Phần 39
Sau 35 năm, mẹ quyết định đã đến lúc để cho thế hệ kế tiếp chịu trách nhiệm giảng dạy lớp 2. Có bảy giáo viên về hưu trong năm nay nên có một bữa tiệc lớn đã được tổ chức tại Câu lạc bộ quận Santa Teresa. Tất cả bạn bè từ San Miguel đều được mời nhưng ông Harold là người duy nhất có thể làm nó để giúp mẹ mừng tiệc.
Các món ăn thật tuyệt vời, các bài diễn văn thật ảm đạm, âm nhạc du dương, khiêu vũ thật đẹp và quầy uống rượu đã được mở. Có những giọt nước mắt và tiếng cười của những đồng nghiệp mà không bao lâu nữa sẽ không còn gặp nhau hàng ngày.
Đến tối khuya, ông Harold kéo tôi sang một bên và nói:
“Tôi vừa nói chuyện với mẹ cậu về chuyến đi của bà ta…”
Nhiều năm trước khi ba mất, ba mẹ đã nói về chuyến viếng thăm Alaska và giờ đây mẹ sắp hoàn thành giấc mơ đó. Mẹ sẽ đi trong tháng tới trong chuyến đi biển bắt đầu ở San Francisco và đi thuyền buồm theo bờ biển, dừng lại ở Vancouver và vài nơi khác ở Canada rồi đến Alaska, trở lại 2 tuần sau đó. Ngay sau khi trở về, mẹ đi du lịch về phía Đông để thăm một người bạn cũ từ thời đại học.
“… Và nó làm cho tôi phải suy nghĩ. Tôi đã ở San Miguel được 30 năm rồi và xây dựng thêm thời gian nghỉ ngơi hơn chính bản thân mình. Tôi thấy đã đến lúc phải thoát khỏi mánh lới này một thời gian.”
“Ông định đi đâu?”
“Tôi không biết, đi du lịch, tôi đoán vậy. Nhất định phải đi thăm ông John Gordon và dạy cho ông ta một số bài học về chơi gôn. Hầu hết thời gian là thư giãn và không nghĩ gì về văn phòng.”
“Tôi ghen tị đó, nghe có vẻ tuyệt vời.”
“Dù sao thì, điều đó có nghĩa cậu sẽ nhận lãnh trách nhiệm của văn phòng trong lúc tôi đi, nhưng đừng phát điên lên nhé. Tôi không muốn phải đào tạo lại mọi người khi tôi trở lại.”
Đó là một khoảng thời gian hiếm hoi mà ông Harold mỉm cười.
“Khi nào thì ông đi?”
“Tôi không biết, có lẽ khoảng 3 hoặc 4 tuần nữa.”
Ông Harold có một cái nhìn kỳ quặc trên khuôn mặt. Tôi đoán là ông ta đang phấn khích về chuyện đi du lịch.
Vì vậy vào một buổi chiều ngày thứ Sáu, ông Harold bắt tay tôi và nói:
“Chúc may mắn, đừng gọi điện thoại cho tôi nhé. Nếu có gì xảy ra thì tôi cũng không muốn nghe về nó đâu.”
Và sau đó ông ta đi ra khỏi cửa.
Dường như có vẻ sau giây phút ông Harold rời khỏi tòa nhà, mọi kịch bản khủng hoảng có thể tưởng tượng bỗng xuất hiện. Nhưng với việc tất cả mọi người trong văn phòng hoạt động như một cái máy chính xác, thứ mà ông Harold đã gây dựng nên qua nhiều năm, thì mọi thứ đều chạy trơn tru đến khi ông ta trở lại.
Vào một buổi tối thứ Năm, mẹ tôi gọi điện thoại để báo cho chúng tôi biết rằng mẹ sắp trở về từ chuyến đi của mình và sẽ sớm gặp lại chúng tôi. Giọng nói của mẹ cho thấy mẹ mệt mỏi nhưng chắc chắn là thư giãn và hạnh phúc. Sau 35 năm vật vã với đám trẻ 8 tuổi, giờ thì mẹ đã có quyền thư giãn.
Sáng hôm sau, tất cả chúng tôi đã thức dậy và sẵn sàng cho một ngày mới. Lúc 6 giờ rưỡi, chuông cửa bỗng reo lên. Chị Colleen và tôi nhìn nhau, không hiểu ai lại đến nhà tôi lúc sáng sớm nhỉ. Vẫn trong cái áo choàng, tôi ra mở cửa. Khi mở cửa ra thì thấy mẹ tôi đang đứng đó.
“Mẹ hả, mẹ làm gì ở đây sớm quá vậy?”
“Mẹ đến ăn sáng với đám cháu của mẹ.”
Lúc này thì tất cả 5 đứa trẻ chạy ùa tới và quấn lấy xung quanh bà nó.
Chị Colleen đang đứng ở ngưỡng cửa nhà bếp và gọi với ra:
“Mấy đứa nhỏ… thôi nào… để cho bà vô trong nhà đi.”
Mẹ vào trong và ngồi ở bàn ăn để ăn sáng với chúng tôi. Mẹ giải thích rằng đám con của hai anh Mike và Jimmy cứ vào ra trong nhà của mẹ suốt, nhưng mẹ không gặp đám con của hai chị em tôi thường xuyên. Giờ đây mẹ đã nghỉ hưu nên sẽ bù đắp cho thời gian đã mất.
Khi tôi đi làm về nhà, mẹ vẫn ở đó trong nhà bếp, giúp chị Colleen chuẩn bị bữa tối. Sau khi ăn tối xong, bọn trẻ ngồi xuống làm bài tập về nhà. Mẹ nhìn đồng hồ đeo tay và nói:
“Ối chết, đã trễ rồi, mẹ phải đi.”
Nói xong mẹ đi ra ngoài cửa. Chị Colleen và tôi nhìn chằm chằm vào nhau.
“Thật kỳ lạ.”
“Anh biết, có chuyện gì vậy nhỉ?”
Trong những tuần tiếp theo, mẹ bắt đầu xuất hiện tại nhà không báo trước vào những giờ phút thất thường trong ngày, nhưng thường là lúc sáng sớm. Để lái xe từ Santa Teresa đến nhà chúng tôi đúng giờ để ăn sáng thì mẹ phải thức dậy lúc 4 giờ sáng.
Khoảng thời gian đó anh Mike gọi cho tôi tại văn phòng và thẳng thắn nói.
“Jimmy và anh đang trò chuyện và anh cần phải hỏi em một câu. Dạo này em với chị Colleen có thấy mẹ thật kỳ lạ hay không?”
Tôi do dự trước khi trả lời:
“Ý anh là gì?”
“À, giống như là mẹ biến mất trong một thời gian, cứ vài ngày một lần mà khi tụi anh hỏi thì mẹ chỉ phớt lờ đi… Mẹ nói rằng đang đi thăm em với chị Colleen, nhưng khi anh nói chuyện với chị Colleen thì chỉ nói là không hề gặp mẹ suốt cả tuần.”
“Em không biết anh Mike à. Mẹ hay xuất hiện vào những lúc thất thường, sáng sớm hoặc tối khuya rồi biến mất giống như là mẹ phải ở nơi nào đó ngay lập tức. Chị Colleen và em định nói chuyện với anh và anh Jimmy về chuyện này. Anh nghĩ mẹ có ổn không?”
Anh Mike im lặng một lát rồi trả lời:
“Anh nghĩ vậy, nhưng… nó không giống với mẹ chút nào.”
Ngày ông Harold trở về từ kỳ nghỉ của mình, ông ta vào văn phòng sớm và không ra ngoài. Sau khi mọi thứ đã ổn định vào buổi sáng, tôi đi vào để chào đón ông ta trở về. Khi tôi bước vào văn phòng của ông ta, tôi thấy ông ta đang ngồi trên ghế với lưng tựa vào bàn và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, hướng về phía dãy núi San Grigorio ở đằng xa. Tôi phải gọi tên ông ta vài lần để thu hút sự chú ý của ông ta.
“Ông Harold, chào mừng ông đã trở lại. Kỳ nghỉ thế nào?”
“Tốt đẹp. Tôi có thể quen với việc không vào trong văn phòng rồi.”
“Vậy cuối cùng ông đi những nơi nào?”
“Ồ… đi Canada một chút… tôi luôn muốn đi thăm Canada mà… dành một tuần đi thăm ông John Gordon… ghé thăm cháu tôi ở Santa Fe, tôi chưa gặp nó đã lâu, nó có đám trẻ thật tuyệt vời.”
Tôi bắt đầu tường thuật những chi tiết vụn vặt về những gì đã xảy ra trong văn phòng, nhưng từ biểu hiện trên khuôn mặt ông ta, tôi không chắc là ông ta đã nghe được một từ nào. Trong vài tuần tiếp theo, ông Harold vẫn phải quán xuyến nhiều việc nhưng dường như ông ta bị phân tâm trong hầu hết thời gian làm việc. Chúng tôi cảm thấy phải làm việc chăm chỉ để cho ông ta lưu ý tới. Bà Lopez nói chuyện với tôi vào một buổi chiều muộn.
“Robert này, cậu có nhận thấy bất cứ điều gì khác lạ từ ông Harold sau khi ông ta trở về từ kỳ nghỉ không? Cậu có biết chuyện gì đang xảy ra không?”
“Có, tôi có nhận thấy nhưng không biết đang xảy ra chuyện gì. Ước gì tôi biết. Nếu tôi không biết gì hơn, tôi cho rằng ông ta đang hạnh phúc. Có lần tôi bắt gặp ông ta đang mỉm cười.”
Sáu tuần sau khi ông Harold trở về từ kỳ nghỉ, cuộc kiểm toán định kỳ của văn phòng đã diễn ra.
Một lần trong năm, một nhóm nhân viên từ trụ sở New York sẽ đến viếng thăm. Họ đến lúc sáng sớm thứ Ba rồi dành các ngày thứ Ba và thứ Tư để duyệt qua những báo cáo hàng năm với các nhà quản lý địa phương. Sáng thứ Năm có cuộc gặp những nhân viên riêng lẻ và theo nhóm. Đó là chuyến viếng thăm định kỳ nhưng nó đã giúp tạo ra mối liên kết giữa văn phòng hiện trường và trụ sở chính.
Năm nay cuộc viếng thăm đã khác. Những người từ trụ sở chính đã dành cả buổi sáng thứ Ba và thứ Tư trong phòng hội nghị để gặp một mình ông Harold. Họ không gặp những người quản lý còn lại cho đến chiều hôm đó và thậm chí đó là cuộc gặp ngắn ngủi và chiếu lệ. Sáng thứ Năm diễn ra như thường lệ và ngay trước bữa ăn trưa, một thông báo được đưa ra.
Vào ngày thứ Sáu, ngày hôm sau, một cuộc họp của tất cả các nhân viên sẽ diễn ra vào lúc 11 giờ rưỡi sáng ở khách sạn Sheraton. Sự tham dự là bắt buộc và ai không có mặt sẽ bị kỷ luật. Khi họ hỏi về những gì đang diễn ra, đám nhân viên đều không ai trả lời.
Sáng hôm sau, mọi người đang đi bộ trên vỏ trứng. Người New York và ông Harold không ở trong tòa nhà. Lúc 11 giờ rưỡi, mọi người bắt đầu rời khỏi văn phòng và tiến về khách sạn Sheraton. Trong sảnh khách sạn là một bảng hiệu cho biết cuộc họp của công ty Willis, Goldman & Reed ở trong phòng Sequoia.
Khi bước vào phòng Sequoia, tôi ngạc nhiên bởi vài điều. Căn phòng được thiết lập cho bữa tiệc chính thức với khăn trải giường bằng vải lanh trắng trên bàn với đồ pha lê và đồ dùng bằng bạc lấp lánh. Nhưng một điều đáng ngạc nhiên nữa là chị Colleen và mẹ đứng ở cuối phòng, đang nói chuyện với bà Lopez. Ngay khi nhìn thấy tôi, chị Colleen tách ra và đi đến chỗ tôi.
“Anh Bobby, chuyện gì vậy?”
“Anh cũng định hỏi em cùng câu hỏi đó. Em đang làm gì ở đây?”
“Em không biết. Ông Harold gọi cho em hồi sáng và bảo em đến đây. Giọng ông ta nói có vẻ như công việc của anh đang bị đe dọa. Em không có cơ hội để hỏi mẹ tại sao mẹ lại ở đây.”
Ngay khi đó, một người phục vụ đến và thông báo với chúng tôi rằng đã đến lúc ngồi xuống ăn trưa. Đã có một dãy bàn dài dành cho các nhà quản lý ở San Miguel và các du khách ở New York. Chị Colleen được yêu cầu ngồi cạnh tôi, còn mẹ thì ngồi ở giữa tôi và ông Harold. Rồi lại có một sự ngạc nhiên tiếp theo. Ông John Gordon đang ngồi ở phía bên kia của ông Harold cùng với bà Lopez và ông Ray.
Bữa ăn tuyệt vời, giống như bạn mong đợi và mọi người đang có một khoảng thời gian vui vẻ, nhưng có một sự bối rối và căng thẳng khi tất cả chúng tôi chờ đợi chiếc giày còn lại được thả xuống. Khi mọi người gần như đã ăn xong món tráng miệng, các bài diễn văn bắt đầu.
Chúng đều ngắn gọn.
Chúng tôi được chúc mừng cho công việc và đã có thông báo rằng một số người trong văn phòng của chúng tôi sẽ được chỉ định đến thăm các văn phòng khu vực khác, để giúp đào tạo nhân viên trong tiến trình thay đổi mà chúng tôi đã phát triển ở San Miguel. Tất cả chúng tôi đều vui mừng khi được thông báo rằng San Miguel lại có tỷ suất lợi nhuận cao nhất và đã chuyển từ vị trí thứ 11 lên vị trí thứ 9 với đồng đô la thực trong năm tài chính vừa qua.
Rồi sau đó ông John Gordon đứng lên và đi đến bục giảng. Ông Gordon đã được bổ nhiệm làm Giám đốc điều hành của công ty vài năm trước và hiện đang sống ở New York. Mọi người ngay lập tức im lặng. Chúng tôi biết rằng mình sắp được thông báo một điều quan trọng.
Ông Gordon nhìn vào cái bàn của các nhà quản lý trong giây lát rồi quay sang phía nhân viên.
“Tôi muốn gửi thêm lời chúc mừng cho một năm xuất sắc khác của văn phòng này. Mặc dù nó làm tôi ngạc nhiên về cách các bạn tiếp tục làm từ năm này qua năm khác khi có người như ông Harold Peterson chịu trách nhiệm. Chỉ cần suy nghĩ những gì các bạn có thể đạt được nếu các bạn có một ai đó thực sự biết những gì mình đang làm.”
Có một tiếng thở phào từ tất cả mọi người trong phòng.
“Ông Harold Peterson đã bám trụ vì công ty này kể từ ngày ông ta được tuyển dụng. Tôi rất ngạc nhiên vì ông ấy đã làm việc rất lâu rồi. Chúng tôi sẽ thay đổi vài thứ ở đây và để cho nơi này sản sinh ra giống như nó thực sự là như vậy”.
Ông Harold đứng dậy, ném cái khăn ăn lên dĩa và tiến đến chỗ ông Gordon đang đứng.
“Nghe này đồ ngốc, tôi đã lấy hết mọi thứ tào lao mà tôi định lấy từ ông rồi.”
Các gân cổ của ông Harold đang nổi lên.
“Tôi thậm chí còn chưa bắt đầu đưa ra những thứ tào lao… ông hãy trở lại và ngồi xuống đi.” Ông Gordon hét lại.
Mọi người trong phòng đều bị tê liệt vì sốc bởi những gì họ đang chứng kiến.
“Tôi phải mang đít ông ra phía sau tôi và sửa lại mọi thứ ông làm từ ngày chúng ta gặp nhau và tôi sẽ không làm nữa.” Ông Harold nói to tiếng.
“Sai lầm duy nhất mà tôi từng làm là để cho ông ở chung phòng trong trường đại học… và tin tôi đi, khi tôi nói rằng tôi đã hối hận kể từ đó.” Ông Gordon hét lên.
Mọi người ngồi bất động trong sợ hãi ngoại trừ mẹ tôi. Mẹ bình tĩnh ngả người nhẹ tới trước, chống khuỷu tay lên bàn và tựa cằm vào hai bàn tay. Khuôn mặt mẹ cho thấy mẹ hơi vui trong toàn bộ tình huống này.
“Ông biết gì không? Ông và công ty có thể lấy đi văn phòng này và thọc nó lên mông ông.”
Ông Harold kéo cái gì đó ra khỏi túi rồi quay lại quăng nó về hướng tôi. Nó rớt xuống cái bàn ở trước mặt tôi. Tôi nhìn xuống để xem thì đó là chìa khóa văn phòng của ông Harold.
“Tôi đã có nó với đồ cứt gà này. O”Conner, giờ thì nó là vấn đề của cậu. Tôi ra khỏi đây.”
“Đúng vậy ông Peterson, ông luôn là một kẻ hèn nhát.”
Ông Harold xoay người đối diện ông Gordon và họ đứng sát lại gần như mũi chạm mũi. Với tiếng gầm gừ, hai người đàn ông lao vào nhau. Ông Ray và tôi đều đứng dậy sẵn sàng kéo họ ra trước khi họ giết nhau, và rồi dừng lại.
Họ không đấu vật, họ ôm và vỗ lưng nhau. Khi quay ra và đối mặt với căn phòng, họ đang cười và rưng rưng nước mắt. Tất cả mọi người trừ mẹ ngồi trong sự tuyệt vọng tuyệt đối về những gì họ vừa chứng kiến.
Sau khi họ thở dài, ông John Gordon lau nước mắt và bắt đầu nói trong khi choàng cánh tay quanh vai ông Harold.
“Tôi xin lỗi vì sự giả vờ ngớ ngẩn này, nhưng đây là lúc quá tốt không thể bỏ qua. Tôi đã biết ông Harold Peterson trong hơn 45 năm và tôi coi đó là một đặc ân và danh dự khi gọi ông là bạn của tôi. Các bạn không biết tình bạn thật sự là gì cho đến khi các bạn trải nghiệm ông Harold trong cuộc sống của các bạn.”
Ông Gordon dừng lại để cho phép mọi người có thời gian thư giãn trên ghế.
“Tôi đến đây hôm nay để đưa ra hai thông báo.”
Ông Gordon giờ đã gây ra sự tập trung chú ý của mọi người.
“Trước tiên, tôi đến đây để thông báo rằng sau 41 năm, vào lúc 8 giờ sáng nay, ông Harold Peterson đã chính thức nghỉ hưu từ công ty Willis, Goldman & Reed…”
Có nhiều tiếng thở hắt ra và vài tiếng kêu nhẹ nhàng “Ôi Chúa ơi”
“… và tôi cực kỳ ghen tị. Thứ hai, tôi xin được vui mừng giới thiệu Phó chủ tịch mới nhất của công ty Willis, Goldman & Reed và là người đứng đầu mới của văn phòng hiện trường ở San Miguel… ông Robert O”Conner.”
Phải mất một lúc để cho những gì ông Gordon vừa nói được tiêu hóa xong thì sau đó tiếng vỗ tay mới rào lên. Tôi quá choáng váng nên không thể phản ứng được gì. Chị Colleen choàng tay ôm tôi, còn mẹ thì đưa tay ra siết chặt tay tôi. Tôi đứng dậy vẫy tay như một dấu hiệu thừa nhận. Tôi mở miệng ra nói nhưng không thốt ra được lời nào nên đành ngồi xuống trở lại.
Ông Harold và ông Gordon vẫn đang đứng trên bục, mỉm cười khi mọi người bắt đầu ổn định trở lại trên ghế. Ông Gordon gõ tay lên bục để thu hút sự chú ý của mọi người rồi nói tiếp.
“Sáng nay tôi hỏi ông Harold có muốn nói lời chia tay với tất cả các bạn hay không. Tốt nhất là tôi không lặp lại những gì ông ta đã nói. Tôi nhiệt tình ủng hộ ông O”Conner được chọn làm Phó chủ tịch công ty và là Giám đốc điều hành ở San Miguel.”
Tôi ngồi trên ghế, hoàn toàn bị sốc. Chị Colleen không ngừng ôm tôi còn mọi người đang chúc mừng tôi. Tôi quay sang định nói với mẹ nhưng mẹ không còn ở đó. Nhìn quanh thì tôi thấy một nhóm người tụ tập quanh ông Harold, và mẹ đang đứng bên cạnh ông ta với nụ cười nửa miệng mà chỉ những phụ nữ nhà O”Conner mới có.
Hai chị em tôi tìm đến chỗ ông Harold và mẹ, nhưng chúng tôi liên tục bị cản lại với những lời chúc mừng, bắt tay hoặc một cái vỗ lưng của tất cả mọi người và cú hôn phớt trên má của tất cả những người phụ nữ. Chị Colleen đứng cạnh tôi, vòng tay ôm eo tôi và cười toe toét.
Lúc chúng tôi đến phía bên kia phòng, đám đông xung quanh ông Harold đã thưa đi. Chúng tôi dừng lại trước mặt ông ta và mẹ. Mẹ vẫn có nụ cười vui vẻ và trước khi chúng tôi có cơ hội, mẹ nói với chúng tôi:
“Ông Harold vừa nói với mẹ về sự tưởng tượng của ông ta. Ông ta nghĩ rằng kể từ khi hai người nghỉ hưu, ông ta sẽ dạy cho mẹ chơi gôn. Mẹ nói với ổng rằng ổng bị ảo tưởng, nhưng tập thiền và bác sĩ giỏi sẽ chăm sóc tốt điều đó.”
Chị Colleen cười nói:
“Đó không phải là ý tưởng hay của ông Harold. Ba đã có lần cố thử và tin con đi, mẹ sẽ không vui với trải nghiệm này đâu.”
Tất cả chúng tôi cùng cười, và tôi hỏi ông Harold:
“Tại sao ông không nói cho mọi người biết rằng ông định về hưu?”
“Tôi không muốn làm ồn ào chuyện này.”
Ông ta khoác tay về phía phòng tiệc giờ gần như trống không.
“Nơi này đủ tệ rồi nhưng ông John cứ khăng khăng làm điều đó. Đôi khi diễn hài với ông ta thì dễ dàng hơn.”
Đây là tính cách điển hình của ông Harold Peterson, nhưng khi nói thì khuôn mặt ông ta trông thật rạng rỡ. Vào lúc này thì ông John Gordon và một cặp vợ chồng người New York đi đến chỗ chúng tôi.
“Robert, tôi có thể nói chuyện với cậu và Colleen một chút không?”
“Tất nhiên rồi thưa ông Gordon…”
Trước khi tôi nói tiếp, ông Gordon đặt tay lên vai tôi và ngắt lời tôi.
“Robert à, nếu cậu muốn giữ chức vụ mới thì điều trước tiên mà cậu phải nhớ là đừng bao giờ gọi tôi là ông Gordon. Tên tôi là John. John, không bao giờ là Jack… Tôi ghét cái tên đó.”
“Được rồi… John… Tôi muốn cảm ơn ông về mọi thứ mà ông làm cho tôi. Tôi sẽ làm hết sức lực để không làm ông thất vọng.”
“Tôi biết cậu sẽ không làm tệ đâu, cậu đã được đào tạo bởi những người giỏi nhất. Những gì tôi muốn là nói với cậu rằng tháng tới cậu và Colleen sẽ đến New York trong một tuần. Có hàng tấn công việc phải được chăm lo trước khi cuộc chuyển đổi này hoàn tất.”
“Nhưng tại sao tôi phải đến New York?” Chị Colleen hỏi.
“Đó là chính sách của công ty, vợ chồng phải luôn đi cùng với giám đốc điều hành của chúng tôi.” Mắt ông Gordon gần như lấp lánh khi nói tiếp. “Thêm nữa là vợ tôi Diane muốn gặp hai vợ chồng cậu, chúng tôi đã nghe khá nhiều về hai người.”
Câu cuối làm cho hai chị em tôi thắc mắc hơn là trả lời.
“Dù sao thì Robert à, tôi chỉ muốn chúc mừng một lần nữa và hãy đi tiếp trên con đường của tôi. Tôi hứa sẽ ăn tối với bà Lopez rồi sau đó bay về lại New York vào tối khuya hôm nay. Tôi sẽ gặp lại vợ chồng cậu trong hai tuần nữa.”
Khi ông Gordon đi ra khỏi phòng, tôi nhớ lại lời ông ta nói gặp lại sau 2 tuần chứ không phải là tháng tới. Lạ thật nhỉ!
Chị Colleen và tôi quay lại để nói chuyện với mẹ và ông Harold, nhưng họ đã đi mất. Chỉ còn lại một vài người bên cạnh nhân viên khách sạn đang bắt đầu dọn dẹp. Chúng tôi ra hành lang và nhìn quanh nhưng không tìm thấy mẹ hay ông Harold.
Tôi và chị Colleen ra ngoài bãi đậu xe. Xe của mẹ vẫn đậu ở chỗ bên cạnh xe chị Colleen, và tôi thấy xe ông Harold ở cách xe mẹ khoảng 3 chiếc. Tôi nhìn quanh nhưng chỉ thấy hai chị em tôi là người duy nhất trong bãi đậu xe.
“Mẹ và ông Harold đi đâu mất nhỉ?”
Chị Colleen hôn phớt vào môi tôi rồi nói khi chị vào trong xe hơi của chị.
“Em không biết anh yêu à, nhưng em sẽ về nhà đây…” Chị mỉm cười rồi nói thêm. “… và em nghĩ sẽ tốt hơn cho cả hai nếu anh đi theo em.”
Để lại một bình luận