Phần 23
Sáng hôm sau, chị Colleen im lặng bất thường trong khi ăn sáng. Khi gặp tôi ở cửa trước khi tôi đi làm, tôi cố nói chuyện với chị nhưng chị đưa tay lên miệng tôi và đẩy tôi ra ngoài cửa. Khi tôi về nhà, đêm đó thật là tồi tệ. Chị vẫn chuyện trò với mấy đứa con gái nhưng hoàn toàn bỏ qua tôi. Thậm chí chúng còn cảm thấy có gì đó sai. Hai cô gái không nói gì cả, chỉ nhìn chúng tôi với ánh mắt dò hỏi.
Tôi ngồi trên ghế sofa, cố đọc suy nghĩ của chị Colleen khi chị đưa hai con lên giường ngủ. Sau 15 phút, tôi nghĩ tới nghĩ lui hàng trăm lần mà vẫn không biết nói gì. Tôi đành bỏ cuộc khi chị Colleen đi vô phòng và đứng trước tôi, với cái bụng chửa to tròn đang lồi ra trước mặt tôi và nhìn chằm chằm xuống mắt tôi. Tôi chờ đợi chị nói gì đó với tôi.
“Ừ.” Chị nói gọn lỏn.
“Ừ cái gì?”
Chị đảo mắt, nhìn lên trần nhà trong một giây rồi nhìn tôi trở lại.
“Ừ, chị đồng ý làm vợ em, sẽ kết hôn với em. Rõ ràng là sự điên loạn đang xuất hiện trong gia đình mình. Chị hy vọng chúng ta sẽ không truyền nó sang mấy đứa con.”
Nói xong chị quay ra và đi khỏi. Đi đến cửa, chị ngừng lại và ngoái đầu qua vai để nhìn tôi.
“Bobby, tới giờ đi ngủ rồi. Chúng ta còn nhiều chi tiết để bàn luận.”
Và chúng tôi đã bàn luận các chi tiết, nhưng trước tiên chúng tôi… à, cứ nói rằng chúng tôi đã làm rất nhiều thứ khác nhau trước khi bàn chuyện làm đám cưới.
Sau hai lần mang thai của chị Colleen, nói với gia đình về đám cưới là một điều dễ dàng như ăn một miếng bánh. Hai chị Sharon và Mi Lin đã giật mình lúc đầu nhưng đã nhanh chóng chuyển sang thích thú. Anh Mike chỉ mỉm cười và trong hơi thở, ảnh nói:
“Đã đến lúc.”
Anh Jimmy thì dùng mấy ngón tay xoa bóp hai bên thái dương một hồi lâu rồi nhìn hai chị em tôi. Anh nói với tôi:
“Em nhận ra anh là phó cảnh sát trưởng, phải không? Anh sẽ giả vờ không nghe bất cứ điều gì em vừa nói.”
Bình luận duy nhất của mẹ là:
“Hai đứa chỉ làm những điều này để cho tóc mẹ bạc đi thôi. Mẹ với mấy người khác biết giúp đỡ như thế nào đây?”
Với tất cả những sự dũng cảm mà tôi đã cho chị Colleen thấy khi lần đầu tiên nói chuyện với chị về việc kết hôn, vậy mà tôi rất sợ hãi khi chúng tôi đi làm giấy hôn thú. Chị Colleen và tôi lái xe tới tòa thị chính San Miguel vào một buổi chiều và đi lên gặp một bà già. Bà ta đã hơn 80 tuổi, ngồi sau quầy, chậm rãi viết gì đó vào một mẫu đơn. Dường như mất hàng giờ đồng hồ trước khi bà ta nhìn lên chúng tôi.
“Tôi có thể giúp được gì cho hai người?”
“Dạ.” Tôi nói. “Tụi con cần có một giấy phép kết hôn.”
Bà ta nhìn tôi, rồi nhìn vào chị Colleen với cái bụng bầu to tròn trên cơ thể.
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Bà ta nói rồi đưa cho tôi một mẫu đơn để điền vào.
Khi chúng tôi trả lại nó cho bà ta, bà ta đưa cho chúng tôi giấy phép kết hôn, chỉ cho chúng tôi nơi để cho lãnh đạo địa phương và nhân chứng ký tên. Bà ta còn nói là phải trả lại nó trong vòng 1 tháng sau lễ cưới để nó được ghi nhận và trở thành hợp pháp.
Vì hoàn cảnh, đám cưới của hai chị em tôi được tổ chức với một buổi lễ rất nhỏ và đặc biệt yên tĩnh. Do đã có 3 đứa con trong nhà và một đứa nữa sắp chào đời, hai chị Sharon và Mi Lin đã đảm nhiệm mọi việc để cho chị Colleen không phải đương đầu với bất kỳ sự căng thẳng nào. Bởi những lý do hiển nhiên, đám cưới được tổ chức trong sân sau nhà chúng tôi ở San Miguel, và cũng không có ai ở Santa Teresa biết chúng tôi là ai.
Hai chị Sharon và Mi Lin phải thực hiện nhiều chuyến đi tới San Miguel để chăm lo cho mọi thứ. Chị Colleen đang có chút thời gian dành riêng cho hai em dâu của mình. Mẹ đi cùng hai con dâu trong một nửa số lần đó. Có rất nhiều tiếng cười trong thời gian này và tôi thật khó mà tin nổi họ đã làm xong mọi việc.
Một vài ngày trước đám cưới, tôi nhận được một cuộc gọi từ anh Mike. Sau khi trao đổi vui vẻ, anh Mike hỏi tôi:
“Hai người có nhẫn cưới chưa?”
Nhẫn! Tôi cúi xuống và bắt đầu lắc trán trên bàn làm việc.
“Chúa ơi. Anh Mike à, thậm chí em còn không nghĩ đến nhẫn cưới luôn. Giờ thì em sẽ làm gì đây?”
“Thư giãn chút đi em trai, anh sẽ lo liệu việc đó. Anh biết em không nhớ đến nó nên sẽ đem nhẫn của anh đến vào ngày thứ bảy.”
Ngày cưới bắt đầu diễn ra với thời tiết không được tốt lắm. Vì là vào đầu mùa thu nên sương mù bao phủ khắp nơi. Nhưng đến 10 giờ sáng thì sương tan, để lại một bầu trời sáng sủa đầy nắng. Nhiệt độ vừa phải để chúng tôi có thể mặc bộ đồ vest mà không ra mồ hôi. Anh Bill đã trồng một cái cây nhỏ trong sân sau, và bây giờ nó đã được bao phủ hoàn toàn bởi những cây hoa hồng. Lúc 4 giờ chiều ngày chủ nhật, tôi đứng dưới gốc cây cùng với Nữ mục sư Stevens, đang chờ đợi chị Colleen.
Trong buổi lễ diễn ra trong thực tế, chỉ có một ít người là mẹ tôi, vợ chồng anh Jimmy và chị Mi Lin với hai đứa con gái, vợ chồng anh Mike và chị Sharon với ba đứa con gái. Còn có thêm vài người là Harold Peterson và Jennings từ công ty tôi, vợ chồng Frank và Linda với hai đứa con gái của họ từ căn nhà bên cạnh. Hai vợ chồng Frank và Linda đã mua căn nhà cạnh nhà tôi khoảng một tháng sau khi tôi từ Chicago về đây. Hai đứa con gái của họ cũng cùng tuổi với Meghan và Molly, và tất cả chúng tôi đều trở thành bạn thân.
Chúng tôi nghe có tiếng ồn nhỏ và ai nấy đều quay lại để nhìn vào cửa sau. Người đầu tiên bước ra là Molly, đang cầm một bó hoa nhỏ trong tay. Meghan là người tiếp theo sau, nó ôm bé Noelle đang ngủ say trên vai. Tất cả 3 cô con gái đều mặc bộ đồ mới mà mẹ và chị Colleen đã mua trong dịp này, và trông chúng cực kỳ dễ thương. Hai cô gái bước đến cái cây và chờ đợi. Sau đó chị Colleen bước ra ngoài.
Thật tuyệt vời – ngoạn mục – không đủ tính từ bằng tiếng Anh để mô tả những gì tôi đang nhìn thấy. Chị Colleen đang mặc một chiếc váy màu ngà voi được làm bằng lụa thô, dài đến đầu gối. Nó trông tuyệt đẹp với sự đơn giản của nó, phô bày từng nét đẹp và đường cong nữ tính của chị Colleen, bao gồm cả sự có thai của chị. Trong khi mọi người khác đang mỉm cười với vẻ đẹp tuyệt vời của chị, tôi đang vật lộn để không bị thở khò khè. Chị tôi đẹp quá.
Khi chị Colleen đến đứng bên cạnh tôi, chúng tôi quay sang nhìn Nữ tu Stevens. Bên trái chị Colleen là Meghan, đang ôm Noelle và kế nó là Molly. Ngay khi mọi người bước vào và tạo thành hình nửa vòng tròn quanh chúng tôi, tôi cảm thấy một bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay tôi. Nhìn xuống thì tôi thấy bé Patricia, giờ đã 4 tuổi, đang nhìn lên tôi.
“Con đang làm gì vậy?” Tôi thì thầm.
“Chú không có người nào ở bên chú.” Nó mỉm cười đáp.
Cuộc tụ họp đã xong xuôi và chờ đợi Nữ tu Stevens bắt đầu. Khi bà ta mở cuốn sách nhỏ màu đen ra, bé Patricia nghiêng người tới và thông báo cho Nữ tu bằng một giọng rõ ràng một cách ngây thơ:
“Ba con nói là giờ đây cô Colleen sắp sửa là một người phụ nữ đúng nghĩa.”
Mọi người đều cố gắng để không bật cười thành tiếng, ngoại trừ anh Mike đang đỏ mặt và cố giấu mình đằng sau vợ.
Buổi lễ diễn ra rất nhanh. Khi đến lúc trao nhẫn cưới, tôi liếc qua vai mình để nhìn anh Mike. Anh đang cười và chỉ vào bé Patricia. Nó rất chậm rãi và cẩn thận mở nắp hộp được lấy từ trong túi của cái váy ra. Nó vươn người tới trao 2 chiếc nhẫn cho nữ mục sư. Bà ta ban phước lành trên những chiếc nhẫn rồi đưa một cái cho tôi và một cái cho chị Colleen. Chúng tôi nhìn xuống lòng bàn tay và cả hai chị em tôi đều há hốc miệng ra.
Đó là cặp nhẫn cưới của ba mẹ chúng tôi.
Cả hai chúng tôi nhìn sang mẹ, thấy mẹ đang mỉm cười và gật đầu ngầm xác nhận là “đúng vậy”. Hai chiếc nhẫn vừa vặn một cách hoàn hảo, như thể chúng được làm riêng cho hai chị em tôi. Sau lời cầu nguyện cuối cùng, tôi hôn cô dâu mới của mình.
Tôi cảm thấy Patricia đang kéo vạt áo khoác của tôi. Quay xuống nhìn thì tôi thấy nó ngoắc ngón tay trỏ vào tôi để ra hiệu tôi cúi xuống. Dùng tay che miệng lại, nó thì thầm vào trong tai tôi:
“Chú vẫn là chú Bobby chứ?”
Tôi nhấc bổng nó lên, xoay nó một vòng rồi hôn lên má nó.
“Đúng đó con yêu, chú sẽ luôn luôn là chú Bobby.”
Những người phục vụ mà chị Sharon đã thuê đang bắt đầu dọn ra bữa tiệc đứng tự phục vụ, và những khách mời khác bắt đầu đến dự. Chúng tôi đã mời khoảng 20 người khác nhưng không nói với họ đây là một lễ cưới, chỉ nói với họ rằng đây là buổi tiệc chính thức trong vườn. Nhóm khách mời được phân chia đều giữa bạn bè trong khu phố và bạn đồng nghiệp trong văn phòng, ngoài ra còn có vài khách hàng của chị Colleen. Chẳng bao lâu sau, chúng tôi nhận thấy những khách mời mới đến đều đã biết rằng chị Colleen và tôi đang làm lễ kết hôn, nên chúng tôi tin rằng tin đồn đã bí mật được phát tán. Cuối cùng thì người bạn trai sống chung đã cưới người góa phụ xinh đẹp.
Ngay khi có thể, chúng tôi tìm mẹ để hỏi về những chiếc nhẫn cưới.
“Mẹ muốn các con có chúng. Mẹ đã nói với Jimmy và Mike rồi, và tụi nó đồng ý với mẹ. Hai chiếc nhẫn đó giờ là của hai con.” Mẹ dừng nói chỉ một giây, nhoẻn miệng cười và nói tiếp. “Mẹ biết ba con cũng sẽ muốn hai đứa có chúng.”
Bữa tiệc diễn ra vào buổi tối. Mẹ và hai ông anh tôi đang gặp gỡ hầu hết những bạn bè của chúng tôi trong lần đầu tiên, và mọi người đều có một khoảng thời gian vui vẻ. Có một sự cố xảy ra mà tôi không thể đoán trước thảm họa tương lai dành cho tôi.
Hai anh Mike và Jimmy đã gặp Harold Peterson.
Tôi có đến câu lạc bộ chơi gôn và chơi 18 lỗ, có lẽ một hoặc hai lần mỗi năm, hầu như luôn đi cùng hai anh trai mình. Tôi chơi không giỏi cho lắm nên không hứng thú gì nhiều. Sau 9 lỗ, điểm số của tôi là điều mà ngay cả một tay chơi chuyên nghiệp cũng có thể tự hào, khoảng 280 hoặc 290. Hai ông anh thì ngược lại. Họ là những kẻ ái mộ khi tham gia chơi gôn và năm nào cũng bỏ hàng đống tiền vào những câu lạc bộ mới và làm thẻ xanh. Như tôi đã nói, khoảng một hoặc hai năm họ cứ kéo tôi vào một vòng vàng. Vấn đề với chuyện này là tôi chơi hay nhất trong nhóm. Sau nhiều năm và có lẽ là tốn hàng ngàn đô la cho những bài học, họ vẫn cứ chơi dở.
Và rồi họ gặp Harold.
Harold Peterson có lẽ là người duy nhất trên mặt đất có thể bị ám ảnh và chơi gôn dở giống như anh Mike và anh Jimmy. Giờ thì tôi có ba người đang nài nỉ tôi làm người thứ tư vào những buổi sáng thứ bảy. Hai chị Sharon và Mi Lin đã dung nạp được tình trạng rối loạn nhân cách nhỏ này của hai ông chồng, và biết rằng nó hoàn toàn vô hại khi mọi người đội một cái mũ bảo hiểm cấp tốc. Harold thì lại khác, vì là một người đàn ông góa vợ nên không ai giữ ông ta lại và thỉnh thoảng lao vào một cách điên cuồng với trò chơi gôn. Điều không thể tránh khỏi là tôi sẽ nâng điểm số lên 5 hoặc 6 trận trong một năm. Chị Colleen chỉ mỉm cười và ôm lấy tôi.
“Có lẽ chị có thể cho mấy chàng trai một vài gợi ý.”
Lúc 9 giờ đêm, mọi người đã ra về, những người phục vụ đã dọn dẹp xong và chỉ còn lại một người ở với chúng tôi là mẹ. Mẹ đã xin nghỉ dạy ở trường tiểu học một tuần để ở lại với các bé gái ở San Miguel, trong khi hai chị em tôi đi hưởng tuần trăng mật.
Tuần trăng mật không phải là một chuyến đi xa hoa. Vì chị Colleen đã rất gần đến ngày sinh nở nên chúng tôi không thể đi du lịch nơi nào quá xa trong thời gian lâu. Chúng tôi lên đường vào sáng chủ nhật, lái xe đến Carmel trong vài tiếng đồng hồ, ở đó chúng tôi thuê một nhà gỗ cạnh bờ biển trong một tuần. Vào tối thứ Tư, chúng tôi rất nhớ bọn trẻ nên quyết định cắt ngắn chuyến đi và trở về nhà vào chiều thứ Năm.
Sáng thứ Sáu, chị Colleen và tôi đang ở trong văn phòng luật sư, bắt đầu làm giấy tờ cho tôi nhận hai bé Meghan và Molly làm con nuôi, và thay tên họ của chúng từ Wilkowski thành O”Conner một cách hợp pháp.
Một tháng sau, nắm lấy tay tôi, Colleen Margaret O”Conner đã sinh bé Brigid Fiona O”Conner.
Nhưng lần này, tôi đã có kinh nghiệm trong phòng thai sản. Trên đường trở về từ quán cà phê với 2 ly cà phê cho tôi và chị Colleen, tôi đi ngang qua một cặp vợ chồng trẻ ở hành lang và trông hai người có vẻ ở tuổi vị thành niên. Cô ta đang mặc một chiếc áo choàng hở phủ bên ngoài áo choàng của bệnh viện và trông như đã có thai 10 tháng. Anh chàng thì cao hơn nhiều so với cô ta, đang choàng tay quanh cô ta, giúp cô ta bước đi rất chậm rãi. Anh ta trông có vẻ hoảng sợ trong ánh mắt, như thể có thể buông cánh cửa bất cứ lúc nào. Tôi dừng lại và đưa cho anh ta ly cà phê của mình.
“Cầm lấy, em sẽ cần cái này nhiều hơn anh.”
Có một đứa bé sơ sinh trong nhà thì không có gì mới mẻ với chúng tôi nữa, nó chỉ là một phần trong công việc thường ngày của chúng tôi. Noelle giờ đã 11 tháng tuổi và ngay lập tức nhận ra có một đứa bé khác đã xâm nhập lãnh thổ của nó. Khi chị Colleen đang ngồi trên ghế xích đu với bé Brigid ở trong lòng thì Noelle chập chững đi qua và nhìn chằm chằm vào người đầu tiên mà nó từng nhìn thấy nhỏ hơn nó. Noelle kêu lên “Bebe”, vỗ tay, cúi xuống hôn lên má em gái nó.
Molly ngay lập tức bước vào trong và tiếp nhận sự chăm sóc bé Brigid, không chịu vào phòng nó sớm. Với Noelle và Brigid thì chị Colleen và tôi là ba mẹ của chúng, nhưng Meghan và Molly lại là những người giám hộ của chúng. Mối quan hệ chị em giữa bốn đứa bé mạnh hơn bất kỳ thứ gì mà tôi từng nhìn thấy.
Có những hình ảnh đã ăn sâu vào trong ký ức của tôi. Một trong những hình ảnh đó là khi tôi còn học trường mẫu giáo và bị bệnh. Tôi bị nhiễm sốt và phải nằm trên giường trong mấy ngày, yếu ớt và không thể làm được gì nhiều. Cho đến ngày nay, tôi vẫn còn nhớ tới hình ảnh chị Colleen ngồi cạnh giường tôi, lấy khăn lau mặt cho tôi rồi đọc cho tôi nghe câu chuyện yêu thích của tôi. Một hình ảnh khác là khi tôi được khoảng 8 tuổi. Tôi vào trong phòng khách vào buổi sáng Giáng sinh năm ấy, và ở đó gần bên cây Giáng sinh là một chiếc xe đạp với tên tôi được ghi trên đó. Đứng cạnh chiếc xe đạp cùng ba mẹ, niềm vui trong những nụ cười của họ cũng lớn như niềm vui của tôi.
Nhưng có một hình ảnh tinh thần mà tôi vẫn còn tiếp tục lôi ra để nhìn vào. Đó là một ngày sau lễ Tạ ơn, khi bé Brigid mới được vài ngày tuổi. Bên ngoài trời lạnh và ảm đạm, nhưng mọi thứ bên trong đều ấm áp khi chúng tôi được bảo vệ trong ngôi nhà của mình. Tôi đang đứng trong phòng khách và nhìn qua cổng vòm. Một tấm thảm được trải dài trên sàn nhà phía trước lò sưởi. Meghan đang giúp Noelle chơi đồ chơi của nó. Molly đang nằm úp dưới sàn nhà, nhìn hai chị em của nó chơi và cười thật tươi. Chị Colleen đang ngồi trên ghế xích đu với chiếc áo cánh được mở nút để cho bé Brigid bú. Chị Colleen đang ậm ừ nhẹ nhàng nói với bé Brigid khi chị xoay xở sự chú ý giữa đứa con trong tay và mấy đứa con trên sàn nhà. Thỉnh thoảng chị nhìn về phía tôi, ban cho tôi món quà là một trong những nụ cười mãn nguyện của chị.
Tôi yêu gia đình tôi.
Để lại một bình luận