực tức đối với một thằng em chồng lưu manh không biết trên dưới. Trong khi nàng vừa là chị dâu vừa là cô giáo của hắn. Mỗi lần như vậy Bích Phương sẽ tìm một cách gì đó trừng trị hắn, nhìn hắn la oai oái nàng thấy hả hê vui vẻ. Giữa Bích Phương và Đức Tiến như có một sự đồng thuận ngầm. Miễn là hắn làm việc đó kín đáo một chút, không quá đáng, nàng sẽ không phản kháng.
Từ sau khi kết hôn biết đến cảm giác hoan ái nam nữ sự tò mò của Bích Phương mới thật sự thức tỉnh. Nhưng trong vòng tay bảo vệ của Tiến Minh không một người đàn ông nào có cơ hội bén mảng đến gần Bích Phương, càng không nói đến cả gan sàm sỡ nàng. Có lẽ anh cũng không biết người mà Tiến Minh không đề phòng nhất lại là kẻ chỉ chằm chằm muốn ăn miếng bánh thơm ngon mà anh nâng niu cất giữ.
Bích Phương cắn môi hai gò má nóng ran cảm nhận mũi chân của Đức Tiến đã chạm đến nơi đó của mình. Dù còn một lớp quần lót mỏng nhưng cảm giác nóng ấm vẫn truyền vào làm cả người Bích Phương nóng ran lên. Ngón chân đáng ghét kia còn không ngừng khẩy khẩy dọc theo khe lõm giữa hai mép thịt âm hộ mềm mại làm thân thể nàng không ngừng run khẽ.
Bích Phương chợt ngẩng đầu nhìn quanh bàn ăn rồi mím môi gắp một miếng rau xào cho vào chén Đức Tiến.
– Tiến, em phải ăn rau vào đi chứ?
– Dạ, cảm ơn chị dâu…
Đức Tiến cười toe toét thích thú. Chân hắn vẫn giữ nguyên ở nơi đó của chị dâu không ngừng khẩy khẩy lên xuống. Hắn hôm nay rất vui. Chị dâu đã bật đèn xanh. Hẳn sẽ rất nhanh tiến xa hơn được… Đức Tiến đã mê mẩn sắc đẹp của Bích Phương từ ngày nàng trở thành chị dâu của hắn. Mỗi ngày nhìn chị trong bộ áo dài thướt tha trên bục giảng hắn mê mẩn không chịu nổi.
Đức Tiến vui vẻ gắp miếng rau trong chén cho vào miệng nhai ngon lành. Nhìn hắn thường ngày to con là thế nhưng ở nhà ăn cơm lúc nào cũng phải ép ăn rau… Nếu không ai ép, tên em chồng này chỉ cả ngày thịt cá. Thật không khác một đứa con nít.
Chợt gương mặt Đức Tiến thoáng biến đổi, rồi chuyển sang đỏ ửng lên.
– AAAAA… Trời ơi… Cay quá…
Ông Tài và Tiến Minh đều sững người ngạc nhiên nhìn Đức Tiến lao ra ngoài vừa chạy vừa la oai oái. Bích Phương che miệng đầu cúi thấp xuống nén cười đến hai bờ vai run rẩy.
Đức Tiến phun nhổ phè phè rồi vụt đầu xuống hồ bơi hớp mấy ngụm nước nhổ ra ngoài. Hành động của hắn làm ông Tài và Tiến Minh cười vang.
– Ha ha… Em bỏ cái gì vào rau của nó vậy? – Tiến Minh không nhịn được cười quay sang hỏi Bích Phương.
– Em có bỏ gì đâu. Chắc là trong rau có lẫn vào trái ớt xanh thôi… – Bích Phương vô tội phân bua.
– Trời ơi… Ớt xanh… CHỊ DÂU… Chị muốn giết em sao?! Aaa…
– Đàn ông con trai mà không ăn rau, không ăn ớt… Quanh năm suốt tháng toàn tương cà. Không biết mày giống ba hay giống tên hàng xóm nào nữa… Ha ha…
Hai tuần sau, thứ Năm 16h45…
Âm thanh ồn ào bên ngoài của đám học sinh tan trường dần dần rút đi trả lại sự yên tĩnh. Phòng giáo viên Nam đô khá lớn hình chữ nhật với hơn ba mươi bàn làm việc xếp ba hàng ngay ngắn như kiểu lớp học. Hai bên vách tường là hai dãy tủ sắt đựng hồ sơ cao đến gần nóc. Bích Phương lúc này đang cặm cụi soạn giáo án cho lớp học tuần sau. Trên bàn làm việc của nàng xếp hai chồng hồ sơ thật cao che khuất cả mái đầu của nàng.
– Chào người đẹp nha…
– Em chào chị.
Bích Phương ngẩng đầu mỉm cười chào chị Hoa. Chị có thể xem là người thân thiết nhất với nàng. Cả gian phòng giáo viên rộng lớn lúc này chỉ còn một mình Bích Phương vẫn tiếp tục làm việc.
Tiến Minh đã chuyển công tác sang Singapore được một tuần. Bích Phương cũng ở nhà cha chồng chừng đó thời gian. Ông Tài cha chồng nàng mỗi ngày đều tự lái ô tô đến trường, chở theo Đức Tiến đi học. Nhưng Bích Phương không muốn ngồi ô tô của ông. Hơn một tuần nay mỗi sáng nàng đều đến trường bằng xe máy để chiều tan học có thể ở lại trễ.
Không có Tiến Minh bên cạnh, Bích Phương mới hiểu được cuộc sống của mình cần anh đến thế nào. Hơn ba năm lấy chồng chỉ trừ những ngày đặc biệt của phụ nữ thì hầu như mỗi đêm Tiến Minh đều ân ái với nàng. Ban đầu anh luôn là người tạo cảm hứng, khiêu khích lôi kéo Bích Phương. Nàng là một người phụ nữ rất nhạy cảm, chỉ cần chồng hôn vuốt ve một chút là bên dưới nàng đã ướt át sẵn sàng lâm trận. Lâu dần chuyện ân ái như trở thành một món ăn mỗi ngày không thể thiếu với hai người. Không cần nhiều thời gian, foreplay đơn giản, không tốn nhiều sức lực… Ngắn ngủi nhưng duy trì đều đặn đến mức hình thành một thói quen phải có của hai người trước khi ngủ mỗi đêm.
Để lại một bình luận