Phần 25
Khi chúng tôi đến nhà hàng, bữa ăn đã bắt đầu. Chúng tôi hiểu tại sao nó nổi tiếng. Có tổng cộng 10 cái bàn trong phòng, nhưng mỗi cái có bầu không khí đặc trưng riêng của nó. Các nhân viên yên lặng và kín đáo. Điều duy nhất mà chúng tôi làm là tận hưởng bữa ăn và niềm vui khách hàng của chúng tôi. Trải nghiệm đã chứng minh nó đáng giá đến từng xu. Khi các bồi bàn đang phục vụ món thì tôi nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Tôi tưởng là chúng tôi chỉ ở đó trong một giờ hoặc đại loại thế, nhưng thật ngạc nhiên khi thấy rằng đã hơn 3 giờ trôi qua.
Khi chúng tôi bắt đầu ăn, chị Sharon hỏi câu mà ai nấy đều đang tự hỏi:
“Cô Margaret, chuyện giữa cô và chú Dutch thế nào rồi?”
Dutch là chồng bà bạn thân nhất của mẹ. Lydia đã chết vài tuần trước khi ba mẹ và chú Dutch quay lại hỗ trợ nhau trong giai đoạn đau buồn đó.
“Ồ, mọi chuyện đều ổn, không có gì mới cả.”
“Chị có nghĩ chị với anh Dutch sẽ cưới nhau không?” Mẹ cười nhẹ và hỏi.
“Không đâu chị. Anh Dutch là bạn thân và là một trong những người đàn ông dễ thương nhất mà tôi biết. Nhưng sẽ không bao giờ đi xa hơn hiện tại. Tôi với ảnh đều đồng ý rằng hai người không còn quan tâm đến kiểu quan hệ đó nữa, đơn giản là không hấp dẫn nhau theo cách đó. Một khi mình đến tuổi trung niên rồi mà bất ngờ trở nên độc thân, thật ngạc nhiên khi ai nấy đều nghĩ mình như miếng thịt tươi. Nhưng tôi với ảnh đồng ý rằng một khi hai người bước sang tuổi 75 mà vẫn còn độc thân, chúng tôi sẽ trở thành bạn cùng phòng, chỉ để có ai đó trò chuyện vào ban đêm.”
Chị Colleen hỏi:
“Mẹ có bao giờ nghĩ là mình sẽ tái giá không?”
Mẹ mỉm cười nói:
“Mẹ không biết, mẹ không thực sự nghĩ về chuyện đó. Nhưng nếu mẹ làm vậy thì đó sẽ là một người rất đặc biệt. Ba con đã đặt ra một tiêu chuẩn khá cao.”
Tất cả chúng tôi đều suy nghĩ miên man trong một lúc, khi người nào cũng nhớ riêng về ba. Mẹ vẫn đang nhìn xuống dĩa thức ăn của mình khi nói:
“Mẹ muốn nói điều gì đó.” Sau đó mẹ nhìn lên. “Trước tiên mẹ muốn nói là Chúc mừng sinh nhật con, Colleen ạ. Đêm nay trông con đẹp lộng lẫy luôn đó.”
“Cảm ơn mẹ.”
Mẹ dừng lại một lát, rồi hít một hơi thật sâu trước khi tiếp tục. Mẹ liếc nhìn mọi người xung quanh bàn rồi chuyển sự chú ý sang chị Colleen và tôi.
“Mẹ hoàn toàn không biết phải nói chuyện này như thế nào cho đúng, nên mẹ cứ nói đại thôi. Khi hai con lần đầu tiên cho mẹ với thằng Mike và Jimmy biết tin bé Noelle sắp chào đời, mẹ không hài lòng, nhưng hai con là con của mẹ nên mẹ sẽ không bao giờ quay lưng lại. Kể từ đó, đặc biệt là sau khi bé Brigid được sinh ra, hai anh em sinh đôi của tụi con và mẹ đã thảo luận rất nhiều và tụi nó đã chỉ ra rất nhiều thứ mà mẹ chưa từng nhìn thấy trước đây. Mẹ không biết ba con với mẹ đã ngu đần như thế nào khi không nhìn thấy hai đứa con yêu nhau trong cả cuộc đời của hai con. Nhưng giờ thì mẹ biết rồi và mẹ chấp nhận với những gì hai con đang làm. Dù là chung một gia đình hay không, mẹ chưa từng thấy hai người nào mà quan tâm chăm sóc cho nhau giống như hai con. Thằng Mike với thằng Jimmy cũng ủng hộ hai con. Không có gì làm cho một người mẹ hạnh phúc bằng khi nhìn thấy con cái họ tìm được người mà chúng yêu thương, và cho họ những đứa cháu tuyệt vời như thế. Nếu ba các con còn sống, mẹ nghĩ là… không, mẹ biết là ổng sẽ rất hạnh phúc. Những gì mẹ đang nói là… là mẹ xin lỗi vì để quá trễ khi nói ra điều này, nhưng hai con có được phúc đức của mẹ. Hai con hãy tiếp tục làm cho nhau hạnh phúc nhé.”
Giọng của mẹ quá tràn đầy tình cảm nên không thể tiếp tục. Vì vậy mẹ ngừng nói.
Chị Colleen, chị Sharon và chị Mi Lin đều rưng rưng nước mắt. Sau đó anh Jimmy lên tiếng:
“Mike và em cũng cảm thấy giống như mấy người vậy. Chúc mừng sinh nhật chị Colleen.”
Tôi không nói gì đến khi có thể kiểm soát được cảm xúc của mình, sau đó tôi nói nhỏ giọng, gần như là thì thầm:
“Cảm ơn mẹ. Mẹ không biết nó có ý nghĩa như thế nào đối với chúng con đâu, khi được nghe điều đó từ mẹ.”
Tất cả chúng tôi ngồi im lặng trong vài phút, sau đó hoàn thành bữa ăn và ngồi thưởng thức cà phê tối. Anh Jimmy đang kể cho chúng tôi nghe mấy câu chuyện phiêu lưu có liên quan đến anh và bạn tuần tra của anh, làm cho ai nấy đều cười lớn tiếng. Chị Colleen đang ngồi choàng tay ra sau lưng ghế tôi, từ từ và nhẹ nhàng vuốt ve gáy tôi. Có một khoảng lặng trong cuộc trò chuyện khi chị ngả người sang và thì thầm vào tai tôi:
“Em không mặc quần lót.”
May mắn thay ly cà phê đã trống rỗng khi nó trượt ra khỏi mấy ngón tay tôi, bật ra khỏi dĩa và rơi xuống sàn nhà. Tiếng ly bể làm mọi người bị giật mình, ngoại trừ chị Colleen đang đứng dậy nói:
“Anh có xin lỗi em hay không nào. Giờ em cần phải đi vô phòng vệ sinh nữ.”
Hai chị Sharon và Mi Lin ngay lập tức đẩy ghế ra sau và đứng dậy.
“Có vẻ là một ý hay đó, tụi em sẽ đi theo chị.”
Rồi tất cả họ rời khỏi phòng ăn.
Khi chúng tôi nhìn họ bước đi, anh Jimmy chau mày khi hỏi câu mà anh Mike và tôi đang tự hỏi.
“Tại sao họ làm như vậy?”
“Làm cái gì?” Mẹ hỏi.
“Tại sao phụ nữ luôn đi vô phòng tắm thành một nhóm như vậy, có phải đó là bản năng bầy đàn không?”
Mẹ chỉ cười.
“Đó là một trong những bí mật mà chỉ có đàn bà mới biết, và mẹ sẽ không nói đâu. Các con cứ phải đau khổ vì không biết, cũng giống như ba của các con vậy thôi.”
Mấy anh em tôi tiếp tục trò chuyện, nhưng sau một lát thì tôi nhận thấy các bà vợ của chúng tôi đi hơi lâu. Ngay khi tôi định đứng dậy đi tìm họ thì họ đang trở lại bàn ăn. Khi ngồi xuống, chị Colleen có một nụ cười nửa miệng trên môi và hôn vào má tôi.
“Em đi đâu vậy? Anh đang bắt đầu lo lắng.”
Chị Colleen chỉ mỉm cười và thì thầm:
“Tụi em có một cuộc trò chuyện thú vị trong phòng vệ sinh nữ.”
“Là chuyện gì?” Tôi thì thầm lại.
“Ồ, chỉ là chuyện đàn bà thôi mà. Em sẽ kể cho anh nghe sau… khi anh sẵn sàng.”
Hai chị Sharon và Mi Lin đã ngồi xuống bên cạnh chồng họ. Chị Mi Lin đẩy ghế vào gần hơn anh Jimmy và trông như thể chị đã luồn tay vào háng anh bên dưới tấm khăn trải bàn một cách tinh tế. Miệng anh Jimmy mở hé ra, mắt trợn ngược khi đầu anh từ từ ngẩng lên.
Chị Sharon nghiêng người qua thì thầm vào tai anh Mike. Đầu anh bật lên quay sang nhìn chị, mắt anh mở to ra khi chị từ từ gật đầu như ngầm nói “đúng vậy”. Anh Mike nhìn anh Jimmy trước rồi sau đó nhìn sang tôi, những giọt mồ hôi bắt đầu hình thành trên trán anh. Anh nuốt nước miếng khi nói:
“Bữa tiệc này rất vui, nhưng… umm… con… ơ… con… con phải đi làm sớm nên tốt hơn là tụi con phải về thôi.”
Anh Jimmy nhanh chóng thêm vào:
“Ừ… đúng rồi, con cũng vậy… Ý là con có nhiều công việc bàn giấy để hoàn thành ở sở cảnh sát. Tốt hơn là tụi con cũng phải về… nhanh lên nào.”
Mẹ và tôi nhìn nhau, bối rối, nhưng chỉ biết nhún vai và bắt đầu thu nhặt đồ đạc của chúng tôi còn để lại. Anh Mike và Jimmy đang làm mọi thứ để cho chúng tôi làm nhanh, và tôi nhận thấy chị Colleen, chị Sharon và Mi Lin đều có một nụ cười nhỏ bí hiểm trên khuôn mặt.
Trên đường về nhà, cuộc nói chuyện trở nên căng thẳng và hai ông anh tôi dường như bối rối và đang bị kích động. Tôi mời mọi người dùng trà trước khi về Santa Teresa, nhưng hai anh đều hét lên:
“KHÔNG!”
Điều cuối cùng tôi nghe được là khi chị Colleen và tôi bước ra khỏi xe limo, anh Jimmy hét to vào mặt tài xế:
“Tôi sẽ thưởng anh 100 đô la nếu đưa tụi tôi về nhà trước 11 giờ khuya.”
Tiếng bánh xe kêu xào xạc trên vỉa hè khi chiếc limo chạy ra khỏi lề đường.
Chị Colleen và tôi đứng trên vỉa hè và nhìn những đèn hậu của chiếc xe khi nó chạy qua những dãy nhà rồi rẽ góc khuất dạng. Tôi đã bị làm phiền bởi hành vi của hai ông anh, nên nhìn sang chị Colleen.
“Đó là chuyện gì vậy?”
Chị Colleen nhìn tôi với nụ cười nửa miệng và không nói gì trong một lát trước khi trả lời.
“Cứ vào trong nhà cái đã. Em chắc là Debbie muốn về nhà.”
Chúng tôi bước lên những bậc thang và đứng trước cửa. Trước khi mở khóa cửa để vào trong, tôi ôm chị Collee và kéo chị lại gần. Tôi hôn môi chị nhẹ nhàng và lặng lẽ nói:
“Anh yêu em, Colleen à.”
Sau khi vào trong nhà, chúng tôi thấy Debbi đang ngồi ở bàn phòng ăn với dĩa bánh quy và một ly sữa, đang làm toán cho bài tập về nhà. Debbie là một thiếu niên ở nhà hàng xóm, phía bên kia đường, đang giữ trẻ cho nhà tôi.
“Chào Debbie, mấy đứa trẻ sao rồi?”
“Tụi nó tuyệt vời lắm. Noelle nhõng nhẽo một chút rồi đi ngủ nhưng Meghan chăm sóc nó ngay lập tức. Khi nó với Molly lớn hơn tí nữa, em nghĩ là mình sẽ ra ngoài tìm việc khác. Nhà hàng thế nào?”
Chị Colleen và Debbie đang trò chuyện khi Debbie thu thập đồ đạc của nó để rời đi. Tôi đi hôn mấy cô gái, chúc ngủ ngon trong giấc ngủ của chúng. Trở lại hành lang, tôi nghe tiếng chị Colle gọi nhẹ nhàng:
“Em sang nhà Debbie, sẽ trở lại sau vài phút.”
Tôi lao vào trong phòng ngủ và bắt đầu xé quần áo ra. Tôi biết chị Colleen sẽ phải mất vài phút để trò chuyện vui vẻ với ba mẹ Debbie, nhưng thời gian không nhiều và tôi muốn đúng giờ. Cuối cùng thì mọi thứ đã sẵn sàng và khi tôi nằm xuống giường thì nghe tiếng cửa trước mở ra. Tôi nghe tiếng chị Colleen khóa cửa, tắt những ngọn đèn cuối cùng trong phòng ăn, và nghe tiếng bước chân của chị trong hành lang.
Khi chị bước vào phòng ngủ, ánh sáng từ hành lang chiếu vào cửa và ánh sáng từ phía sau làm cho mái tóc của chị còn vàng óng ả hơn nữa. Chị nhìn thấy tôi đang nằm trên giường, nụ cười nửa miệng trên mặt chị chuyển thành một nụ cười hăm hở.
“Em đã sẵn sàng cho phần còn lại của quà sinh nhật em.”
Để lại một bình luận