Phần 9
Sáng hôm sau, khi thức dậy thì tôi thấy hai chị em tôi đang nằm úp muỗng với nhau. Chị Colleen nằm phía sau tôi với má chị tựa vào bả vai tôi, tay chị ôm quanh eo tôi. Vài phút sau, tay chị tình cờ lướt xuống đến khi chạm vào cặc tôi và chị bắt đầu bóp nắn rờ rẫm nó. Tôi lăn ra nằm ngửa để cho chị dễ tiếp cận hơn. Chị nằm tựa đầu vào ngực tôi. Cứ như mọi thứ đang bắt đầu trở nên nghiêm túc, chị tôi buông tay ra và ngồi dậy.
“Được rồi cậu bé, đến giờ thức dậy rồi.”
“Em đã thức dậy rồi mà.”
“Không phải kiểu như vậy, ra khỏi giường nào.”
“CÁI GÌ? Em sẽ làm sao với thứ này?” Tôi chỉ xuống con cặc cứng như đá của mình, nó đang đứng thẳng lên.
“Bộ em không dám đụng chạm vào nó hay sao? Chỉ cần nghĩ về nó cả ngày, nó sẽ làm tốt hơn 2 lần trong đêm nay.”
“Vậy sẽ có đêm nay hả? Em thích nghe chị nói như vậy lắm.”
“Lê mông ra khỏi đây đi nào, chúng ta còn nhiều việc phải làm.”
“Chúng ta có thể làm gì bây giờ?” Tôi nhìn lên đồng hồ. “Ồ chúa ơi, đã 7 giờ rưỡi sáng rồi.”
“Mình phải đi đón hai đứa nhỏ lúc 10 giờ nên cần phải dọn dẹp nhà cửa cho đàng hoàng trước khi tụi nhỏ về nhà. Chị không muốn tụi nó về đây rồi ngửi thấy cái mùi giống như cái nhà thổ.”
“Và chính xác là hai đứa cháu gái của em sẽ biết nhà thổ có mùi như thế nào.”
Đang đứng, chị Colleen khom người xuống bụm tay vô lồn mình rồi nói:
“Nếu em mong được nhìn thấy hay rờ rẫm vô cái này bất cứ lúc nào trong tương lai gần, thì phải lê cái mông ra khỏi giường ngay đi. Chị đếm đến 3 nhé. 1… 2… được rồi, vậy có phải tốt hơn không.”
“Đôi khi chị cứ như một bạo chúa vậy đó.” Tôi than thở.
“Chị biết mà cưng.” Chị tôi vuốt tóc ra khỏi mặt tôi và hôn vào môi tôi. “Mình đi tắm nhé. Em trai của chị đang bắt đầu trưởng thành lên một chút rồi đó.”
Tôi giơ tay lên và hít một hơi rồi nói:
“Em không biết chị đang nói cái gì, da em còn tươi như bông cúc đây nè. Còn chị thì khác à…”
Cười thật tươi, chị nắm tay tôi và kéo tôi vào trong phòng tắm. Thật tốt là chị Colleen đã bắt chúng tôi đi tắm sớm vì thời gian tắm táp lâu hơn dự định. Được tắm chung với chị tôi nhất định sẽ ở trong danh sách của những điều mà tôi cần phải lặp lại.
Khi tắm xong, chúng tôi thay tấm ra trải giường, mở hết cửa sổ ra để lấy khí trời vào phòng ngủ. Thực ra nó đang có tỏa ra một chút mùi. Chúng tôi chỉ còn 5 phút để đến trường trung học.
Hai chị em tôi đưa bọn trẻ ra ngoài, thu nhặt đồ đạc của chúng và tất cả những dự án hàng thủ công, nói lời tạm biệt với bạn bè chúng, mang đồ lên xe rồi thẳng tiến về nhà. Bé Meghan ngay lập tức tựa lưng vào ghế và nói:
“Mẹ ơi, sao mẹ cười nhiều dữ vậy?”
Chị Colleen liếc mắt sang tôi, nhướn lông mày và trả lời:
“Cậu Bobby vừa kể cho mẹ nghe một câu chuyện vui.”
“Hay đó, kể cho tụi con nghe đi cậu Bobby.”
Chị Colleen nhìn tôi rồi cười khi tôi cố tìm cách trả lời cho câu hỏi đó.
“Cậu không thể. Đó là câu chuyện của người lớn nên trẻ con không được phép nghe đâu.” Tôi buộc miệng nói.
“Được rồi… mẹ ơi, Brittany sắp mua một con ngựa nhỏ và nó nói là chúng ta có thể đến nhà nó để xem, có phải vậy không mẹ?”
“Tất nhiên rồi, mẹ sẽ gọi cho mẹ nó và sắp xếp.” Chị nói, sau đó cúi xuống thì thầm với tôi. “Cứu nguy tốt lắm.”
Suốt bữa ăn trưa, phần còn lại của buổi chiều và sau đó là bữa ăn tối, chị Colleen và tôi được mấy đứa nhỏ quấn quýt không rời với từng tràng mô tả về những hoạt động mà chúng đã làm, mọi bài hát mà chúng hát, và mọi thứ mà bạn bè chúng đã làm. Đến lúc xong xuôi thì chúng tôi kiệt sức với tụi nhỏ. Lúc 7 giờ tối, Meghan và Molly ngủ say trên ghế sofa. Chúng tôi ôm chúng lên và đưa vào phòng ngủ của chúng. Bạn chưa nếm trải cuộc sống đến khi thử mặc đồ ngủ vào cho một đứa trẻ đang mềm nhũn người.
Chúng tôi xem tivi, chờ thêm vài giờ nữa để đảm bảo là mấy cô gái sẽ không thức dậy đến khi trời sáng, sau đó chúng tôi mới đi ngủ. Chị Colleen nói đúng, cứ suy nghĩ về nó cả ngày sẽ làm cho nó mãnh liệt hơn nhiều. Lần này cả hai chị em tôi phải cắn vào gối để làm im lặng những tiếng rên rỉ và la hét. Ngày hôm sau tôi phải di chuyển cái giường ra khỏi bức tường.
Sáng hôm sau tôi bị đánh thức khi chị Colleen lay vai tôi.
“Bobby, dậy đi. Em phải ra khỏi đây ngay.”
“Tại sao?”
“Vì em không thể ở đây khi tụi nhỏ thức dậy.”
“Được rồi, được rồi, em dậy đây.”
Tôi đi vô bếp để bắt đầu uống cà phê trong khi chị Colleen kêu tụi nhỏ dậy. Chúng tôi dành một giờ tiếp theo để làm những việc thường làm vào buổi sáng, để đi học và đi làm. Khi tôi đang đi hướng ra cửa, chị Colleen ở đó như thường lệ, ôm hôn tôi để tạm biệt, vẫn mặc áo ngủ và áo choàng. Trong khi chị ôm tôi, tôi nhìn qua vai chị để canh chừng tụi nhỏ. Sau đó tôi kéo vạt trước chiếc váy ngủ lên cao rồi thò tay vô trong quần lót của chị. Tôi thọc hai ngón tay vào trong lỗ lồn của chị và ngọ nguậy chúng ra xung quanh, đồng thời dùng ngón tay cái để cạ hột le chị. Tôi thì thầm:
“Chị có nhận ra là hai chị em mình đã trải qua 36 tiếng đồng hồ không có một mảnh quần áo nào trên người không?”
“Có chứ, chuyện đó quá là vui luôn. Chúng ta sẽ phải làm chuyện đó một lần nữa khi tụi nhỏ đi khỏi.”
“À, chị biết đó, tụi nó thực sự muốn được gặp mẹ với hai ông anh sinh đôi…”
“Chị sẽ gọi cho mẹ lúc tối nay để xem mình có thể sắp xếp sự việc nhanh thế nào.”
“Có lẽ chúng ta nên tham gia vào một trong những nhóm xã hội khỏa thân đó.”
“Đừng có mơ nha ông thần.” Chị kéo tay tôi ra khỏi lồn chị, đẩy nhẹ vào ngực tôi và nói. “Mình phải hoàn thành chuyện này trong đêm nay. Giờ thì lo đi làm đi.”
Khi tôi ra khỏi cửa, tôi gọi to:
“Tạm biệt hai con nhé.”
“Tạm biệt cậu Bobby.”
Tôi vừa ngồi xuống ghế với ly cà phê đặt trên bàn thì ông Peterson bước vào văn phòng tôi. Ông ta bắt đầu nói với tôi gì đó rồi ngừng lại và nhìn tôi.
“Robert à, trông cậu giống như một thằng ngốc với nụ cười luôn hiện trên khuôn mặt.”
Tôi đan chặt hai tay phía sau đầu và tựa lưng vào ghế.
“Đúng, tôi đang cảm thấy hạnh phúc như một thằng ngốc, thưa ngài.”
Ông ta cười và nói:
“Tốt. Tôi vui vì thấy mọi việc đang có vẻ tốt hơn.”
Ngay lúc đó cô Jennings đi vào và bỏ một chồng giấy tờ vào cái hộp của tôi. Không nhìn về phía tôi, cô ta nói:
“Có ai đó may mắn vào cuối tuần này thì phải.”
Nói xong cô ta quay lại và bước đi khỏi căn phòng. Peterson cười rống lên khi đi theo cô ta ra ngoài.
Để lại một bình luận