Phần 17
Khi tiếng la hét bắt đầu vang lên, ngay lập tức tôi ngồi thẳng dậy và nhìn xem là chuyện gì. Nhảy ra khỏi giường và chỉ trong hai bước là tiến cận chiếc giường cũi để giải cứu con gái tôi khỏi sự nguy hiểm đang làm hại nó.
Ít nhất thì đó cũng là những gì tôi định làm, nhưng hoàn toàn không khả thi theo cách này.
Khi bé Noelle bắt đầu khóc, nó làm cho tôi sợ muốn té đái trong quần. Tôi nhảy xổ ra khỏi giường và bị vướng vào vạt mền nên bị té xuống dưới đất, mặt tôi thì nằm trên sàn nhà còn hông và chân tôi vẫn còn ở trên giường. Chị Colleen bình tĩnh bước ra khỏi giường, ẵm bé Noelle lên và đặt nó nằm xuống khi tôi tiếp tục vật vã giống như một con cá đang giãy chết, cố thoát ra khỏi cái mền chết tiệt kia.
“Bobby, em đang làm cái gì vậy?”
“Chuyện gì đã xảy ra… Chuyện gì vậy… Tại sao nó lại khóc?”
“Không có gì đâu, nó chỉ đói thôi mà. Bình tĩnh và trở lại giường nằm ngủ đi.”
Nói xong chị Colleen nắm lấy cái mền và giật mạnh một cái. Điều này đã giải phóng tôi ra khỏi nó, và tôi trượt phần còn lại của thân người xuống sàn nhà. Khi leo lên giường, tôi nhìn lên đồng hồ thì hoảng hồn vì thấy chỉ mới 2 giờ rưỡi khuya.
“Đói? Làm sao mà nó lại đói cho được? Nó mới ăn cách đây vài tiếng kia mà. Tại sao nó khóc như thế? Nó không biết mọi người đang cố ngủ quanh đây à?”
“Bobby ơi, thẳng thắn mà nói thì em không biết chút gì về trẻ nhỏ cả.”
“Làm thế nào để biết, em chưa hề có đứa con nào trước đây.”
“À, em có thể ngồi lại và thư giãn vì em đang ở trong một cuộc đua trong đời mình”
Ngay khi đôi môi bé Noelle bám chặt vào núm vú chị Colleen, nó ngừng khóc và 10 phút sau nó ngủ trở lại trong nôi. Tôi ôm lấy chị Colleen và cuối cùng cũng chìm dần vào giấc ngủ… đến khi…
Tiếng thét đinh tai nhức óc của bé Noelle khiến tôi sực tỉnh trở lại. Lúc này tôi buộc mình phải ngồi dậy. Chị Colleen đã ẵm nó và đem nó trở lại giường.
“Ôi Chúa ơi, nó có vấn đề gì nữa đây? Nó không có khái niệm gì về giấc ngủ sao?”
“Hãy làm quen dần dần đi Bobby. Nó phải được bú khoảng 3 đến 4 lần trong một đêm.”
“Hàng đêm luôn à?”
“Ừ, hàng đêm.”
“Chúa ơi, em không làm bất cứ điều gì với nó mà nó đã ghét em rồi. Tất cả những gì em muốn là được ngủ một chút. Chuyện này mất bao lâu?”
“Với Meghan và Molly thì chỉ 5 hoặc 6 tuần trước khi chúng ngủ nguyên đêm.”
“5 HOẶC 6 TUẦN? Chắc chị đang đùa với em. Em sẽ là một người chết trước khi đó… khoan đã, chị vừa nói”chỉ 5 hoặc 6 tuần”. Có nghĩa là có thể lâu hơn?”
“Em có nhớ Cindy bạn chị không? Phải mất tới 6 tháng thì con trai nó mới bắt đầu ngủ qua đêm đó.”
“Chúa ơi, cứ bắn em đi rồi làm chuyện đó.”
Chị Colleen chỉ mỉm cười. Chị thì thầm vào tai tôi:
“Đừng càu nhàu nữa. Chào mừng đến với thế giới tuyệt vời của cương vị làm cha.”
Chị rúc người vào trong vòng tay tôi, tựa đầu vào ngực tôi. Sau vài phút im lặng, chị lại thì thầm:
“Bobby…”
“Gì vậy”
“Chị yêu em.”
“Chị còn đáng yêu hơn, nếu không thì em đâu có yêu chị.”
Một trong những điều kỳ lạ xảy ra sau khi bé Noelle được sinh ra là chúng tôi không đặt chuông báo thức trong vài tháng kế tiếp. Sáng nào cũng chính xác là 6 giờ 45 phút, không bao giờ sai một phút nào, nó đánh thức chúng tôi và toàn bộ mọi người trong căn nhà lại bắt đầu một ngày mới.
Tôi đã gọi vào văn phòng và Peterson nói với tôi rằng cứ tiếp tục nghỉ cả tuần, nhưng sẽ trở lại văn phòng vào ngày sau Năm mới. Dù sao thì cũng không có ai làm việc nhiều trong những ngày nghỉ. Thật là tuyệt khi có mẹ tôi ở trong nhà để giúp đỡ cho hai chị em tôi. Nếu mẹ không có ở đây thì tôi không biết chúng tôi phải làm gì. Mẹ giữ cho mọi thứ trong nhà được hoạt động trơn tru, để cho chị Colleen và tôi tập trung vào bé Noelle. Chị Colleen nói đúng, sau vài ngày được chị Colleen và mẹ huấn luyện, cùng với Meghan và Molly, tôi đã có những hành xử của một người cha và làm việc như một người chuyên nghiệp… À, thực ra thì giống một kẻ nghiệp dư có tiến bộ nhiều hơn, nhưng ít ra tôi cũng không còn sợ hãi bởi con gái ruột của mình nữa.
Khi mẹ trò chuyện cùng các bé gái, tôi nghe lỏm được những lời mẹ dạy về trách nhiệm của chúng.
“Một người chị nên luôn luôn…”
“Vì con lớn hơn nên con cần phải…”
Và chúng nó đã làm theo lời mẹ tôi dạy bảo. Hai bé Meghan và Molly lao vào làm mọi thứ mà chúng có thể giúp đỡ, đồng thời yêu thương đứa em gái mới chào đời của chúng.
Tất cả đã hoàn thành sớm trước đêm Giao thừa, và mẹ phải về lại Santa Teresa. Mẹ cần có vài ngày nghỉ ngơi để sẵn sàng trở lại với trường tiểu học của mình và đám cháu. Anh Mike chở bé Patricia đến đón mẹ về nhà. Anh nói rằng bé Patricia cứ nhất mực đòi đi vì nó muốn gặp lại bé Noelle. Giờ đây tôi đã là một người cha nên tôi hiểu, khó mà từ chối điều gì đó với đứa con gái 3 tuổi của các bạn.
Với những cái ôm tạm biệt mọi người xung quanh, rồi mẹ đi mất, giờ chỉ còn lại gia đình tôi ở đây, trong ngôi nhà này. Tôi đứng một mình trong phòng khách, khi bắt đầu cảm thấy một cảm giác bị bỏ rơi và sự hoảng loạn bắt đầu nắm lấy tôi. Ngay trong khoảnh khắc này, bé Meghan bước vào phòng và nhìn tôi. Nó ôm tôi và nhẹ nhàng vặn vẹo nói:
“Đừng lo ba ơi, ba sẽ làm tốt mà. Con yêu ba.”
Mỗi đêm trước khi tôi ngủ thiếp đi, một chút gì tôi có thể nhận được là nằm trên giường với chị Colleen, ôm chị trong vòng tay và ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của con gái chúng tôi. Đến giờ tôi mới thấm thía tình yêu mà tôi dành cho chị tôi nhiều như thế nào.
Vài ngày sau đó không có gì đáng lo ngại, ngoại trừ việc tôi vẫn không ngủ được nguyên đêm. Bé Noelle không ngủ cả đêm, và dường như không ảnh hưởng đến chị Colleen với mấy cô bé, nhưng nó khiến tôi rơi vào một tai nạn thể xác. Vào ngày được chỉ định, tôi trở lại làm việc trông giống như một xác sống.
“Chúa ơi… Robert, trông anh như từ địa ngục chui lên vậy.”
Tôi có thể tin tưởng cô Jennings khi cô ta luôn trực tiếp giải quyết vấn đề.
Vào cuối ngày, chị Colleen ôm bé Noelle vào trong văn phòng để đón tôi về. Ngay khi hai mẹ con đi qua cánh cửa, bé Noelle đã bị vồ lấy khỏi cánh tay chị Colleen bởi người phụ nữ đầu tiên trong văn phòng chạy tới. Chúng tôi không thấy bé Noelle trong một giờ đồng hồ sau, khi nó được chuyển cho nhau từ người mẹ này sang người mẹ khác. Chúng tôi có thể nhìn thoáng qua nó khi được các mẹ chuyển cho nhau, nhưng không bao giờ nghe một tiếng kêu từ nó. Cuối cùng thì Harold Peterson là người sau cùng ôm nó. Ông ta đang đứng trước chị Colleen, nhìn xuống cái túi ngủ trong vòng tay ông ta. Ông ta giơ nó lên và hôn lên trán nó trước khi trao nó cho chị Colleen rồi nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Nó là một đứa bé xinh đẹp. Hãy chăm sóc nó tốt nhé.”
Ông ta làm cho giọng mình nghe như là một yêu cầu và mệnh lệnh cùng một lúc.
Chúng tôi chào tạm biệt mọi người và hướng ra bãi đậu xe. Khi tới đó, chúng tôi ngạc nhiên khi khám phá ra rằng mỗi inch còn trống trong ghế sau và thân cây đã được nhồi nhét hàng đống quà cho bé Noelle. Nào là quần áo, mền gối, đồ chơi, và những thứ mà chúng tôi không biết là gì luôn. Các bạn có thể đặt tên cho nó và mọi người trong văn phòng đã gói nó lại trước khi bỏ vô đó. Hóa ra điều này là thủ tục kiểu cách ở đây, dành cho mọi đứa bé sơ sinh khi đến văn phòng.
Để lại một bình luận